Thursday 13 February 2014

TRÀO LƯU VĂN MINH, TIÊN TIẾN KHÔNG THỂ ĐẢO NGƯỢC (Nguyễn Trung Chính - diendanxahoidansu)




Nguyễn Trung Chính
Posted by diendanxahoidansu on 14/02/2014

Đảng không hề thay đổi bản chất” ?

Trong bài “Bỏ Đảng khi khó khăn là có lỗi với Đảng” đăng trên báo Dân Việt ngày 03/02/2014 Trung tướng Nguyễn Quốc Thước viết rằng: “Đúng là bây giờ, có nhiều người cho rằng Đảng ta đã không còn được như trước và muốn xin ra khỏi Đảng. Theo tôi, suy nghĩ như vậy hoàn toàn không chính xác. Đảng không hề thay đổi bản chất, vẫn là Đảng của Bác Hồ, của nhân dân. Chỉ có một nhóm nhỏ, một bộ phận cán bộ, Đảng viên thoái hóa biến chất làm mất uy tín của Đảng như trong Nghị quyết Hội nghị T.Ư 4 Đảng ta đã thẳng thắn chỉ ra. Biết như vậy chúng ta phải đấu tranh mạnh mẽ, quyết liệt với những cán bộ, Đảng viên thoái hóa đó. Chứ nếu mọi người thấy hiện tượng như vậy mà nản, đều xin ra khỏi Đảng thì ai sẽ đấu tranh với kẻ xấu đó? Nếu ta bỏ Đảng trong những thời điểm khó khăn, để kẻ xấu càng có cơ hội lấn tới thì chúng ta có lỗi với Đảng. Cho nên theo quan điểm của tôi, những Đảng viên trung kiên phải trụ lại để đấu tranh với kẻ xấu, kẻ thoái hóa để bảo vệ Đảng.”

Trung tướng Nguyễn Quốc Thước là hình ảnh tiêu biểu của những đảng viên đã thần thánh hóa Đảng, xem Đảng như một tô tem bất di bất dịch, “không hề thay đổi bản chất“. Nhưng nếu chỉ là một thần tượng cho một thế hệ quỳ xuống bái lạy thì không có gì đáng nói vì vấn đề tự do tín ngưỡng cá nhân.
Nhưng đằng này, cái tô tem không hồn  đã làm tổn hại đất nước từ hơn 40 năm nay và nếu nhìn cho kỹ thì cái tô tem không hồn này thời nào cũng vẫn được ghép hồn  mà nhà viết kịch Lưu Quang Vũ  nổi tiếng qua vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt ” đã cùng gia đình chết thảm trong một “tai nạn giao thông” đáng nghi ngờ.

Cái hồn được ghép vào chẳng ai xa lạ gì: Đó là hồn của những người từ Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười…cho đến nhóm tứ trụ triều đình hiện nay.

Mỗi thời kỳ, tùy ai lãnh đạo mà Đảng sẽ như thế nào. Tôi lấy một thí dụ mà ai cũng biết: dưới thời Hồ Chí Minh, sau sai lầm chết người trong cải cách ruộng đất do Mao áp đặt, Hồ Chí Minh đã biết ngừng lại đồng thời cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp ra xin lỗi đồng bào, cách chức Trường Chinh. Đó là một thời.

Sau đó là thời “Hồn Trương Ba” tinh ranh hơn. Từ thời Lê Duẫn cho đến nay, những vụ như “Xét lại chống Đảng”, “Nhân Văn Giai Phẩm”, đàn áp trí thức… cho đến vụ Đại tướng Võ Nguyên Giáp tố cáo sai phạm của Tổng cục II do Nguyễn Chí Vịnh lộng hành đều được giấu nhẹm. Giấu nhẹm để luôn nói dối rằng “Đảng bao giờ cũng sáng suốt”…

Vì thế nói Đảng “không hề thay đổi bản chất” là hoàn toàn sai. Da hàng thịt rồi phải trả lời trước tòa án những tội ác mà hồn anh Trương Ba gây nên. Không phải vì cứ hô hoán lên “học tập Hồ Chí Minh” là cái đảng này “vẫn là Đảng của Bác Hồ”, và còn xa mới là “của nhân dân”.

Khi không buộc được nhân dân ghi Đảng vào tim mình thì đành phải buộc ghi vào Hiến pháp những điều như  Đảng là lực lượng lãnh đạo, Quân đội, Công an phải bảo vệ Đảng…

Nếu trước kia Đảng nổi tiếng trong việc giành độc lập thì nay lại nổi tiếng vì tham nhũng, dù có đổ lỗi cho một bộ phận nào đó cũng không thay đổi được điều mà không ai có thể chối cãi: dưới thời Đảng làm vua, tham nhũng lên ngôi hoàng đế trên toàn đất nước.

Trong cuốn “Đêm giữa Ban ngày” nhà văn Vũ Thư Hiên kể lại: ” Trong bữa cơm chiều, cả nhà chưa ngồi vào mâm, chỉ có hai cha con với cút rượu và đĩa lạc rang thường lệ, cha tôi đang uống bỗng thừ người ra một lát rồi nói:
- Con ạ, những ngày gần đây bố suy nghĩ nhiều về tương lai đất nước mình. Con có biết bố đi đến kết luận gì không ? Kết luận của bố là thế này: muốn cho dân tộc ta không thua kém các dân tộc khác, muốn cho đất nước ta được thịnh vượng không thể thiếu một điều kiện tiên quyết: ấy là phải gạt bỏ sự lãnh đạo của Đảng cộng sản. Đảng đến nay đã hết là đội quân tiên phong của cách mạng giải phóng dân tộc rồi. Bây giờ nó trở thành chướng ngại vật trên đường phát triển của dân tộc. Kẻ nào trong lúc này đặt quyền lợi của Đảng lên trên quyền lợi của Tổ quốc là kẻ phản bội tổ quốc.“.

Người cha đó là ông Vũ Đình Huỳnh, người một thời sát cánh với Chủ tịch Hồ Chí Minh, được Trung ương phân công làm thư ký riêng cho Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đó là năm 1986 trước Đại hội VI. Bây giờ năm 2014, lời ông nói vẫn còn đúng như thế: “Kẻ nào trong lúc này đặt quyền lợi của Đảng lên trên quyền lợi của Tổ quốc là kẻ phản bội tổ quốc.

Nếu muốn tìm những điều gì  “không hề thay đổi bản chất” thì có lẽ dễ thấy nhất nơi Hội đồng lý luận Trung ương, cơ quan tham vấn lý luận của  các đời Tổng bí thư. Tổng bí thư cùng Hội đồng này vẫn phát đi những lời nói hơi hướng của thời bao cấp kiểu: “Đảng là sản phẩm của sự kết hợp giữa chủ nghĩa Mác-Lenin với phong trào công nhân và với phong trào yêu nước của dân tộc…Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo Nhà nước và xã hội đã được toàn dân tin tưởng và tôn vinh, đã được hiến định trong Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, khẳng định địa vị pháp lý của Đảng cầm quyền. Phẩm chất xứng đáng của Đảng làm nên tính chính đáng và chính danh của Đảng trong thực thi trách nhiệm nặng nề, vẻ vang mà lịch sử giao phó và nhân dân ủy thác.”( trích bài viết “Đảng ta, tất cả vì hạnh phúc của nhân dân” của  GS.TS Hoàng Chí Bảo, Hội đồng Lý luận Trung ương, nhân dịp kỷ niệm 84 năm ngày thành lập Đảng), hoặc kiểu tuyên bố của bà Nguyễn Thị Đoan, Phó chủ tịch nước, cũng là thành viên Hội đồng nói trên đăng báo NHÂN DÂN: “…Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, biết kế thừa những tinh hoa dân chủ của các Nhà nước pháp quyền trong lịch sử và đã, đang phát triển lên tầm cao mới, khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản.

Tiến đến Đại hội XII

Nói đại hội là nói vấn đề thể chế chính trị và nhân sự. Chắc chắn cái Hội đồng lý luận Trung ương hiện nay sẽ nhai lại những khẩu hiệu thời bao cấp đưa vào dự thảo cương lĩnh chính trị cho Nguyễn Phú Trọng như những dự thảo trước kia.

Đã có nhiều chỉ dấu cho thấy bắt đầu cuộc chạy đua nước rút.

Ngay sau đại hội XI, sự đấu đá đã bắt đầu giữa: một bên là guồng máy đẻ ra các quan tham nhũng là Đảng dưới quyền TBT Nguyễn Phú Trọng, TBT tìm cách sửa bộ mặt “vẻ vang mà lịch sử giao phó và nhân dân ủy thác bằng Nghị quyết TƯ 4, còn bên kia là Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, do Đảng lãnh đạo, để điều hành kinh tế, nơi các quan moi tiền tham nhũng.

Sự đấu đá trở thành cuộc chiến bắt đầu với việc Đảng lấy lại Ban chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng trong tay Thủ tướng để giao cho Nguyễn Bá Thanh và  đề nghị Trung ương kỷ luật “đồng chí X”. Thủ tướng phản pháo bằng cách vận động Trung ương không kỷ luật “đồng chí X”, đồng thời kiểm tra lên án, bắt kiểm điểm UBND Đà Nẵng từ thời Nguyễn Bá Thanh và UBND Hà Nội từ thời Nguyễn Phú Trọng. Đảng tung ra chiêu tiếp, đề nghị bầu Nguyễn Bá Thanh vào Bộ chính trị để tăng uy tín cho Ban Nội chính Trung ương thì Thủ tướng trả đòn bằng cách vận động Trung ương không bầu cho Nguyễn Bá Thanh. Đảng ra nghị quyết “Tách chức năng quản lý sản xuất kinh doanh khỏi chức năng quản lý nhà nước, các bộ và chính quyền các cấp không quản lý các doanh nghiệp nhà nước, bộ chủ quản và cấp hành chính chủ quản, còn gọi là cơ chế chủ quản không còn nữa” nhằm cắt bớt tay chân Thủ tướng thì được trả đòn bằng việc lãnh đạo các bộ, ngành ở trung ương và UBND các địa phương không chấp hành chỉ thị của Đảng, điều mà báo chí đã tốn nhiều giấy mực.  Dường như Thủ tướng đã thắng ván đầu.

Tuy nhiên, nếu trong hai năm nữa tình hình kinh tế không tiến lên thì Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị trăm dâu đổ đầu tằm và khó lòng trụ được. Các chuyên gia kinh tế đồng ý với nhau rằng trong hai năm tới tình hình kinh tế chỉ có xấu đi và GDP khó lòng đạt được chỉ tiêu đề ra trong văn kiện Đại hội XI của Đảng. Lỗi của Thủ tướng.

Để trụ được trong điều kiện đen tối đó, khi mà văn kiện Đại hội XI của Đảng đề rõ ràng, vì một lẽ tự nhiên : “đổi mới chính trị phải đồng bộ với đổi mới kinh tế“, nhưng Đảng đã lờ đi đổi mới chính trị, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ còn một con đường để phản pháo là : vì thể chế chính trị không chịu đổi mới nên không thể quy hết trách nhiệm cho Thủ tướng và đó là cốt lõi, nhưng úp úp mở mở, trong Thông điệp đầu năm của Thủ tướng.

Con đường phản pháo này đã bắt đầu với người cầm cờ là Bộ trưởng Kế Hoạch-Đầu tư (KH-ĐT) Bùi Quang Vinh với câu tuyên bố “kinh tế thị trường là tinh hoa của nhân loại“, điều đáng chú ý ở đây là ông không hề nói “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa“. Trong thời gian tới, người cầm cờ này sẽ thuyết pháp khắp nơi, vì thế để nhẹ gánh cho Bộ trưởng Vinh, Thủ tướng vừa đề cử thêm một Thứ trưởng Kế Hoạch-Đầu tư giúp việc.

Một số trí thức tiến bộ khi đề cập đến “đổi mới thể chế” cũng mập mờ vì Thủ tướng chơi trò úp úp mở mở. Đáng lẽ chúng ta phải nói cho rõ rằng chúng ta đòi hỏi “đổi mới thể chế chính trị”, vì nói cho cùng không thể đổi mới thể chế kinh tế khi cương lĩnh  chính trị của Đảng vẫn ghi rõ trắng đen rằng kinh tế nhà nước là chủ đạo. Hoặc là từ chối cương lĩnh chính trị của Đảng để các thành phần kinh tế đều bình đẳng, hoặc cứ làm đại thì vi phạm cương lĩnh. Thủ tướng úp úp mở mở do vị thế của ông ta trong Bộ chính trị, nhưng chúng ta nhất thiết không thể mập mờ. Nếu không nói rõ làm sao quần chúng nghe được.

Trào lưu văn minh, tiền tiến không thể đảo ngược.

Nếu nhìn vào sở thích, mong ước giới trẻ hiện nay rất dễ nhận ra rằng ngoại ngữ mà họ muốn học là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, nhạc mà họ thích nghe là loại nhạc phương tây, áo quần họ thích mặc cũng theo kiểu phương tây. Ban tuyên giáo bó tay không định hướng gì giới trẻ được, cùng lắm ban này chỉ tìm cách gây khó khăn, hạn chế vậy thôi. Sở thích và mong ước của giới trẻ là tự nhiên vì họ biết rằng văn minh, tiền tiến là ở phương tây chứ không phải ở cái nơi một thời giương cao sách đỏ của Mao Trạch Đông và đến nay vẫn còn là một nước độc tài. Sở thích và mong ước của giới trẻ giống như rễ cây tự nó nhận ra đâu là chất dinh dưỡng thích hợp. Dù mười Viện Khổng Tử có được thiết lập ở Việt Nam cũng không thay đổi được sở thích và mong ước của tuổi trẻ. Việc này cũng là tự nhiên vì đạo Khổng được dùng để phục vụ các triều đại phong kiến, và hiện nay là các triều đại cộng sản. Đố ai tìm được cái gì là văn minh tiền tiến nơi đó.

Chẳng thế mà số lượng sinh viên mong ước và đang có mặt học hỏi ở các nước phương tây chiếm tuyệt đại đa số sinh viên du học. Con cháu lãnh đạo cũng không là ngoại lệ. Cái thời, cách đây độ mười năm thôi, khi điều lệ Đảng qui định rằng nếu lãnh đạo các cấp có con dâu con rể là người ngoại quốc hoặc Việt Kiều đều phải cho ngưng chức đã tự nó qua rồi. Trường hợp con rể của Thủ tướng là một điển hình của sự lờ đi qui định phản tự nhiên của Đảng.

Với vị trí địa chính của Việt Nam, Trung quốc lăm le đô hộ để làm lá chắn cho chế độ của họ, không phải mới đây mà từ khi Việt Nam đứng lên đánh đổ thực dân. Tại sao phải tìm lá chắn trong một thế giới hiện tại mà hòa bình, cùng hợp tác phát triển là một giá trị đang được đề cao? Chỉ vì với mưu đồ bá quyền xảo quyệt, sự trổi dậy của Trung Quốc là một đe dọa cho cả thế giới, không riêng gì Việt Nam, còn hơn sự trổi dậy của chủ nghĩa chủng tộc Đức quốc Xã thời Hitler. Thế giới chiến tranh thứ ba là không thể tránh khỏi nếu không giải quyết ngay từ bây giờ hiểm họa của chủ nghĩa chủng tộc mới của Trung Quốc. Vì thế Trung Quốc mới cần lá chắn Việt Nam.

Để liên tục thực hiện mục tiêu này, Trung Quốc không ngần ngại mua chuộc một số tướng lãnh quân đội và lãnh đạo Việt Nam. Chúng đã thành công. Chẳng thế mà Chủ Tịch Trương Tấn Sang đã một lần tố cáo  “bọn cõng rắn cắn gà nhà” nhưng đành chấp nhận sống chung với bọn Trần Ích Tắc hiện đại này, vì đặt lợi ích Đảng trên Tổ quốc.

Qua bọn Trần Ích Tắc hiện đại này, Trung Quốc lùa người của họ vào những địa điểm chiến lược phòng khi chiến tranh xảy ra, lùa hàng hóa vào phá thối nền sản xuất Việt Nam đang yếu thế vì bị Đảng đè nén. Trong nông nghiệp, năm qua Đảng lãnh đạo qua bộ nông nghiệp đã ép nông dân mua lúa giống, phân bón của Trung Quốc. Thâm thủng ngoại thương với Trung Quốc ngày càng tăng đến chóng mặt. Bằng những phá hoại thâm độc kinh tế, chúng phá hoại gián tiếp việc Việt Nam xin gia nhập khối TPP, tức là đi làm ăn với phương tây.

Bên cạnh đó, Trung Quốc qua bọn tay sai tìm mọi cách ngăn chặn chúng ta nói đến tình cảm thiêng liêng về chủ quyền. Trước kia chúng đàn áp thẳng tay những con dân  nước Việt phản đối sự lộng hành lấn áp của Trung Quốc ở Biển Đông, đến ngày kỷ niệm 40 năm mất Hoàng Sa, lệnh miệng của  bọn Trần Ích Tắc hiện đại ngưng ngay tất cả bài báo, lễ lạt đã được chuẩn bị từ trước mà chúng không ngăn cản nổi. Cuối cùng Đảng phải mang đá ra cưa cho bụi tràn ngập tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội để phá hoại biểu tình kỷ niệm. Sự kiện cưa đá đáng được viết thành một cuốn sách lớn để đời về sự đểu cáng của cái tập đoàn đã bị bọn Trần Ích Tắc hiện đại khuynh loát.

Chưa hết, chúng làm mọi cách để trong kỳ họp UPR ở Genève ngày 5/2/2014, Việt Nam phải bị nhiều khuyến nghị nhất để làm bỉ mặt Việt Nam trước các nước phương tây, hòng ngăn chặn Việt Nam sáp gần những nước này. Sự kiện TS Phạm Chí Dũng bị ngăn chặn phút chót đi tham dự UPR là một đòn truyền thông rất xảo quyệt được bọn Trần Ích Tắc hiện đại tiến hành theo lệnh chủ. Trước đó cộng đồng quốc tế đã yêu cầu Việt Nam tạo điều kiện để TS Dũng có thể đến Genève. Chúng đã biết việc đi Genève từ trước, nếu muốn chặn chỉ cần cho côn đồ chặn cửa ra vào nơi TS Dũng ở như chúng thường làm một cách kín đáo. Nhưng không, chúng làm ra vẻ như không có gì cản trở rồi đùng một cái chặn TS Dũng ở phi trường để dựng một cú đấm truyền thông làm cho cộng đồng thế giới phẫn nộ. Cùng với sự vi phạm nhân quyền của Việt Nam mà sự lẻo mép, nói dối hơn cuội đã không che giấu được cộng đồng quốc tế, cú đấm truyền thông là một viên đạn ân huệ: Với một bản báo cáo gồm 84 điều, Việt Nam lãnh đủ 227 khuyến nghị từ Hội đồng Nhân quyền! Học trò đi thi như thế là trượt. Trung Quốc mừng lắm thay!

Đối với những người Việt Nam chúng tôi, sự bưng bít thông tin, sự cấm đoán và đàn áp biểu tình, không cho phép ra báo tư nhân, phóng viên bị quản thúc quanh nồi cơm, sự việc côn đồ hành hung, thậm chí bắt cóc, giam giữ những người dám nói tiếng nói bất đồng… chỉ từng ấy thôi cũng chứng tỏ nhà nước Việt Nam do Đảng lãnh đạo đã vi phạm trắng trợn nhân quyền và quyền công dân. Không cần phải đi đến Genève mới khẳng định được điều đó.

Trở lại Đại hội XII

Tuy đại hội này là của riêng của các đảng viên cộng sản nhưng chúng ta bị ràng buộc phải quan tâm là việc chẳng đặng đừng.

Nếu không có gì đột biến thì sẽ có một phe phái dựa vào sự kiện người dân đã chán ngấy giáo điều bảo thủ, chán ngấy nền kinh tế bị định hướng bởi tư tưởng giáo điều bảo thủ, đòi hỏi một nền kinh tế thị trường thật sự để đất nước có thể bung ra mà tiến lên, thất bại kinh tế hiện nay có nguyên nhân là không đổi mới cơ chế chính trị. Họ đòi thay đổi cơ chế chính trị. Tốt thôi.

Phe phái này sẽ tác động lên quần chúng mà mục đích tối hậu là tác động lên đảng viên để các đảng viên từ chối các đại biểu, các ứng cử viên được trang bị cùng một giuộc  bảo thủ giáo điều đã được cơ cấu sẳn. Nếu được thế, hy vọng sẽ có một ban lãnh đạo Đảng, nói theo kiểu Nguyễn Trung là một ban lãnh đạo Trần Thủ Độ, gồm những người biết đau cái đau của người dân, của đất nước chứ không phải là cái máy đẻ ra toàn các quan tham nhũng, chứ không phải là nơi mà Trung Quốc có thể cài những Trần Ích Tắc hiện đại vào, chứ không phải là nơi mà người ta lẻo mép đưa hình ảnh Hàn Tín luồn trôn để che dấu sự hèn mạt trước bọn Tàu khựa. Cá nhân một Hàn Tín có thể luồn trôn mọi người, nhưng một dân tộc hào hùng như dân tộc Việt Nam không chấp nhận luồn trôn ai cả.

Con đường đổi đời hòa bình là có khả năng thực hiện được và đang nằm trong tầm tay của những đảng viên đảng cộng sản, đừng để quá muộn.

Trở lại với bài viết của Trung tướng Nguyễn Quốc Thước khi ông nói: “Bây giờ tôi tin chúng ta vẫn còn rất nhiều Đảng viên trung kiên, Đảng viên chân chính. Nếu thấy điều xấu, điều sai mà nhắm mắt làm ngơ là có lỗi.”
Mong niềm tin của Trung tướng là sự thật và mong Trung tướng sẽ thấy sự thật đó trước khi sum họp với ông Mác, ông Lê và ông Hồ.




No comments:

Post a Comment

View My Stats