Tác
giả gửi tới Dân Luận
Thứ Ba, 11/02/2014
Cuối 1978 - đầu 1979, tin tức
chính thống trên đài, báo và truyền miệng trong dân về việc Trung Quốc gây hấn,
xâm lấn, sát hại quân và dân ta, cướp phá dọc biên giới Việt – Trung làm nhiều
người nặng lòng suy tư. Là bộ đội chuyển ngành về học tại Đại học Ngoại thương
Hà Nội, tôi cũng rất băn khoăn, không thể lý giải vì sao một nước XHCN, do đảng
cộng sản cầm quyền, lại gây chiến với Việt Nam – tiền đồn vinh quang của cả
khối XHCN?
Tính chất, mức độ cuộc chiến
ngày càng dữ dội. Tại Hà Nội và nhiều địa phương khác, bên cạnh rất nhiều Hoa
kiều lục tục bỏ về Trung Quốc, số ở lại phần lớn bị dè chừng, bị nghi là
“Đạo quân thứ 5” của Trung Quốc, là điệp viên của “Cục tình báo Hoa Nam”...
Để đề phòng có thể xảy ra các vụ đầu độc hàng loạt người dân (có tin đồn công
an Hà Nội bắt một người Hoa lén bỏ mấy cục pin đã hết điện vào nồi nước phở).
Người Hoa trong các cửa hàng ăn uống của Nhà nước bị buộc nghỉ việc hoặc chuyển
khỏi bộ phận có thể tiếp cận với đồ ăn, thức uống, kể cả nhân viên trong các xí
nghiệp sản xuất bánh kẹo. Người Hoa làm việc ở các vị trí bị coi là “nhạy
cảm” bị mất việc. Sinh viên tiếng Trung lo ra trường không có việc làm. Có
bạn người Việt gốc Hoa tự ý bỏ học. Có bạn gốc Hoa, học tiếng Nhật (khi ấy rất
quý hiếm) đã tốt nghiệp, đành làm chân thủ thư ở thư viện của trường… Không khí
căng thẳng, ngờ vực khắp nơi.
Tại Trường Ngoại Thương, lao
xao tin vợ chồng thày Lý Chí Vinh (dạy Trung văn) đã bỏ về Trung Quốc, lên đài
Bắc Kinh nói xấu Việt Nam. Cô Kina (dạy tiếng Nga, con dâu Thứ trưởng, ủy viên
dự khuyết Trung ương Đảng, Bí thư Đảng – Đoàn Bộ Ngoại thương Lý Ban – một nhân
vật bị coi là thân Trung Quốc. Cụ Lý Ban từng có nhiều công tranh thủ sự ủng hộ
của Trung Quốc. Về mặt Đảng, cụ “to” nhất Bộ. Bộ trưởng Phan Anh là trí
thức ngoài Đảng) bí mật ra vào Sứ quán Trung Quốc nghe chỉ thị, nhận nghị quyết
đem phát tán trong cộng đồng người Hoa ở Hà Nội… Cũng như 11 Tổng công ty XNK
khác của Bộ Ngoại Thương, tại Tổng công ty XNK nông sản thực phẩm – nơi tôi
thực tập tốt nghiệp, chúng tôi được lệnh lục tìm các hợp đồng đã ký với Trung
Quốc, Bắc Triều Tiên và Rumani đem tiêu hủy. Hợp đồng với các nước khác thì
buộc chặt bằng cặp 3 dây, sắp xếp ngăn nắp, sẵn sàng bốc lên xe tải để di tản
cả cơ quan vào Thanh Hóa. Hết giờ thực tập, không được đi xa khỏi ký túc xá
trong trường (ở gần Chùa Láng). Có điện thoại truyền lệnh di tản gọi đến
trường, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, phải có mặt tại cơ quan thực tập…
Trước đó, tại cuộc duyệt binh
ngày 2-9-1975, trong bài diễn văn của mình, Bí thư thứ nhất BCHTW Đảng Lao động
Việt Nam Lê Duẩn hùng hồn tuyên bố: “Từ nay, đất nước ta vĩnh viễn bước vào
kỷ nguyên hòa bình, độc lập, tự do…”. Khi đọc bài diễn văn này trên báo
Nhân Dân, không ít người trong lũ sinh viên chúng tôi đã băn khoăn thắc mắc, vì
triết học Mác – Lê Nin đã chẳng dạy rằng: sự vật luôn biến đổi, chẳng có cái gì
là bất biến, là vĩnh viễn (cũng môn Mác – Lê Nin được giảng dạy khi ấy cũng
khẳng định Bí thư Lê Duẩn có đóng góp to lớn vào triết học Mác – Lê Nin, với
luận điểm nổi tiếng “Chân lý là cụ thể. Không có chân lý tuyệt đối” –
được giới triết học toàn khối Xô viết đánh giá rất cao).
Trở lại những ngày tháng căng
thẳng cuối 1978 – đầu 1979. Mang băn khoăn chuyện biên giới Việt – Trung và
diễn văn 2-9-1975 của Bí thư Lê Duẩn trò chuyện cùng Bí thư chi bộ Đảng của lớp
Phiên dịch 5 Trần Thành Công (con trai cựu Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam
dân chủ cộng hòa tại Cộng hòa nhân dân Trung Hoa Trần Tử Bình. Công cũng là bộ
đội chuyển ngành đi học). Tôi hỏi: “Cụ Lê Duẩn nhận định như thế có sai
không, khi chỉ mới 4 năm sau, Trung Quốc đã gây chiến tranh với Việt Nam?”.
Công hỏi lại: “Ai bảo là chiến tranh?”. Tôi bảo: “Liên tục có nổ
súng, bắn giết, phá hoại thì không gọi là chiến tranh thì phải gọi là gì?”.
Công bảo: “Ông không phải đảng viên, không được quán triệt Nghị quyết mới đây
của Trung ương Đảng. Nghị quyết gọi đó là “xung đột biên giới”, không có chỗ
nào trong nghị quyết gọi đó là chiến tranh (!?). Giữa Việt Nam với Trung Quốc,
làm sao có thể có chiến tranh?” Thân phận “sĩ quan Bạch vệ” (lớp
trưởng, nhưng ngoài Đảng), tôi đành “tắt tiếng”, nhưng chẳng tâm phục
khẩu phục. Hồi ấy, sinh viên nào làm bài mà “lỡ tay” viết rằng đồng tiền
Việt Nam bị “lạm phát”, là ăn điểm 2 cái chắc! Phải viết là “mất
giá”! “Lạm phát” là khái niệm chỉ dành cho các nền kinh tế ở khối tư bản
tồi tệ, xấu xa (!). Chuyện “lạm phát” hay “mất giá” vừa kể là
thật 100% - xin thề độc! Tương tự, hồi học phổ thông, lũ học sinh chúng tôi
phải học Học thuyết Missurin (một nhà làm vườn người Nga, chủ trương vật nuôi
cây trồng tiến hóa theo hướng có lợi cho con người là nhờ tăng cường chăm bón
và môi trường phù hợp) mà không được học Học thuyết di truyền của Menden (người
Áo). Thực tế cho chúng ta biết rằng, nuôi con heo lai (giống nhập ngoại), dù có
sao nhãng thế nào, cũng có thể nặng cả tạ. Nuôi con heo ta, dù cho ăn, chăm
sóc, tưới tắm tối đa, cũng chỉ nặng dăm chục ký.
Lại trở lại chuyện biên giới
Việt – Trung hồi ấy. Đùng một phát, ngày 17-12-1979, Đài tiếng nói Việt Nam
loan tin sét đánh: Trung Quốc phát động chiến tranh quy mô lớn, huy động nhiều
sư đoàn tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía Bắc. Nghe vậy, sợ “văn
khẩu vô bằng”, tôi kiên nhẫn chờ hôm sau mang tờ báo Nhân dân giơ cho Công
xem. Công thấy trên trang nhất cái tiêu đề lớn, in đậm, choáng hết bề ngang
báo: “Trung Quốc phát động chiến tranh quy mô lớn trên biên giới Việt -
Trung”. Tôi mới bồi thêm: “Đây nhé: Báo Nhân Dân - Cơ quan ngôn luận của
Đảng Cộng sản Việt Nam!”. Lúc ấy, đến lượt Công “tắt tiếng”!
* * *
Giờ đây, 35 năm đã trôi qua,
nhớ lại ngày chiến tranh biên giới Trung – Việt bùng phát, lại thấy bài học cũ
không phải không còn giá trị. Vẫn còn nhiều cái đầu nặng tư duy ý thức hệ lỗi
thời đang chót vót ngôi cao. Một khi họ ngộ ra thì… than ôi, sự đã rồi như câu
chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy khi xưa!
Chẳng phải thế sao, khi mọi lời
phản biện, cảnh báo và hành động của giới trí thức và người dân tâm huyết vì
đất nước trước liên tiếp những hành động tham tàn, bạo ngược của chủ nghĩa Đại
Hán (làm khu vực và thế giới quan ngại), đều bị người ta vu cho là phản động,
bị thế lực xấu bên ngoài lợi dụng… và thẳng tay đàn áp, khủng bố bằng mọi thủ
đoạn xấu xa, ti tiện ngoài sức tưởng tượng?
Có lần được “quán triệt”
lập trường của chóp bu: “Việt Nam nhỏ yếu, Trung Quốc lớn mạnh. Phải “tế
nhị”, nhường nhịn”. Tôi chẳng đồng tình. Tương quan Việt - Trung bây giờ
chênh lệch thật. Nhưng đâu đã chênh lệch bằng hồi quân dân nhà Trần 3 lần chống
quân Nguyên Mông? Thuở ấy, ta đơn độc chống giặc Nguyên. Bây giờ, trong thời
đại hội nhập, liên kết, có cả loài người yêu chuộng hòa bình, chính nghĩa bên
cạnh ta (tuy một số quốc gia cũng còn “lăn tăn” chuyện dân chủ, nhân quyền).
Chỉ tiếc, bây giờ không biết
lòng dân có được như hồi ấy sau Hội nghị Diên Hồng?
Võ Văn Tạo
No comments:
Post a Comment