Diên Vỹ
Tháng
8 2, 2013
Gửi
Chu Giang, tuần báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh,
Khoa
Ngữ văn Đại học Sư phạm Hà Nội
Bài
viết này bàn về “thái độ chính trị” Nhã Thuyên thể hiện trong tập tiểu luận Những tiếng nói ngầm đăng trên
Da Màu từ 18 đến 26 tháng 10 năm 2012. Nó phản hồi bài viết “Có
giải thiêng lịch sử được không?” của Chu Giang đăng trên tuần báo Văn
nghệ TP Hồ Chí Minh số 256, xuất bản ngày 30 tháng 5 năm 2013. Theo quan
điểm của tôi “thái độ chính trị” của Nhã Thuyên không mâu thuẫn với một vị trí
trong trường đại học chính thống của nhà nước. Tôi là bạn đọc, không có thẩm
quyền gì để quyết định giữ Nhã Thuyên ở lại hay không, nhưng vẫn muốn góp lời.
Khi một tác phẩm đã được biết tới thì người đọc là người có trách nhiệm với nó
hơn.
Tuần
báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh không đăng ý kiến trái chiều. Khoa Ngữ văn Đại học Sư
phạm Hà Nội đã yêu cầu Nhã Thuyên thôi việc. Sau đó báo chí dòng chính chuyển
sự chú ý sang luận văn thạc sỹ về nhóm Mở Miệng Nhã Thuyên thực hiện và bảo vệ
năm 2010, một văn bản chưa được công bố rộng rãi. Như Chu Giang viết trong số
tiếp theo của Văn nghệ TP Hồ Chí Minh, loạt tiểu luận của Nhã Thuyên
không đáng bàn nhiều vì nó chỉ đăng trên internet, không mang tính pháp quy như
luận văn. Tôi tưởng bài viết của mình đã thành “cũ” thì gần đây bắt gặp một bài báo lật lại Những
tiếng nói ngầm với những phán xét nặng nề khiến tôi lại thấy mình muốn
lên tiếng. Khi tiếp cận một tác phẩm chúng ta cần suy xét kĩ lưỡng từng câu chữ
của nó chứ không nên căn cứ vào đề tài nghiên cứu, đối tượng nghiên cứu hay một
chuyện bên ngoài là tác giả nhận được tài trợ của một tổ chức quốc tế để quy
kết những điều xấu. Nếu như người ta muốn phê phán những tư tưởng “sai lệch”
thì tôi e rằng việc lấy Nhã Thuyên ra làm đối tượng là một nhầm lẫn đáng tiếc.
Để góp lời vào một câu chuyện chung, tôi xin gửi bài viết của mình cho các diễn
đàn, báo chí.
Hà
Nội ngày 01 tháng 08 năm 2013
___________________
1.
Giới thiệu
Trước
cùng một văn bản người ta có thể có những đọc hiểu rất khác nhau. Dù không đồng
tình, tôi xin ghi nhận cách Chu Giang tiếp cận chuỗi tiểu luận Những tiếng
nói ngầm của Nhã Thuyên với bài viết “Có giải thiêng lịch sử được không?”
đăng trên trang 16-17 tuần báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh số 256, bộ mới,
xuất bản ngày 30 tháng 5 năm 2013. Theo tôi hiểu, Chu Giang quan tâm đến
việc đánh giá thái độ chính trị của người viết thể hiện qua tác phẩm. Ông cho
rằng Nhã Thuyên đã lựa chọn một vị trí rõ ràng là chống đối chính quyền và phỉ
báng lịch sử dân tộc, giống như những tác phẩm, tác giả mà cô ca tụng. Một
người có thái độ chính trị như vậy theo ông không đủ tư cách để đảm nhận công
tác giáo dục văn học trong nhà trường xã hội chủ nghĩa và bài viết của ông đề
gửi Khoa Văn trường Đại học Sư phạm Hà Nội, nơi Nhã Thuyên công tác. Đó là một
nỗ lực bảo vệ thế hệ trẻ, chính quyền hiện thời và lịch sử của dân tộc đã qua.
Nỗ lực này không phải là vô ích; tuy nhiên, tôi hiểu Nhã Thuyên khác với Chu
Giang nên mong được trao đổi.
Tại
thời điểm này cá nhân tôi đang làm việc cho một cơ quan nhà nước, có lòng tự
hào dân tộc, kính trọng Hồ Chí Minh và ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng. Tuy vậy tôi
vẫn xin được bất đồng với tất cả những luận điểm của Chu Giang về Nhã Thuyên.
Thái độ chính trị của Nhã Thuyên nếu đúng như Chu Giang mô tả có mâu thuẫn với
nhiệm vụ giảng dạy văn học trong nhà trường chính thống hay không, không phải
là điều mà tôi quan tâm bởi thực sự tôi thấy Nhã Thuyên không có thái độ như
thế. Trong bài viết này, tôi sẽ trình bày cách hiểu của tôi về thái độ
chính trị Nhã Thuyên thể hiện qua chuỗi tiểu luận Những tiếng nói ngầm
đăng trên Da Màu từ 18 đến 26 tháng 10 năm 2012. Tôi cho rằng cô ấy đã thể hiện một thái độ đúng đắn với
đạo đức của một người làm công tác nghiên cứu và phê bình văn học. Đó là một
thái độ trung lập với các đảng phái chính trị và chế độ xã hội nhưng cam kết
theo đuổi trí tuệ và các giá trị nhân văn trong phạm vi nghiên cứu của mình.
Theo tôi đây không phải là thái độ đúng đắn duy nhất nhưng đó là một lựa
chọn cần được tôn trọng nếu như ngành nhân văn của Việt Nam muốn đem lại
những giá trị nhân văn cho đời sống. Những tiếng nói ngầm chưa tìm được
chỗ đứng trên diễn đàn văn học chính thống (Da Màu là một diễn đàn văn học mạng
phi chính thống) nhưng việc Nhã Thuyên giảng dạy tại Khoa Ngữ văn, Đại học Sư
phạm Hà Nội là một dấu hiệu đáng mừng hơn là đáng lo.
2.
Vị trí của nhà phê bình: trung lập với các đảng phái chính trị, chế độ xã hội
và cam kết với những giá trị nhân văn
Tôi
không thấy Nhã Thuyên lựa chọn vị trí ca tụng “những tiếng nói ngầm”. Nhã
Thuyên lựa chọn tìm hiểu “một phiến cảnh thơ ca còn chưa sáng rõ” và đã làm
điều đó với sự trân trọng đối tượng nghiên cứu của mình. Người nghiên cứu, ngay
cả khi tìm hiểu kẻ thù hay những tội nhân bị cả xã hội nguyền rủa, có lẽ cũng
cần giữ cái đức ấy.
Tôi
xin dẫn lại đoạn văn trong lời ngỏ của Nhã Thuyên mà chính Chu Giang đã trích:
“Tôi muốn làm nổi bật lên qua các tiểu luận hình ảnh của một không gian văn học
năng động với những tác giả tỏ ra cam kết với lựa chọn phản biện và đổi mới văn
chương, những người dường như đang giữ chặt lấy vị trí bên lề của mình để nuôi
dưỡng một kinh nghiệm chống đối, nuôi dưỡng tiềm năng sáng tạo một năng lực
chống đối, sáng tạo một thế giới thay thế.”
Khi
đọc đoạn văn bản này tôi để ý đến việc Nhã Thuyên dùng hai từ “tỏ ra” và “dường
như” để bày ra một thái độ cẩn trọng. Còn không gian văn học đó có “năng động”
hay không thì tùy quan niệm của từng người. Tôi đồng tình với cách dùng từ
“năng động” của tác giả và không cho rằng tính từ ấy có nghĩa ngợi ca. Những
sáng tác và ấn phẩm phi chính thống đang có đời sống của chúng. Dòng văn học
phản kháng tồn tại trong bất cứ một chế độ xã hội nào chứ không phải chỉ là sản
phẩm riêng của Việt Nam.
Đoạn
văn vừa trích dẫn chỉ thể hiện đối tượng nghiên cứu của tác phẩm còn vị trí của
người nghiên cứu được Nhã Thuyên trình bày ở một đoạn văn khác trong lời ngỏ:
“Tôi đang ở giữa cái bên lề và trung tâm, ở giữa hiện tại và quá khứ, ở giữa
những đứt gãy và kết nối, giữa những phân lập và sự nhập nhằng, giữa sự sáng tỏ
và rối loạn, giữa sự đi lên và thoái hóa, tôi đang đứng chênh vênh để nhìn ra
bên ngoài và nhìn vào bên trong, vừa như kẻ ngoại cuộc vừa như người trong
cuộc, nhưng là lựa chọn không đứng về phía sự trấn áp.”
Vị
trí Nhã Thuyên lựa chọn là sự chênh vênh ở giữa. Chu Giang trích dẫn lại rằng
Nhã Thuyên lựa chọn “không đứng về phía trấn áp” và tự ngầm hiểu phía trấn áp
là phía chính quyền. Thật ra bất cứ một cá nhân nào cũng có thể trấn áp những
người khác. Theo tôi hiểu, “không đứng về phía trấn áp” có nghĩa là nhà phê
bình không tìm hiểu dòng văn học phản kháng với sẵn mong muốn trấn áp nó.
Nhã
Thuyên không viết phê bình với sự khách quan lạnh lùng của khoa học. Cô ấy chọn
một đường hướng nghiên cứu nhân văn cam kết với sự trân trọng giá trị văn
chương của “những hiện diện vắng mặt”. Sự trung lập mà tôi muốn nói ở đây là sự
trung lập với các tham vọng chính trị nhằm xây dựng hay lật đổ một chính quyền.
Nhã Thuyên đã rất kỹ tính khi không tự mình dùng một từ ngữ nào thể hiện định
kiến với chính quyền và lịch sử dân tộc. Không biết nhầm lẫn của Chu Giang đã
diễn ra như thế nào nhưng toàn bộ những từ ngữ thể hiện định kiến với
chính quyền và lịch sử dân tộc là của các tác giả và tác phẩm mà Nhã Thuyên
nghiên cứu hoặc chúng mô tả một vấn đề là đối tượng quan tâm của các tác giả và
tác phẩm đó. Tôi đã cất công tìm xem cụm từ “sự thống trị dai dẳng của tư tưởng
Hồ Chí Minh” mà Chu Giang trích dẫn được Nhã Thuyên sử dụng trong trường hợp
nào và tìm thấy nó trong một câu viết tại đó nó được nhắc tới như một vấn đề mà
các nhà thơ phản kháng quan tâm. Trong khi các nhà thơ phản kháng bày tỏ thái
độ chống đối chế độ thì Nhã Thuyên không chọn vị trí đó. Người ta có thể
đặt ra câu hỏi rằng tại sao Nhã Thuyên lại hứng thú với không gian văn học phản
kháng nếu như cô ấy không muốn trấn áp hay tuyên truyền những luận điểm chống
chính quyền. Tôi không biết rõ câu trả lời, và cũng không cần phải biết, nhưng
nếu thử suy đoán, ta có thể thấy những lý do rất con người. Sự cấm kỵ một số đề
tài nghiên cứu trong nhà trường có thể đã khơi gợi trí tò mò của nhà nghiên
cứu. Cũng có thể cô ấy giàu lòng trắc ẩn với các thân phận bên lề. Hoặc
thơ ca phản kháng có những giá trị văn chương thực sự cuốn hút.
3.
Vấn đề nghiên cứu của Những tiếng nói ngầm: Mối quan hệ giữa thơ ca và
chính trị
Tôi
đã dành nhiều công sức để đọc các tiểu luận của Nhã Thuyên và thấy rằng nhà phê
bình này xác định công việc của mình là đi tìm giá trị văn chương của những
tiếng nói chống đối chứ không phải là phán xét thái độ chính trị của những
tiếng nói ấy. Dòng văn học ngầm thường hấp dẫn người đọc bởi thái độ chính
trị của nó, và Nhã Thuyên muốn hướng sự quan tâm của mình và bạn đọc sang một
vấn đề khác: tính văn học nghệ thuật của những sáng tác có đặc trưng chính trị
đó. Có thể nói văn học nghệ thuật không tách khỏi chính trị, nhưng chúng cũng
không trùng khớp hoàn toàn nên tra vấn mối quan hệ giữa thơ ca và chính trị là
một lao động trí tuệ có ý nghĩa. Với tôi, cách đặt vấn đề của nhà phê bình
không hề gượng ép, nó hợp với những băn khoăn của tôi. Tôi không sẵn một tâm
thế ngợi ca dòng văn học phản kháng. Tôi đã gặp những tác phẩm mà nếu không
phải là bàn chuyện chính trị thì chẳng đáng chú ý vì chúng không có gì thú vị
về ý tưởng hay ngôn từ. Ở một chiều khác, tôi nghĩ rằng không tìm hiểu giá trị
văn chương của dòng văn học này thì không công bằng, với bản thân mình và nhất
là với văn chương.
Chu
Giang có thể không thừa nhận những giá trị văn chương của các tác phẩm và tác
giả như Nhã Thuyên nêu ra, nhưng Nhã Thuyên không hề ca ngợi lập trường chống
chế độ và phỉ báng lịch sử. Nhã Thuyên chỉ nhận định rằng trong lịch sử văn học
Việt Nam thì dòng văn học phản kháng mà cô nghiên cứu đặt ra những câu hỏi về
mối quan hệ giữa nhà thơ và thể chế, trình diễn những quan niệm mới về thi ca,
và để lại một vài bài thơ làm cô xúc động. Nhã Thuyên xúc động trước Nguyễn
Quốc Chánh chắc chắn không phải là vì cô có chung quan điểm chống chế độ và phỉ
báng lịch sử mà vì ông là một con người có những nỗi đau, những tìm tòi và
những câu thơ đẹp. Cô viết: “Đến giờ, tôi vẫn xúc động khi lần giở những trang
sách cũ, lần giở những trang mạng để đọc ông, không phải một biểu tượng của
chịu đựng và phản kháng, mà như một thi sĩ, kẻ luôn tìm cách vượt qua những
giới hạn của cá nhân mình để tra vấn những tiềm năng thơ ca mới, những không
gian mới cho thơ.” Chu Giang phê phán tư tưởng của Nguyễn Quốc Chánh, tuy
nhiên điều này lại không hề liên quan tới Nhã Thuyên bởi cô không quan tâm
tới việc phán xét thái độ chính trị của các tác giả đúng hay là sai, lợi hay
hại cho sự phát triển kinh tế, chính trị, xã hội của đất nước. Nhã Thuyên không
thể trả lời câu hỏi nghiên cứu của Chu Giang vì đây không phải là công trình
cộng tác giữa Nhã Thuyên và Chu Giang. Chu Giang sẽ cần tự viết riêng một tập
tiểu luận khác để phát triển cách nhìn của mình. Những tiếng nói ngầm là
sự xử lý hai câu hỏi nghiên cứu chính:
- Mối quan hệ giữa nhà thơ về thể chế được gợi ra như thế nào từ những tiếng nói ngầm?
- Đâu là những đóng góp mang tính thi ca của những tiếng nói ngầm?
Theo
tôi đó là những câu hỏi nghiên cứu có chất lượng – nghĩa là chúng đáng để hỏi
và có thể trả lời.
Khi
một nhà phê bình tìm kiếm giá trị văn chương của dòng văn học ngầm thì chưa
chắc ấy đã là một sự thiên vị bởi càng khát khao nhìn thấy cái hay cái đẹp thì
người ta lại càng phải chất vấn những gì mình gặp. Nhã Thuyên chất
vấn những tiếng nói ngầm một cách quyết liệt, nhưng không phải là chất vấn
về tính đúng sai của quan điểm chính trị. Như tôi đã trình bày ở trên, đó không
phải là câu hỏi nghiên cứu Nhã Thuyên đặt ra. Cô chất vấn tính thi ca và diễn
đạt những chất vấn của mình với một thứ ngôn ngữ tôn trọng mọi người. Những
người chờ đợi một thứ ngôn ngữ nhạo báng dòng văn học chống đối có thể thất
vọng, nhưng những người có một số khúc mắc về giá trị văn chương của dòng văn
học này có thể tìm thấy những sẻ chia. Nhã Thuyên không chỉ trình bày về các
đóng góp của những tiếng nói ngầm mà còn chỉ ra những nguy cơ mà thơ ca phản
kháng chế độ có thể rơi vào. Từ những phần viết của Nhã Thuyên tôi nhìn thấy ba
nguy cơ chính. Một là phản kháng chế độ có thể bị biến thành một yếu tố câu
khách. Nó thỏa mãn sự hiếu kỳ của người đời hoặc có thể tận dụng cho các mưu đồ
chính trị. Hai là thơ ca phản kháng có thể không có giá trị thơ ca mà chỉ giống
như việc người ta chống đối hoặc ủng hộ chế bộ bằng các hành vi khác. Ba là thơ
ca phản kháng có khi cũng chỉ là sản phẩm nô lệ mà thôi. Cô viết: “Có điều, tự
do là bất khả nếu chúng ta chỉ là sản phẩm nô lệ, dù ngợi ca hay chống đối…” Ở
tiểu luận “Thơ ca của sự phủ định và sự phủ định thơ ca”, Nhã Thuyên gợi ra
rằng tính chính trị của thơ ca không thể chỉ hiểu đơn giản là sự quan tâm tới
việc chống đối hoặc ủng hộ chế độ. Thơ phản kháng cũng chẳng khác vì những văn
bản tuyên truyền mà chính nó ghét bỏ nếu như nó không đạt tới tính chính trị
của thơ ca- sự khơi dậy những điều mới mẻ.
Tóm
lại, với cách đọc hiểu của tôi, tác phẩm Những tiếng nói ngầm của Nhã
Thuyên về cơ bản là một nghiên cứu mang tính chất vấn chứ không phải là một
trình hiện những luận điểm ca tụng. Nếu có cái gì đó khiến người ta có thể nhầm
lẫn với sự tán dương thì ấy là sự trân trọng tác giả dành cho đối tượng nghiên
cứu, sự tìm tòi và nâng niu những giá trị nhân văn.
4.
Lời kết
Tác
phẩm phê bình của Nhã Thuyên “có vấn đề” có lẽ chủ yếu là vì nó tìm hiểu một
chủ đề bị cho là cấm kỵ. Cô nghiên cứu một mảng thơ ca viết bởi những người
chống lại các định chế xã hội, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là cô ra
sức ủng hộ sự chống chế độ và giải thiêng lịch sử. Lẽ dĩ nhiên người ta có thể
lý luận rằng những xúc động của Nhã Thuyên trước dòng văn học ngầm có thể xui
khiến người đọc có cảm tình với dòng văn học này và từ đó họ có thể bị tiêm
nhiễm những quan điểm, ngôn ngữ độc hại nào đó. Cứ cho là có khả năng như vậy
đi thì tôi nghĩ rằng khả năng đó là quá nhỏ. Văn chương của Nhã Thuyên không
phải là thứ dễ đọc. Người đọc của cô là những người có học và tự chủ về lập
trường chính trị.
Chu
Giang và Nhã Thuyên là những người phê bình ở những thế hệ cách nhau khá xa.
Trong đời sống chính trị của cả nước, có những chủ đề cấm kỵ thời xưa nay đã
được đem ra thảo luận công khai trước Quốc hội, ví dụ như luật hôn nhân đồng
tính và đề xuất đổi tên đất nước. Có cần coi dòng văn học phản kháng là một đề
tài cấm kỵ nữa không? Về bản chất, dòng văn học này khác với các vấn đề xã hội
nêu trên ở chỗ nó công khai chống lại chính quyền hiện thời. Tôi không cho rằng
các diễn đàn chính thống của nhà nước cần ủng hộ dòng văn học này bằng cách
xuất bản những tác phẩm của nó hay đem vào nội dung giảng dạy của nhà trường
phổ thông. Tuy nhiên, tôi cũng không cho rằng cần phải cản trở và loại trừ
những nỗ lực tìm hiểu dòng văn học phản kháng hay quy định sẵn rằng bất cứ
nghiên cứu nào về dòng văn học này cũng phải nói xấu nó. Chúng ta có thể cần
quan tâm tới thái độ chính trị của một người để xét duyệt một vị trí trong nhà
trường chính thống, thì ngay cả khi ấy thái độ chính trị Nhã Thuyên thể hiện ở Những
tiếng nói ngầm là một thái độ mang tính xây dựng nên được hệ thống trân
trọng. Việc cô có một vị trí ở Khoa Văn trường Đại học Sư phạm đem lại môt hình
ảnh tốt đẹp về một chính quyền tôn trọng tự do tư tưởng và ngôn luận. Đấy chẳng
phải là một thành tựu hay sao?
©
2013 Diên Vỹ & pro&contra
No comments:
Post a Comment