by Paulo Thành
Nguyễn on Wednesday, July 18, 2012 at 11:07pm ·
Thời tiết Hà Nội vào ngày diễn ra phiên tòa phúc thẩm vụ án
trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết người (17/07/2012) mát mẻ hơn thường
ngày. Nhưng dường như lại có sức nóng toát ra từ những ánh mắt của rất nhiều
người lạ mặt ngồi xung quanh tập trung nhìn vào nhà Kim Tiến. Trước đó có rất
nhiều xe công an di chuyển qua lại khu vực này từ sáng sớm.
Khi chúng tôi bước lên taxi đến tòa án thì rất nhiều an ninh
thường phục bám theo sau, đến đoạn đường Đội Cấn thì không khí mát mẻ, trong
lành của buổi sớm tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự căng thẳng bao trùm
bằng rất nhiều rào chắn, công an, an ninh chìm nổi, dân phòng, trật tự…Nhẩm
tính con số hơn 300 người.
Những hàng ăn, quán nước ở gần khu vực
tòa án vắng tanh được thế chỗ bởi những chiếc xe thùng, xe công an, xe đặc vụ.
Một sự tập trung cao độ của hàng trăm con mắt và sự im lặng
trống rỗng khi chiếc taxi chở chúng tôi dừng lại trước tòa. Đồng hồ lúc đó là
7h20, chưa đến giờ làm việc thường ngày của cơ quan nhà nước nhưng hôm nay có
vẻ họ phải làm việc sớm hơn.
Chúng tôi đi bộ qua đường và đứng trước cổng tòa, bốn người phụ
nữ và một đàn ông lọt thỏm trong vòng vây, có thể ví như “thiên la địa võng”
được đan xen bởi nhiều sắc phục, rào chắn, dây thừng, xe chuyên dụng và hàng
trăm ánh mắt hình viên đạn. Tôi hơi choáng và cố lấy lại bình an bằng những câu
đùa, bằng những tiếng cười. Chúng tôi cười vì sự ngớ ngẫn khi không hiểu được
tại sao những người dân bé nhỏ như chúng tôi lại được “quan tâm” một cách đặc
biệt như vậy.
Chúng tôi đứng yên trong vài phút sau đó, vừa để lấy lại thăng
bằng vừa ngóng chờ sự có mặt của những người thân, người bạn. Những người dân
tò mò đứng gần chúng tôi đều bị xua đi chỗ khác. Cảm giác về sự cô lập trong
tôi bị phá vỡ khi xuất hiện lần lượt gương mặt của các bạn sinh viên tôi biết
trên facebook là El Nino, Florence K, Nguyễn Đình Hà, Vuong Nguyen, Gió lạnh,
Aduku, Nguyễn Chí Đức, Binh Nhì, Ngô Duy Quyền, Yên Khê, Chien Nguyen, Anh Chí,
Phuong Binh Dang, Nguoi Buon Gio, HungViet Nguyen, bác Tô Oanh và một số người
hưởng ứng từ thư mời của Kim Tiến… Họ hiên ngang đi thẳng đến chúng tôi bất
chấp sự căng thẳng xung quanh, họ nhận áo mang thông điệp “STOP - Police
Killing Civilians” được trao tận tay bởi bà nội của Kim Tiến và mặc
vào.
Tôi có cảm giác tảng băng do sự căng thẳng được tạo nên trước đó
đã bị phá vỡ. Trên người chúng tôi mang thông điệp mà cũng là ước muốn chính
đáng của bao người: Chấm dứt tình trạng công an giết người.
Hàng chữ bằng tiếng Anh vì chúng tôi muốn gửi đến cho thế giới
về khát vọng chính đáng của chúng tôi.
Chấm dứt tình trạng công an giết người - Chúng tôi có cảm giác
đó không chỉ là lời kêu gọi của chúng tôi mà còn là tiếng than thống thiết của
những oan hồn đã chết oan ức, và của cả những nạn nhân tương lai.
Kim Tiến lấy trong balo mình ra biểu ngữ “Yêu cầu pháp luật
xử lý nghiêm minh trung tá công an đánh chết người” và đưa lên. Các anh
công an từ các vị trí cũng bắt đầu di chuyển gần chúng tôi, ra hiệu giải tán
những người dân đi đường dừng lại. Tiếng còi, khẩu lệnh, tiếng xe máy nổ xen
lẫn nhau làm inh ỏi cả khu phố.
Những người bạn đến mỗi lúc một nhiều hơn, chúng tôi cùng mặc
áo, cùng chụp hình và nhìn nhau cười mà không cần để ý đến sự có mặt của hàng
trăm an ninh và rất nhiều máy quay đang chỉa về phía chúng tôi.
Có bạn hỏi một bạn sinh viên nữ là: “Có sợ bị an ninh quay phim không?”
Có bạn hỏi một bạn sinh viên nữ là: “Có sợ bị an ninh quay phim không?”
Bạn nữ đã trả lời rằng: “Em thấy việc này là đúng đắn mà việc
gì phải sợ, cho họ quay thoải mái!”
Đến 7h45 chúng tôi di chuyển vào bên trong tòa thì bị chặn ngay
từ cổng. Chúng tôi cho rằng phiên tòa này tuyên bố xét xử công khai thì bất cứ
ai cũng có quyền vào, các anh là công bộc của dân phải cư xử cho đàng hoàng.
Một anh công an đã nói rằng: "Các anh có hiểu thế nào là phiên tòa xét
xử công khai không? Công khai là dành cho những người có liên quan, có giấy tờ
mới được vào tham dự..." Cảm thấy bị đuối lý không biết xử lý thế nào
nên hàng chục công an lao vào đẩy chúng tôi ra và đóng cửa lại.
Một bác lớn tuổi đứng nhìn nói “Tụi nhỏ bây giờ nó không còn
biết sợ công an nữa rồi!”.
Gia đình Kim Tiến vào bên trong và chúng tôi đành tham dự phiên
tòa bên ngoài vỉa hè, tranh luận về các vấn đề xã hội hiện nay, về vấn nạn “công
an đánh chết người”, về công lý và quyền con người…
Sau hơn ba tiếng chờ đợi kết quả nhận được từ phiên tòa là “y
án”. Mặc dù đây là kết quả mà nhiều người đã dự báo trước nhưng vẫn không
tránh khỏi cảm giác bức xúc khi đón nhận.
Chúng tôi đứng trong im lặng cùng gia đình Kim Tiến trước tòa
với thông điệp trên tay “STOP- Police Killing Civilians” trong sự bỡ ngỡ
của người đi đường. Thế là công lý vẫn bị giam cầm bởi bạo quyền, nhưng chúng
ta đã chiến thắng, chúng ta đã ngẩng cao đầu để lên tiếng trong sự cúi mặt của
những người vừa đại diện và cũng vừa là cai tù của công lý.
Đứng trước cánh cửa đóng kín của toà án, chúng tôi cảm nhận được
rằng: Chúng tôi mới là những người đang mang bộ mặt của công lý!
Nỗ lực đấu tranh cho công lý luôn cần có sự hành động dựa trên
niềm tin vào sự tồn tại của chính nghĩa. Và chính điều này thúc đẩy con người
có đủ động lực để vượt qua mọi sự sợ hãi. Người ta có thể hy sinh để bảo vệ
tính chính nghĩa mà bản thân mình tin tưởng vào nó, và chính điều đó đã tạo nên
nhiều thành công trong lịch sử.
Có rất nhiều người đi đường đã dừng lại để chia sẻ và bày tỏ với
gia đình Kim Tiến, và điều phấn khởi hơn mà chúng tôi nhận được đó là sự can
đảm dám lên tiếng bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ trước bản án bất công của phiên
tòa phúc thẩm hôm nay của những người dân thường. Những người mà chúng tôi thấy
hôm nay, đã phần nào vượt qua sợ hãi khi nhắc đến lực lượng công an và các sai phạm
của họ một cách công khai. Tôi nghĩ, đó là phần thưởng cho những nỗ lực không
mệt mỏi của gia đình chú Trịnh Xuân Tùng trước vấn nạn công an đánh chết dân
đang ngày một gia tăng hiện nay.
Phần thưởng đó chứng minh rằng, dù kết quả phiên tòa có bất
công, công lý vẫn còn tiếp tục bị đày đọa thì hôm nay chúng ta đã chiến thắng
với vũ khí duy nhất, đó là sức mạnh của niềm tin chính nghĩa. Niềm tin về tiếng
lương tâm trong mỗi người, niềm tin vào sự thật, vào sự đúng đắn sẽ đánh tan sự
sợ hãi trước bạo quyền. Nếu tất cả cùng cố gắng nỗ lực, dám đi đến cùng sự
thật, thì tôi tin chắc rằng không lâu nữa, mọi việc sẽ phải thay đổi, sự sợ hãi
sẽ bị đẩy lùi nhường chỗ cho những tiếng nói can đảm vì một xã hội tốt đẹp,
lành mạnh, vì sự hiện hữu của công lý.
"STOP
Police killing ciivilians"
Justice for all
Paulo Thành Nguyễn 19.7.2012
No comments:
Post a Comment