Thu, 02/06/2014 - 07:13 — tuongnangtien
Tụi
bay đừng có kêu tao bằng phó chủ tịch nước, nghe ngứa con ráy lắm!
*
Có
lần, tôi nghe nhà văn Võ Hồng ví von: “Bụng to như bụng xe đò.” Nhận
xét của ông, rõ ràng, không... trật!
Xe
đò thường đầy khách mới chịu rời bến nhưng trên đường đi tài xế vẫn
luôn dừng bánh “hốt” thêm mấy con nhạn là đà để kiếm thêm tiền.
Khách lên sau thì ngồi ghế súp. Dù chữ “súp” có nguồn gốc La Tinh
(supplementum) nhưng ghế súp thì chắc phải là sáng kiến (riêng) của
giới xe đò người Việt, như một giải pháp tình thế, khi cái
đít nhiều hơn cái ghế.
Trên
chính trường Việt Nam ghế cũng ít, đít cũng nhiều. Đã vậy, nhiều
vị chính khách nhất định ngồi lì vì sợ “cái đít nó nhớ cái ghế”
nên nhu cầu ghế súp còn khẩn thiết hơn trên xe đò nữa. Chỉ có điều
khác biệt là người làm chính trị không ăn nói bỗ bã như tui, hay như
mấy cha nội tài và hay lơ xe. Họ không gọi nhau là “súp chủ tịch
nước” hay “súp thủ tướng.”
Ngôn
ngữ của chính giới nghe “diplomatic” hơn nhiều – theo ghi nhận của Wikipedia:
“Phó
Thủ tướng Việt Nam là một chức vụ trong Chính phủ Việt Nam, được quy
định ngay từ Hiến pháp 1946. Trong Chính phủ Việt Nam từ năm 1955 có nhiều ghế
Phó Thủ tướng. Kỷ lục nhất là vào năm 1987 có tới 12 Phó Thủ tướng tại nhiệm và
trong nhiệm kỳ Quốc hội khóa VII (1981-1987) tổng cộng có tói 17 người đảm
nhiệm Phó Thủ tướng.”
Thiệt
là ớn chè đậu. Cái gì mà nhiều (hay nhiều quá) thì thường dễ ớn,
và rất ít khi được ưa chuộng hay quan tâm. Người Việt chỉ có dịp nghe
đến tên tuổi qúi vị phó thủ tướng của nước này khi báo chí nhắc
đến những câu “danh ngôn” của họ:
-
Nguyễn Sinh Hùng:
-
Trương Vĩnh Trọng:
-
Hoàng Trung Hải:
-
Vũ Đức Đam:
Nói
(nghe) đã tệ, cung cách làm việc (xem ra) còn tệ hơn nhiều – theo như
ghi nhận của blogger Nguyễn
Văn Tuấn:
Tôi
vừa dự một hội nghị chuyên ngành từ Phú Quốc về, và trong thời gian ngắn ngủi
đó cũng được nhìn thấy sự quan liêu và lãng phí ghê gớm trong các quan chức cao
cấp ở nước ta.
Hội
nghị thu hút khoảng 270 người đến tham dự, với sự tài trợ nhiệt tình của các
công ti dược. Khách sạn Sasco Blue Lagoon Resort được chọn làm nơi tổ chức, và
khách tham dự đã đặt phòng từ một tháng trước. Tưởng rằng đã đặt phòng thì chắc
ăn sẽ có phòng để ở, nhưng ở Việt Nam “sự đời” không đơn giản như thế.
Một
số khách đến ngày hội nghị, đến nơi check-in thì được biết là đã… mất phòng!
Tại sao? Tại vì phái đoàn tùy tùng của ông phó thủ tướng Hoàng Trung Hải ra thị
sát hay đi holiday gì đó ở đảo Phú Quốc, và vì khách sạn là của Nhà nước, nên
họ phải dành phòng cho tùy tùng của ông phó thủ tướng, và tống cổ khách đi
khách sạn khác. Một kiểu làm business rất đặc thù của các công ti thuộc Nhà
nước Việt Nam.
Chưa
hết. Khoảng 10 khách mời và diễn giả (speakers) của hội nghị từ Hà Nội cũng
không tham dự được, cũng chỉ vì người ta dành ưu tiên cho chuyến bay của ông
Hoàng Trung Hải. Cần nói thêm rằng những người này đã mua vé máy bay (Vietnam
Airlines) từ cả tháng trước. Nhưng bất chấp mọi qui luật business, Vietnam
Airlines vẫn lấy chỗ của các hành khách này để cho đoàn tùy tùng của ông Hoàng
Trung Hải! Một số còn “đau” hơn, vì họ đã bay vào Sài Gòn, nhưng đành phải bay
về Hà Nội chứ không có chỗ để đi Phú Quốc.
Tôi
có cơ duyên được tạm trú tại khách sạn Sasco Blue Lagoon Resort cùng với ông
Hoàng Trung Hải, nhưng không có cơ duyên diện kiến ngài. Tôi thường ăn sáng tại
một nhà ăn có 2 tầng, và tôi thường chọn tầng trên để nhìn ra biển. Nhưng vì sự
có mặt của Hoàng Trung Hải nên tôi và một số bạn bị đuổi xuống tầng dưới. Làm
quan lớn cỡ như ông Hoàng Trung Hải đúng là sướng thiệt vì được “ăn trên ngồi
trước”, cũng là một hình thức đóng vai các quan thuộc địa của Pháp ngày xưa mà
Ba tôi thường kể lại.
Đến
ngày ngài phó thủ tướng Hoàng Trung Hải lên đường về Hà Nội thì lại là một sự
kiện trên đảo Phú Quốc. Xe quân đội biển số đỏ chận các nút đường, và xe công
an biển xanh hú còi, dọn đường cho xe của ngài đi.
Nghe
nói ông Hoàng Trung Hải và tùy tùng đi thị sát tiến độ thi công sân bay Phú
Quốc. Nhưng cũng có tin là ông ta đi thị sát công trình gì đó ở Hà Tiên rồi nổi
hứng ra Phú Quốc chơi. Nhưng dù là Hà Tiên hay Phú Quốc thì ông ta cũng chỉ
tiêu ra vài phút ngắm nhìn công trình, chỉ tay phía bên này, chỉ tay phía bên
kia để phóng viên chụp hình.
Tính
ra thời gian ông Hoàng Trung Hải lưu lại trên Phú Quốc chỉ có một ngày, nhưng
ông ta và tùy tùng ông ta đã gây ra biết bao phiền toái cho người dân. Đó là
chưa nói đến khoản chi phí rất lớn để lo cho ông ấy và tùy tùng của ông ấy.
Nói
lên sự lãng phí tôi còn chứng kiến một tình hình khác. Số là ngày 13/8 có hội
nghị về quản lí bệnh viện vùng Đông Nam Á do Hội Y học TPHCM tổ chức tại khách
sạn Equatorial. Hội nghị thu hút khoảng 300 khách, nhưng có đến 2 quan chức cao
cấp trong chính phủ đến đọc diễn văn: đó là ông phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân
và bộ trưởng y tế Nguyễn Quốc Triệu. Hai ông này phải bay từ Hà Nội vào Sài
Gòn, ở khách sạn Equatorial (phòng dành cho VIP), và mỗi ông có vệ sĩ đi theo
cộng với một hay hai thư kí. Ban tổ chức trả tiền phòng mệt nghỉ.
Đó
là chưa nói đến phong bì cho 2 ông. Hôm đó tôi đi ăn sáng và thấy cho vệ sĩ đi
theo, tôi tưởng là họ đi… bảo vệ tôi :-), nhưng không họ bảo vệ 2 ông quan kia
đi… ăn sáng. Trời! Đây là khách sạn 5 sao, có ai mà hành hung hai ông ấy để
phải có vệ sĩ đi theo! Thật ra, phần lớn khách trong khách sạn cũng chẳng ai
biết hai ông ấy là ai. Đúng là hợm hĩnh!
Sống
ớ nước ngoài lâu, tôi chưa bao giờ chứng kiến cái cảnh bộ trưởng hay phó thủ
tướng đi mà có xe cảnh sát dọn đường, chưa bao giờ chứng kiến cảnh bộ trưởng,
thậm chí thủ tướng, ăn trên ngồi trước. Tôi cũng từng có cơ duyên gặp một hay
hai bộ trưởng Úc nên thấy được phong cách bình dân của họ như thế nào. Thủ tướng
Úc đi công tác các tiểu bang chỉ có 2 người (ông ấy và bảo vệ) và đi trên
chuyến bay dân sự như mọi người dân khác. Còn ở Việt Nam, tôi thấy các quan
chức cứ như là những ông trời hay thần thánh sao ấy.
Blogger
Trương
Duy Nhất là một nhân chứng khác:
11
giờ trưa 27-7-2010. Khách sạn Phương Đông, thành phố Vinh. Cửa vào thang máy có
3 khoang. Khoang chính giữa mở nhưng bị một tay bảo vệ mặc sắc phục vàng đứng
ngáng giữa chặn lại. Vài người bước vào liền bị bảo vệ lôi ra. Tất cả khách
muốn lên xuống phòng đều được hướng dẫn đứng xếp hàng chờ hai cửa khoang thang
máy hai bên.
Tôi
ngạc nhiên:
-
Sao khoang giữa mở mà không cho ai vào?
Tay
bảo vệ thật thà:
-
Đây là chuyên khoang dành chờ Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng.
Nói
tóm lại thì những ông PTT Việt Nam – gần đây – đều là những anh lùn
về tài năng cũng như tư cách. Câu chuyện ghế súp, tất nhiên, chưa chấm
dứt ở đây. Báo Dân
Trí, số ra ngày 31 tháng 12 năm 2013, lại vừa hân hoan cho biết:
Chiều
30/12, tại Hà Nội, Ban Tổ chức Trung ương đã trao quyết định của Bộ Chính trị
về việc bổ nhiệm hai Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương chuyên trách và ba Phó
Trưởng Ban Kinh tế Trung ương kiêm nhiệm. Ông Trần Lưu Hải, Ủy viên Trung ương
Đảng, Phó Trưởng Ban Thường trực Ban Tổ chức Trung ương được sự ủy nhiệm của Bộ
Chính trị tới dự và trao quyết định này... Đến dự buổi lễ có GS.TS Vương Đình
Huệ, Ủy viên Trung ương Đảng, Trưởng Ban Kinh tế Trung ương...
Trưởng
ban Kinh tế Trung ương Vương Đình Huệ chúc mừng các Phó Trưởng ban. Ảnh và
chú thích: Dân
Trí.
Chỉ
có Trời (may ra) mới biết là cái ông Trưởng Ban Kinh Tế Trung Ương làm
cái mẹ gì ở đất nước này, nói chi đến mấy ông thổ tả được mệnh
danh là Phó Trưởng Ban Kinh Tế Trung Ương Chuyên Trách hay Phó Trưởng
Ban Kinh Tế Trung Ương Chuyên Nhiệm. Và ngay cả Trời chắc cũng không
biết tại sao tất cả qúi ông “phó” này trông đều tươi vui sung sướng ra
mặt như thế.
Sự
hớn hở của họ khiến tôi nhớ đến một bức thư khiếu nại, đọc được
cách đây chưa lâu, trên Cơ
Quan Ngôn Luận Của Hội Liên Hiệp Phụ Nữ TP HCM:
Ngày
12/2/2012, tôi đặt vé xe qua điện thoại của doanh nghiệp vận tải Thanh Thủy để
đi từ Vĩnh Long đến TP.HCM, nhưng đến lúc lên xe thì không được ngồi đúng số
ghế đã đặt. Nhân viên nhà xe lý giải là do lỡ nhận số khách nhiều hơn số ghế
của xe nên gây ra tình trạng dư khách và đề nghị tôi ngồi ghế “xúp”. Vì sợ công
việc bị chậm trễ nên tôi buộc lòng phải chấp nhận.
Sau
khi tới nơi, tôi gọi điện thoại đến đường dây nóng của doanh nghiệp để phản
ánh. Tuy nhiên, người tiếp điện thoại (không chịu xưng tên, chỉ tự khẳng định
mình là quản lý cấp cao của doanh nghiệp) không hề xin lỗi tôi về sự sai sót
cũng như có hướng giải quyết thỏa đáng, mà còn trách tôi tại sao không chịu
thông báo ngay lúc trên xe.
Tôi
giải thích rằng tôi không thích tranh cãi ồn ào ở chốn đông người, muốn giữ
hình ảnh của doanh nghiệp và không muốn phiền các hành khách khác trên xe. Tuy
nhiên, người quản lý này cho rằng đã gọi là đường dây nóng thì phải gọi ngay
lúc việc xảy ra, bây giờ về đến nhà thì nguội mất rồi, không chấp nhận xử lý
bởi vì đó là lỗi của tôi không chịu gọi ngay. Tôi thấy doanh nghiệp này chưa
tôn trọng khách hàng.
Nguyễn
Thị Bảo Ngọc (Vĩnh Long)
Chớ
có “doanh nghiệp cách mạng” nào mà tôn trọng khách hàng nhưng phải
chi khi bị ấn đầu ngồi xuống cái ghế (súp) Phó Chủ Tịch Nước mà
Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Nguyễn Thị Định, Nguyễn thị Bình,
Trương Mỹ Hoa ... cũng dám viết một cái thư lầu bầu mấy câu như trên
thì cũng đỡ tủi cho oan hồn của MTGPMN – chút xíu.
No comments:
Post a Comment