Để
có thể có mặt ở Long An tham dự phiên tòa xét xử 2 sinh viên yêu nước tôi đã
phải dạt nhà từ mấy ngày trước đó. 4h sáng ngày 16/5/2013 tôi đón chuyến xe
buýt sớm nhất từ bến xe Chợ Lớn cùng 3 người bạn đã hẹn nhau từ trước đó. Ăn
qua loa, uống vội chai nước lạnh, yên vị trên chiếc ghế sau cùng của xe tôi
miên man nghĩ về 2 em Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha và phiên tòa công
khai mà tôi sắp tham dự...
Xe
buýt phải mất hơn 2 giờ đồng hồ mới đến được bến xe Long An. Chúng tôi đi vệ
sinh sau đó kiếm chỗ nào ăn sáng. Những ánh mắt dò xét của những nhân viên bảo
vệ ở đây với 4 vị khách xa lạ ở Sài Gòn xuống làm chúng tôi chột dạ và dự báo
sẽ là một ngày không yên ả đối với chúng tôi.
Dò
bản đồ vị trí tòa án một lần nữa, chúng tôi quyết định đi bộ thẳng đến tòa án
nhân dân tỉnh Long An. Khi sắp đến gần tòa án, thấy chúng tôi, một nhân viên an
ninh thường phục giật bắn người, anh ta vừa chạy vừa gọi điện xin ý kiến chỉ
đạo nhưng nhóm người chúng tôi gồm 2 nam và 2 nữ vẫn nắm tay nhau bước vào sân
tòa án. Lúc này đã là 7h30 phút, đón tiếp chúng tôi tại cổng tòa là 2 viên công
an sắc phục cùng vô số an ninh thường phục và vô vàn máy quay phim chĩa thẳng
đe dọa...
Một
người công an bảo trình chứng minh nhân dân cho bảo vệ nhưng chúng tôi nghĩ
rằng việc này không cần thiết và tiếp tục đi sâu vào sân tòa án. Đến trước cổng
tòa, lần này chúng tôi vấp phải sự ngăn chặn một cách kiên quyết hơn... đáp lại
đó là nét mặt tươi cười nhưng kiên nghị và ôn hòa của chúng tôi. Chúng tôi đã
phải trình CMND và các anh ấy bảo đợi cấp trên “duyệt”. Trong lúc chờ đợi tôi
nhận thấy có chị của Kha là Đinh Nguyễn Quỳnh Như, cùng bố của Phương Uyên vẫn
không được cho vào tòa án để tham dự, tôi nhếch mép cười khẩy về cái gọi là
“phiên tòa công khai” ở xứ sở thiên đường này.
Được
một lúc thì tình hình phiên tòa chợt nóng lên khi có sự xuất hiện của Bùi Thị
Minh Hằng cùng anh Trương Văn Dũng. Những máy quay phim lại được dịp tung hoành
chĩa thẳng mặt như đe dọa những người mới đến... Cô Bùi Thị Minh Hằng được dịp
phân phát cẩm nang thực thi quyền làm người cho các viên an ninh thường phục,
có người vui vẻ, có người chăm chú nghe. Sau đó một viên an ninh áo trắng bụng
phệ đuổi cô Hằng cùng Trương Dũng ra ngoài, phía xa tiếng xe cảnh sát hú còi,
cả dãy trước sân tòa nhốn nháo, tiếng hô bắt người í ới... thế là họ đã bắt cô Hằng cùng anh Trương Dũng đi rồi.
Cổng
tòa mở, tôi cố rướn người nhìn vào bên trong và hết sức vui mừng khi thấy Kha
và Uyên trong bộ đồ trắng, quần đen, 2 tay nắm chặt, tiếng nói đanh thép và
dõng dạc làm im ắng cả những cái đầu nóng phía bên ngoài! Chúng tôi vẫn kiên
quyết đòi vào dự khán thì một viên công an bỏ nhỏ vào tai tôi: “Tụi em nên đi
khỏi đây vì phiên tòa không có ghế cho các em ngồi, các em nên đi sẽ tốt hơn”.
Xem
lại chiếc điện thoại để gọi thông báo cho bạn bè thì mới nhận ra không còn cục
sóng nào cho 2 mạng Viettel và Mobifone... Tình hình có vẻ không khả quan,
chúng tôi hội ý và lui ra tìm các bạn còn lại đã xuống từ trước đó! Lúc hơn 10
h, chúng tôi quay lại tòa án. Lúc này anh em cũng hơn 10 người trong đó có
blogger An Đổ Nguyễn tức Nguyễn Hoàng Vi. Sự xuất hiện của người “phụ nữ dũng
cảm” này làm cho các viên an ninh chột dạ, những cuộc gọi xin chỉ đạo liên tục,
những bước chân người chạy vội vã. Thời tiết Long An lúc này khá nóng nhưng chúng
tôi vẫn ngồi sát cùng nhau, chia sẻ cho nhau từng bóng râm, từng ngụm nước để
chờ kết quả phiên tòa.
11h
trưa, 2 anh công an sắc phục xuất hiện bao xung quanh chúng tôi là hơn chục máy
quay phim lớn nhỏ. Anh Hoàng Dũng Cdvn bị yêu cầu rời khỏi sân tòa vì sử dụng
điện thoại di động. Điều khôi hài là trong khi đó sóng điện thoại đã bị phá
hoàn toàn. Vừa ra khỏi sân tòa, một
chiếc Toyota cá mập trờ tới, cửa mở toang... vô số bàn tay lực lưỡng đẩy anh
Dũng lên xe vọt đi mất. Chúng tôi vẫn chưa có phản ứng gì vì sự việc xảy ra
khá nhanh và bất ngờ. Viên công an tiếp tục lớn tiếng mời blogger Gió Lang
Thang, tức bạn Trịnh Anh Tuấn ra ngoài.
Lần này anh cũng bị bắt đi trong sự phẩn uất vô cùng của những người bạn đến
tham dự phiên tòa! Sau đó họ nắm tay cả tôi và bé Nhung yêu cầu ra khỏi sân
tòa, chúng tôi kiên quyết phản đối và có cả bác Huỳnh Ngọc Cang 80 tuổi lớn
tiếng đòi quyền công dân thì bọn họ mới phải lui ra nhường lại một chút không
khí hiếm hoi cho chúng tôi...
11h30
phiên tòa tạm nghỉ trưa, mẹ của Kha, mẹ của Liên trở ra với những thông tin cập
nhật từ bên trong phiên tòa. Họ cho biết cả Uyên và Kha cũng như các luật sư
đều đã đối đáp rất hay với hội đồng xét xử. Một tin vui làm cho chúng tôi nức
lòng. Chúng tôi đan tay nhau lại cùng đi đến siêu thị Coop Mart để ăn trưa và
nghỉ ngơi, các lực lượng công an chìm nổi vẫn bám sát phía sau...
Gần
2h trưa là giờ bắt đầu phiên tòa, người nhà của Uyên và Kha phải trở lại tòa án
để tham dự. Còn 6 người chúng tôi ngồi lại với nhau đợi tìm hướng giải quyết
vấn đề cho những người bạn đang bị giam giữ trái phép. Đúng 15 h thì có tin những người bạn của chúng tôi gồm các blogger
Bùi Thị Minh Hằng, Trương Văn Dũng, Hoàng Dũng Cdvn, Gió Lang Thang, Huỳnh Công
Thuận hiện đang bị giữ tại đồn công an phường 1, Tân An, thành phố Long An.
Sau
khi thảo luận, chúng tôi quyết định đến đồn công an để “được bắt chung” cùng
với họ. 6 người gồm 2 nam và 4 nữ tiến vào đồn với một thái độ hết sức ôn hòa.
Blogger Nguyễn Hoàng Vi yêu cầu công an trực ban hãy giam giữ chúng tôi, cũng
như đã giam giữ bạn bè vì chúng tôi đến tham dự phiên tòa chung! Anh công an
bối rối với sự ôn hòa của chúng tôi, nhưng cũng không quên xua dân phòng và an
ninh thường phục ra đe dọa quay phim. Dân phòng bao vây vòng ngoài và vòng
trong tạo nên thế gọng kềm, nhưng không vì vậy làm chúng tôi nao núng... mà
trái lại chúng tôi càng bình thản hơn. Có lẽ đã trải qua nhiều cuộc đàn áp
trước đó đã làm cho chúng tôi “cứng” hơn và cảm thấy rằng không có việc gì tàn
ác hơn mà họ không làm đối với chúng tôi.
Khoảng
hơn 16h chúng tôi nhận được thông tin là phiên tòa sơ thẩm kết thúc với mức án
dành cho Uyên là 6 năm tù và Kha là 8 năm tù với 3 năm quản chế. Một cảm giác
xót xa, cay đắng lan tỏa trong tôi, hai sinh viên trẻ đau lòng trước chủ quyền
biển đảo, đau lòng trước nạn tham nhũng ở đất nước ta đã làm những việc để thức
tỉnh nhân dân, dân tộc lại chịu một mức án nặng nề như thế!!!
Dù
vẫn biết án bỏ túi đã có, nhưng tôi cũng không lại ngờ nó lại nặng nề vậy,
nhưng tôi tin các em sau hơn 7 tháng trong đồn công an thì không có gì các em
đã không trải qua, và tin tưởng rằng các em sẽ không chịu ngồi hết từng ấy năm
tù đâu, tin tôi đi!
Khoảng
thời gian sau đó các blogger Gió Lang Thang, Huỳnh Công Thuận, Hoàng Dũng Cdvn,
Trương Văn Dũng được thả ra khỏi đồn phường 1 trong sự vui mừng khôn tả của
những bạn bè... nhưng đâu đó trong họ ánh mắt rưng rưng khi được báo về bản án
dành cho hai sinh viên yêu nước. Trong đồn công an cô Bùi Thị Minh Hằng vẫn
kiên quyết đấu tranh với những luận điệu xảo trá mà lực lượng an ninh đưa ra vì
những cuốn “cẩm nang về quyền làm người” mà cô đã trao cho những người đến tham
dự. An ninh lập biên bản và phạt cô 3 triệu đồng vì đã giới thiệu cho nhiều
người biết hơn về quyền con người. Thật là nực cười cho xứ lừa...
20h
tối vì vướng một số công việc cần giải quyết cho ngày mai, một nhóm 5 người đã
rời khỏi Long An để về Sài Gòn sau khi động viên anh em ở lại gắng sức. Họ đi
về SG trong sự đeo bám quyết liệt của các nhân viên an ninh thường phục. Chúng
tôi, những người còn lại vẫn bám trụ trước đồn công an để chờ cô Hằng ra. Ngoài
trời mưa nặng hạt, 2 sinh viên yêu nước trong tù, cô Hằng trong đồn... Trung
Quốc vừa thi hành lệnh cấm đánh bắt cá ở biển Đông, an ninh thường phục đeo bám
đe dọa, họa mất nước đã gần kề!!!-
No comments:
Post a Comment