Thứ
hai, ngày 27 tháng năm năm 2013
Tôi
ít khi viết về những cá nhân. Vì viết khen thì cũng không xong, mà viết chê thì
lại hóa ra mình chẳng ra chi, vì chuyện bếp núc của một cá nhân. Nhưng trong
câu chuyện của cựu nhà báo, blogger Trương Duy Nhất bị bắt, nên phải viết để
phân tích cho rõ tường tận mọi việc, để đúng tiêu chí của tôi đề ra ở blog này
là, chia sẻ kiến thức đến mọi người. Nên trong bài viết này có gì mà mọi người
không đồng ý thì hãy bàn luận thật rốt ráo, để tránh những việc đáng tiếc như
trường hợp của Nhất.
Tiếc
cho Trương Duy Nhất thì có nhiều cái để tiếc. Cái tiếc thứ nhất là tuổi đang
chín muồi, sung sức và có chí khí để góp phần cho xã hội tốt nhất của một đời
người, nhưng gãy gánh giữa đường.
Cái
tiếc thứ hai là, cách viết của Nhất ngắn gọn mà đủ ý, nhưng lại bỏ chiến trường
báo chí để viết blog. Dẫu sao, ở nước Việt ngày nay, quyền lực thứ tư vẫn còn
là độc quyền của đảng cầm quyền. Ở trong chiến trường ấy, nếu có trí, có dũng,
có mưu, thì bút pháp sẽ có thần để nói lên những gì dân thấp cổ bé miệng không
nói được, hơn là bỏ chiến trường để ra đối đầu với một sức mạnh độc quyền.
Cái
tiếc thứ ba đối với Nhất là, đã ra khỏi chiến trường báo chí, thì sao lại còn
nặng lòng phe phái và chính trị, chính em để rồi có những bài viết xưng tụng
chính khách đấu nhau như bài phỏng vấn trên BBC: Tại sao kỳ vọng vào ông Nguyễn Bá Thanh?
Nhưng
nếu chỉ có một loạt bài Nhất cho người ta thấy anh đang đứng về ông trưởng ban
nội chính trung ương đảng, thì không ai làm Nhất phải bị bắt khẩn cấp như báo Tuổi Trẻ đưa tin.
Đằng
này, Nhất lại viết trên blog của mình 2 bài rất nặng ký mà theo tôi nó là giọt
nước làm tràn ly để Nhất phải bị bắt theo điều 258 thuộc bộ luật hình sự quy
định, đó là bài Tổng Bí Thư và Thủ Tướng nên ra đi ngày 24/4/2013, và
bài Hai tân ủy viên Bộ chính trị vào ngày 04/5/2013.
Chỉ
cần đọc, nhìn nhận sự vật khách quan trong 3 bài viết này cho thấy rằng, Nhất
đang nằm trong một phe phái chính trị đang đấu đá nhau giữa nghị trường đóng
kín ở Việt Nam hiện nay. Trong cuộc chiến tranh, chỉ có chiến sĩ và nhân dân
xung trận, các chính khách ngồi trên bàn hội nghị để hưởng oản khi trở thành
bên thắng cuộc, hoặc xách gói ra đi nếu trở thành bên thua cuộc. Nhất là những
chiến sĩ đã chọn nhầm cửa đặt cược cho ván cờ chính trị, thì phải lãnh đủ.
Nhất
mà không là vật tế thần để nhằm mấy cái đích rất tiện lợi thì chỉ có các chính
khách thiểu năng trí tuệ. Còn đối với các chính khách lõi đời của Việt Nam hiện
tại thì bắt Nhất tiện cả đôi đường. Thứ nhất là răn đe toàn bộ hệ thống thông
tin ngoài luồng hệ thống thông tin của đảng cầm quyền. Thứ hai là trừ hậu họa
một mầm móng đang chỉ trích, mà lại là chỉ trích đích danh từng nhà quản trị
đất nước về những sai trái, mà lại không có chứng cứ thuyết phục.
Trong
một thể chế chính trị kinh tế xã hội như ở Việt Nam hiện nay,
như tôi đã viết trong bài Ngây thơ và không tưởng, là:
Tôi
thì tôi nhìn sự việc dưới góc nhìn khoa học xã hội. Nhà nước Việt là nhà nước
điều hành kinh tế chính trị bằng, nghị quyết, nghị định, và quy định do ban
nghiên cứu trung ương soạn thảo. Sau đó, các ủy viên trung ương họp để sửa
chữa, rồi trình cho quốc hội xem xét thông qua. Tất cả đều do các đảng viên cao
cấp của đảng cầm quyền làm việc này. Nên việc điều hành đất nước là việc của
tập thể, mà hay nghe nói là "sở hữu toàn dân" kể cả trong điều hành
đất nước. Vì thế, trách nhiệm không của riêng ai, và trách nhiệm cá nhân lại
càng không tưởng. Và một cá nhân ông ủy viên kia không thể bẻ nạn chống Trời.
Thứ nữa, cái tư tưởng 2 phàm là của Mao chủ tịch, là chiến lược xuyên suốt trong sự nghiệp đoàn kết trong đảng cầm quyền. Hai cái phàm là này tôi đã từng viết trên blog này. Nó rất đơn giản, nhưng vô cùng chặt chẽ và đúng cho một hình thái chính trị kiểu nửa phong kiến, nửa quân phiệt. Một là, Mao và đảng nói là đúng. Hai là, cán bộ của đảng phải có tỳ vết. Tỳ vết là cái để cán bộ luôn phải biết giữ gìn sự đoàn kết và trung thành tuyệt đối với đảng cầm quyền. Ai đi ra khỏi cái đường ray định hướng, chiến lược sẽ bị cái phàm là thứ hai nghiền nát.
Thứ nữa, cái tư tưởng 2 phàm là của Mao chủ tịch, là chiến lược xuyên suốt trong sự nghiệp đoàn kết trong đảng cầm quyền. Hai cái phàm là này tôi đã từng viết trên blog này. Nó rất đơn giản, nhưng vô cùng chặt chẽ và đúng cho một hình thái chính trị kiểu nửa phong kiến, nửa quân phiệt. Một là, Mao và đảng nói là đúng. Hai là, cán bộ của đảng phải có tỳ vết. Tỳ vết là cái để cán bộ luôn phải biết giữ gìn sự đoàn kết và trung thành tuyệt đối với đảng cầm quyền. Ai đi ra khỏi cái đường ray định hướng, chiến lược sẽ bị cái phàm là thứ hai nghiền nát.
Trong
khi đó, Nhất lại đi kết tội cho từng cá nhân và đi bênh vực cho một cá nhân
khác. Thế có tiếc cho cách nhìn khác, lạ của Nhất không, nếu không nói là ngắn
theo kiểu cái dũng của con nhà võ, hơn là một nhà văn quân sư tầm cỡ?
Là trí thức nước Việt, ở trong thời buổi nhiễu nhương này, tốt nhất là, không nên đứng về phe phái nào, mà nên nói lên những cái sai, cái đúng, vạch ra con đường đi của tổ quốc và dân tộc. Đó là cách của người trí thức chân chính bao đời của nhân loại.
Là trí thức nước Việt, ở trong thời buổi nhiễu nhương này, tốt nhất là, không nên đứng về phe phái nào, mà nên nói lên những cái sai, cái đúng, vạch ra con đường đi của tổ quốc và dân tộc. Đó là cách của người trí thức chân chính bao đời của nhân loại.
Con đường sự nghiệp
của Nhất xem như chấm dứt kể từ đây. Nhất chỉ còn 2 con đường để chọn. Một là
thỏa hiệp để ra khỏi án tù, và hai là chịu mức án nặng nhất theo điều luật 258
của bộ luật hình sự của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là, từ 2 đến 7
năm ngồi bóc lịch. Vì với nhân cách của Nhất, theo như tôi đã được biết qua đọc
những gì Nhất viết, không có chuyện lững lờ hay chịu tội để được giảm án.
Viết
cho Nhất cũng là viết cho tôi, cho cả dân tộc này. Nên tôi xin cầu chúc cho
Nhất, cho cả tôi và cả dân tộc này sức khỏe, hanh thông và nhiều phước lành.
Bài đọc
liên quan:
No comments:
Post a Comment