Tuesday 20 August 2013

MẸ PHƯƠNG UYÊN & MẸ UY - KHA (FB Hành Nhân)




20.8.13              3 Comments http://img2.blogblog.com/img/icon18_edit_allbkg.gif

Khi nhắc đến blogger Điếu Cày, tôi liền nghĩ ngay đến hình ảnh chị Dương Thị Tân (vợ cũ của anh) đã phải vất vả ngược xuôi thăm nom, lo lắng cho anh hết trại giam này sang trại giam khác từ trại giam Cái Tàu (Cà Mau), rồi Chí Hòa (Sài Gòn), sang Bố Lá (Bình Dương), qua Xuyên Mộc (Bà Rịa - Vũng Tàu), đến Trại K3 Xuân Lộc (Đồng Nai) và bây giờ là Trại giam số 6 (Thanh Chương, Nghệ An). Khi bàn về Cù Huy Hà Vũ, người ta cũng phải nói về người vợ của anh là Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà. Người vợ luôn luôn là một hậu phương vững chắc cho những đức ông chồng thêm phần mạnh mẽ và bền bỉ đấu tranh.

Còn đối với hai sinh viên trẻ tuổi Phương Uyên - Nguyên Kha, thì chính ở nơi những bà mẹ của mình, họ nhận được sự trợ lực tinh thần mạnh mẽ, tình cảm yêu thương dạt dào và những sự hy sinh hết sức lớn lao... Đó là chị Nguyễn Thị Nhung (Mẹ Phương Uyên) - một người phụ nữ Bình Thuận tất tả, lo lắng vô Sài Gòn đi tìm đứa con gái bị người ta bắt cóc không rõ nguyên do, đã phải đi dò hỏi khắp mọi nơi, kêu cứu khắp mọi chốn. Đó là cô Kim Liên, người đàn bà nông dân miệt vườn Long An sớm hôm vất vả với ruộng đồng, chắt chiu bán từng con cá, bó rau, hạt giống... để ra tận Hà Nội kêu oan cho đứa con trai bị bắt vì tội chống giặc Tàu.

Cả hai đều là những bà mẹ quê - họ chỉ biết tần tảo lo lắng cho gia đình, chồng con chứ nào giờ có biết chuyện thời sự chính trị, chuyện chủ quyền biển đảo, chuyện dân chủ tự do... là cái gì đâu. Họ thậm chí không biết và cũng chả thèm quan tâm đến mạng Internet, google, email, blog, facebook... làm quái gì. Ấy thế mà giờ đây, vì chuyện của con mình, và để lo chuyện cho con mình, chị Nhung và cô Liên đã rành rẽ việc lên mạng đọc tin tức, theo dõi dư luận người ta nói gì về Uyên và Kha, viết email và gởi đơn kêu cứu đến các cấp lãnh đạo, các cơ quan truyền thông, trả lời phỏng vấn báo chí quốc tế, kết nối facebook với thân nhân bạn bè và những người ủng hộ...

Chị Nhung đã viết lá thư Mẹ yêu con cho Phương Uyên bày tỏ nỗi lòng mình khi em còn trong tù: "Giờ đây mẹ ngồi viết những điều này, là lúc mẹ lo lắng, nhớ và yêu con biết bao. Con gái bé nhỏ của mẹ ngày nào, giờ phải một mình chống chọi với bao nguy hiểm. Từng ngày-giờ-phút trôi qua với mẹ là mang theo sự lo lắng nặng nề là thế, nhưng với con gái bé nhỏ của mẹ, điều đó trở nên khủng khiếp hơn rất nhiều.... Bây giờ đây mẹ sẽ cố làm điều gì đó cho con, dù mẹ có phải hy sinh tính mạng này, để giành lại cho con một việc dù nhỏ nhất. Mẹ cũng sẽ làm mà không bao giờ hối tiếc...". (http://www.chuacuuthe.com/2013/05/03/me-phuong-uyen-me-yeu-con).

Tại phiên tòa xử Uyên - Kha hôm 16/08 ở Long An, khi không được cho vào tham dự phiên tòa, chị Nhung đã quá bức xúc đòi chết nếu như không được vào. Cô Kim Liên đứng ở phía bên ngoài tòa án, hai tay bám vào hàng rào mà đau đớn uất nghẹn khi không được vào nhìn mặt hai đứa con trai của mình là Nguyên Kha và Nhật Uy. Để làm áp lực với đứa em (Kha), người ta còn bắt thêm thằng anh (Uy) ngay trước đám cưới ít lâu và làm tan vỡ trái tim bà mẹ Liên. Hình ảnh hai bà mẹ quá nhỏ bé và yếu đuối trước bạo quyền. Cả hai người họ đều quá đau lòng và hết sức bức xúc đên nỗi chịu không nổi mà ngất xỉu. Cả hai đã thức trắng nhiều đêm vì lo nghĩ cho các con...

Trong Vài lời nhắn gửi Phương Uyên , TS Đặng Huy Văn đã viết về chị Nhung - mẹ Phương Uyên:

Mỗi lần thăm thấy xanh xao
Mẹ con chẳng có đêm nào ngủ yên 

Mẹ Nhung kêu cứu mọi miền
Đến đâu cũng gặp bạn hiền con ơi
Dân nghèo còn khắp nơi nơi
Dần dà mẹ hiểu những lời của con

Sống mà không biết nước non
Không yêu dân tộc hỏi còn sống sao?
Biển Đông đang bị giặc Tàu
Phá thuyền cướp cá đồng bào chết oan!

Còn đối với cô Liên - mẹ Uy & Kha thì được luật sư Nguyễn Thanh Lương gọi là "người mẹ đã sinh ra NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ của thời đại mà chính Victor Hugo có cao thượng cũng chưa nghĩ ra kịp...". (https://danluan.org/tin-tuc/20130814/luat-su-nguyen-thanh-luong-gui-thu-cho-me-cua-dinh-nguyen-kha). Vâng, bà mẹ ấy đúng thật là một bà mẹ vô cùng KHỐN KHỔ! Người mẹ ấy luôn thầm lặng nuốt nỗi đau vào bên trong, chỉ khi nhớ con quá thì mới thốt lên một status trên facebook: "Mẹ rất thương con, con ơi!".

Cả hai bà mẹ ấy đều từ chỗ rụt rè, sợ hãi dần trở nên mạnh mẽ, can đảm, xông pha khắp nơi chỉ vì lòng thương yêu con vô ngần. Họ cũng tự học hỏi và tìm hiểu để nâng cao trình độ hiểu biết pháp luật của mình. Giờ đây, đến công an hay thẩm phán mà cũng còn phải đuối lý khi tranh luận với họ. Tuy vậy, nền pháp luật Việt Nam đâu có công khai, công minh, công bằng gì cho cam. Bằng chứng là Phương Uyên thì được thả ra, Uyên Kha vẫn còn bị giữ lại trong tù. Bất công cho bà mẹ Uy - Kha quá! Trong khi mẹ Phương Uyên vui mừng đến mất ngủ khi đón con gái yêu mình về đoàn tụ thì bà mẹ Uy - Kha cũng mất ngủ vì buồn tủi và chưa hết lo lắng khi hai đứa con vẫn còn ở trong tù. Bên cạnh đó, căn bệnh thoái hóa cột sống, thoát vị đĩa đệm của cô Kim Liên càng thêm đau nặng...

Cả hai bà mẹ đều có những đứa con can trường, đáng tự hào dù cho con họ có đang tự do ở bên ngoài hay phải chịu những mức án tù giam nặng nề. Mẹ Phương Uyên và mẹ Uy - Kha đang đấu tranh cho những quyền lợi hết sức căn bản của con người - quyền được tự do mưu cầu hạnh phúc - cho những đứa con thân yêu của mình, cho chính gia đình mình. Qua đó, họ cũng góp phần vào cuộc đấu tranh để đòi hỏi lẽ phải, công lý phải được thực thi trên quê hương Việt Nam. Họ chia sẻ nỗi đau với những người dân oan ở khắp nơi, những tù nhân lương tâm và gia đình thân quyến của họ, cùng với tất cả những ai yêu mến sự thật, công bằng, dân chủ, tự do và văn minh trên toàn thế giới...

Giờ đây, mẹ Phương Uyên đang dẫn con đi khám chữa bệnh, đo mắt, cắt kính, xin nhập học lại cho con, đưa con về nhà thương yêu săn sóc bù đắp lại những tháng ngày đằng đẵng nhớ mong... Còn mẹ Uy - Kha đang đi lên trại giam gởi bánh trung thu cho hai đứa con trai. Cũng như cô Liên, tôi cũng đang mong Nhật Uy mau chóng được thả ra trước thời hạn tạm giam 3 tháng để lo lắng cho gia đình, cho cô. Bao nhiêu tiền bạc cô Liên đã dồn hết vào việc kêu oan cho các con mình. Cô chả lo nghĩ gì cho mình cả! Đau bệnh quá đi khám thì bác sĩ nói là phải chích thuốc cả hơn chục triệu một mũi. Thế là cô bỏ về, đợi khi nào Uy ra thì mới chích...

Bỗng nhiên lại nhớ đến bà Liêng, mẹ của chị Tạ Phong Tần đã phải tự thiêu vì bị chính quyền dồn ép đến đường cùng và vì thương con mình...

Ôi, sao đất nước tôi lại có nhiều bà mẹ quê khốn khổ đến thế?





No comments:

Post a Comment

View My Stats