Vấn
đề phân biệt giữa đảng CSVN và chính quyền VN tuy do hai sinh viên nhỏ tuổi đặt
ra, nhưng là một tiền đề chính trị lớn, hết sức lớn lao, chẳng những liên hệ
đến quyền lực của đảng CSVN mà còn liên hệ đến cơ cấu tổ chức công quyền Việt
Nam và cao hơn hết, liên hệ đến cả điều 4 hiến pháp hiện hành. Đặc biệt em Uyên
Phương dùng máu của chính mình, viết huyết thư “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông” và
“Đảng cộng sản chết đi”, chứng tỏ ý chí mạnh mẽ của một người trẻ tuổi Việt
Nam, nêu cao tinh thần yêu nước chống ngoại xâm, chống độc tài toàn trị...
*
“Mình
với ta tuy hai mà một / Ta với mình tuy một mà hai” là câu ca dao diễn
tả tình nghĩa gắn bó lứa đôi, được cộng sản (CS) ứng dụng trong sinh hoạt chính
trị khi tổ chức cầm quyền. Đảng CS chủ trương rằng đảng CS và nhà nước CS tuy
hai mà là một, trong khi thực chất cơ cấu của một chính quyền dân chủ thì đảng
CS với nhà nước CS không thể một mà phải là hai.
1.
Tuy hai mà một
Ngay
sau khi cướp chính quyền và thành lập chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ngày
2-9-1945, hội nghị Trung ương đảng Cộng Sản Đông Dương ngày 11-9-1945 tại Hà
Nội đưa ra nguyên tắc căn bản là đảng CSĐD nắm độc quyền cai trị đất nước. (1)
Từ
đó, đảng CS tìm cách hội nhập hai khái niệm về đảng và chính quyền thành một.
Rõ nét nhất là quốc hiệu “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” được đặt ra từ
năm 1976. Tổng số đảng viên CS hiện nay khoảng 3 triệu đảng viên trên tổng dân
số Việt Nam khoảng gần 90 triệu người, nghĩa là số đảng viên chỉ bằng khoảng
hơn 1/30 tổng dân số Việt Nam. (Con số phỏng chừng, chưa chính xác). Như thế
tại sao gần 87 triệu người Việt Nam không CS, phải mang trên lưng quốc hiệu
“Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa”, toàn màu sắc CS. Đây phải chăng là nguyên tắc đa
số phục tùng thiểu số theo kiểu CS?
Nền
hành chánh của CS là nền hành chánh song hành, vì bên cạnh chính quyền, luôn
luôn có ủy ban đảng CS, gọi tắt là đảng ủy. Đảng ủy có mặt từ trung ương xuống
tới địa phương, xuống tới làng xã, cả hành chánh dọc, lẫn hành chánh ngang. Nền
hành chánh song hành CS còn nặng nề hơn nền hành chánh song hành thời Pháp
thuộc. Nền hành chánh song hành thời Pháp thuộc chỉ ngang đến cấp tỉnh mà thôi.
Bên cạnh triều đình có viên khâm sứ (Trung Kỳ) hay viên thống sứ (Bắc Kỳ). Bên
cạnh các tổng đốc hay tuần phủ có viên công sứ. Pháp không có hành chánh cấp
huyện ở Việt Nam. Đàng nầy, bên cạnh chính phủ có Ban bí thư Trung ương đảng,
trong đó các trưởng ban TƯĐ có vai vế và quyền lợi còn hơn các bộ trưởng trong
chính phủ. Bên cạnh Ủy ban Nhân dân tỉnh hay thành phố có tỉnh ủy, thành ủy
đảng bộ địa phương. Xuống tới quận, huyện, phường, xã... Bên cạnh các cơ quan
ty sở, luôn luôn có đảng ủy cơ quan ty sở... Dân chúng lâm vào tình trạng một cổ hai tròng, phải đóng
thuế để nuôi cả hai nền hành chánh: hành chánh thông thường và hành chánh đảng
CSVN vì các đảng viên trong đảng ủy được xem như công nhân viên chức nhà nước.
Đảng là của một nhóm người, mà đảng viên làm việc cho đảng lại lãnh lương nhà
nước do toàn dân đóng thuế.
Trong
quân đội cũng có đảng ủy. Viên chính ủy (ủy viên chính trị) có quyền quyết định
mọi sinh hoạt của đơn vị. Nhân buổi lễ mừng quân đội CSVN tròn 20 tuổi tại Hà
Nội ngày 22-12-1964, có sự hiện diện của đại tướng Kim Tsang Bông và đoàn đại
biểu quân đội Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên (Bắc Hàn), Hồ Chí Minh nói: “Quân
đội ta trung với Đảng, hiếu với Dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập tự
do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào
cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.” (2). Tại sao không trung với
nhân dân, với tổ quốc mà lại trung với đảng? Không có nhân dân, không có tổ
quốc thì làm sao có đảng mà bắt phải trung thành? Ngày nay, để làm đẹp hình
tượng Hồ Chí Minh, có người sửa lại: “Quân đội ta trung với nước...(?)”
Nhà
nước CSVN nhồi sọ dân chúng bằng một câu khẩu hiệu lạ lùng: “yêu tổ quốc là
yêu xã hội chủ nghĩa”. Không lẽ ngày xưa chưa có “xã hội chủ nghĩa”, tổ
tiên chúng ta không yêu tổ quốc hay sao? Không yêu tổ quốc sao đã bao phen tổ
tiên chúng ta anh dũng chiến đấu chống ngoại xâm, bảo vệ tổ quốc?
Cao điểm của sự nhập
nhằng giữa đảng và tổ quốc, đảng và chính quyền là điều 4 hiến pháp năm 1992,
nguyên văn như sau:
“Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại
biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả
dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh
đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của đảng hoạt động trong khuôn khổ hiến
pháp và pháp luật.” (3)
Đảng
CS nắm độc quyền cai trị, đè đầu đè cổ dân chúng, nhưng cái gì cũng đổ tiệt cho
dân. “Đất đai là sở hữu của toàn dân”, nhưng “do nhà nước quản lý”.
Công an đàn áp dân chúng thì gọi là “công an nhân dân”. Ngược lại chuyện
tiền bạc, cái hầu bao của đất nước thì thuộc về “ngân hàng nhà nước”.
Mỗi khi có nguy biến, đảng liền đẩy dân chúng ra làm vật hy sinh, đỡ đạn cho
đảng CS. Ví dụ khi bị Pháp truy bức, Hồ Chí Minh và đảng CS sợ bị Pháp bắt ở Hà
Nội, liền hô hào kháng chiến chống Pháp tối 19-12-1946, rồi toàn bộ lãnh đạo CS
trốn ra khỏi Hà Nội, chạy lên rừng núi ẩn tránh. Trong suốt cuộc chiến từ 1946
đến 1975, hoàn toàn không có một tướng lãnh hay sĩ quan CS nào hy sinh hoặc
tuẫn tiết, mà CS chỉ toàn đẩy binh sĩ ra phía trước theo chiến thuật biển
người, bất kể hỏa lực của đối phương, nên cán binh CS chết nhiều, đúng như câu
thơ của Phùng Quán trong bài thơ “Chống tham ô lãng phí”: “Những con người
tiêu máu của dân / Như tiêu giấy bạc giả!...”
2.
Thông điệp của Tuổi Trẻ
Đảng
CSVN quyết kềm hãm chính quyền trong vòng tay đảng, xem chính quyền chỉ là công
cụ của đảng CSVN, chỉ là cánh tay nối dài của đảng CSVN. Trong quá khứ, có
nhiều cuộc phản đối trong nội bộ đảng CS vì khác chủ trương chính sách của
đảng, cũng như đã xảy ra những cuộc phản đối của dân chúng chống lại chế độ CS
độc tài toàn trị, nhưng hầu như không có cuộc phản đối nào đặt vấn đề tách biệt
hệ thống đảng ủy ra khỏi hệ thống cầm quyền của chế độ do CS kiểm soát.
Vào
tháng 2-2013, trong “Vài
lời gởi tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng”, nhà báo Nguyễn Đắc Kiên cho rằng đảng CSVN và nhân dân Việt Nam
là hai thành phần riêng biệt. Vì vậy, theo Nguyễn Đắc Kiên, tổng bí thư đảng CS
Nguyễn Phú Trọng không có tư cách để phê phán toàn thể nhân dân là suy thoái,
mà tổng bí thư Trọng chỉ có thể nói với đảng viên đảng CS của ông mà thôi. Ý
kiến của Nguyễn Đắc Kiên trình bày công khai trước dư luận quần chúng phải nói
là rất can đảm, nhưng chỉ tách biệt giữa đảng CS và nhân dân, chưa phải là vấn
đề pháp lý trong sinh hoạt chính trị đất nước.
Bỗng
nhiên, ngày 16-5-2013, tại pháp đình Long An, trong phiên tòa xét xử hai sinh
viên yêu nước, bùng nổ vấn đề rất quan trọng về pháp lý nầy. Tại phiên tòa nầy,
sinh viên Nguyễn Thị Phương Uyên tuyên
bố: “Tôi dùng máu viết khẩu hiệu ‘Tàu khựa cút khỏi Biển Đông’ và ‘Đảng
cộng sản chết đi’, khẩu hiệu bị cho là ‘phỉ báng đảng cộng sản Việt Nam’, là vì
tôi thể hiện lòng yêu nước khi tôi căm phẫn Trung Quốc xâm chiếm Việt Nam đến
tột cùng sự phẫn uất… Tôi vẽ bức tranh này trong 15 phút để thể hiện thực tế
người dân thấp cổ bé miệng khi nói ra thì bị đàn áp…. Việc tôi làm, tôi chịu,
yêu cầu không gây khó khăn cho gia đình tôi. Tôi là một sinh viên, là đại diện
cho tầng lớp trí thức, sức mạnh của đất nước, tôi mong muốn phiên tòa hôm nay
xét xử công bằng để tôi sớm được trở về với cộng đồng, tiếp tục cống hiến cho
đất nước và thể hiện lòng yêu nước.” (Theo lời kể của bà Nguyễn Thị Nhung,
thân mẫu của Phương Uyên, sau khi tham dự phiên tòa Long An ngày 16-5-2013.) (VOA
ngày 16-5-2013)
Cũng
sau phiên tòa nầy, bà Nguyễn Thị Kim Liên kể về con mình, Đinh Nguyên Kha, như
sau: “Kha nói từ đầu đến cuối mình yêu nước, mình không chống dân tộc, mà
chỉ chống đảng cộng sản. Kha nói chống đảng thì không phạm tội… Kha nói theo
bản cáo trạng xem việc chống đảng là phạm tôi thì nó không biết, vì không có
luật nào nói như vậy” (4).
Đây
là lần đầu tiên có hai người không phải là chính trị gia, cũng không phải là
luật gia, cũng chẳng khoa bảng cao cấp, mà chỉ là hai em sinh viên trẻ, đặt vấn
đề công khai trước tòa án, cơ quan pháp luật đại diện cho nhà cầm quyền CSVN,
rằng. Cả hai sinh viên đều xác nhận họ là những người yêu nước, chống Trung
Quốc xâm lược, chống chính quyền là
chính quyền, còn đảng CS là đảng CS đảng CSVN, chứ họ không chống chính
quyền hiện nay trong nước, không vi phạm điều 88 bộ luật Hình sự.
Nguyên
văn điều 88 luật Hình sự đã được Quốc hội CS sửa đổi và bổ sung năm 2009 như
sau: “1) Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân; b) Tuyên truyền những
luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân;
c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà
nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. 2) Phạm tội trong trường hợp đặc biệt
nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.”
Rõ
ràng điều 88 luật Hình sự trên đây chỉ nói đến “Người nào có một trong những
hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam...”
chứ hoàn toàn không đề cập đến việc chống Trung Quốc hay chống đảng CSVN, đúng
như Đinh Nguyên Kha nói. Thật sự không có luật lệ nào trừng phạt người Việt Nam
chống Trung Quốc vì bá quyền Trung Quốc xâm lược Việt Nam, chỉ trừ trường hợp
công an CS, tòa án CS và nói chung là nhà nước CSVN hiện nay, nhận Trung Quốc
chính là nhà nước của CSVN, thì mới dùng điều 88 luật hình sự của nhà nước CSVN
kết án hai em vào tội tuyên truyền chống nhà nước mà thôi.
Nếu
tòa án CS kết tội hai em vì hai em đã chống âm mưu xâm lược của Trung Quốc, thì
CSVN có thể kết tội luôn tổ tiên chúng ta đã bao phen chống Trung Quốc xâm
lược, từ Bà Trưng, Bà Triệu, đến Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê
Lợi, Quang Trung... Phải chăng vì vậy CSVN bỏ thi môn sử năm nay trong kỳ thi
tốt nghiệp trung học, nhằm dẫn đến bỏ thi môn sử về sau, từ đó bỏ luôn môn sử
trong học trình hoặc thay đổi môn sử trong học trình, để học sinh không biết
sử, không biết quá khứ giữ nước, chống phương bắc rất hào hung của dân tộc
Việt.
Cũng
không có luật lệ nào quy định việc chống đảng CS là vi phạm luật pháp, trừ
trường hợp chính bản thân ban lãnh đạo đảng CSVN đứng làm nguyên đơn kiện những
ai đã dùng các phương tiện trái pháp luật nhà nước để chống đảng CSVN. Điều
nầy, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng có thể làm được, chứ ông chẳng có quyền kết
án dân chúng suy thoái khi dân chúng đòi loại bỏ điều 4 hiến pháp 1992.
Cần
chú ý là cả hai sinh viên nầy đều sinh sau năm 1975, dưới chế độ CS. Nguyễn Thị
Phương Uyên 21 tuổi, Đinh Nguyên Kha 25 tuổi. Hai em đều học hành dưới mái
trường xã hội chủ nghĩa, sống trong lòng của chế độ CS, nên chắc chắn hai em
hiểu khá rõ chế độ CS Việt Nam. Các em bị bắt giam từ tháng 10-2012, tức đã nằm
trong tù CS khoảng 7 tháng, đã bị hành hạ, bị ngược đãi trong tù. Các em cũng
biết rõ nhà tù CS dã man như thế nào, khổ cực như thế nào. Hai em cũng dư biết
rằng nếu hai em “ăn năn nhận tội”, chấp nhận lời mớm cung hay ép cung của công
an CS, thì hai em có thể sẽ được tòa án khoan hồng, giảm án. Chắc chắn hai em
cũng bị công an CS đe dọa, nếu không nghe lời chúng, thì hai em sẽ bị trọng án,
tù đày khổ cực trong thời gian dài.
Tuy
nhiên, trong sắc phục học sinh hiền hòa, còn mang bảng hiệu nhà trường như hai
học sinh gương mẫu, hai em tỏ thái độ hết sức tự tại, chững chạc, với ngôn ngữ
hết sức tự tin khi đối đáp trước tòa án. Hai em can đảm xác định vững vàng thái
độ của mình, nói thẳng, nói thật những suy nghĩ chin chắn của mình về hiện tình
đất nước. Hai em khẳng định vì lòng yêu nước, hai em chống Trung Quốc xâm lược,
chống đảng CSVN, là những điều mà bộ luật hình sự không quy tội, có nghĩa là
hai em không vi phạm luật pháp nhà nước, hai em không phạm tội.
Thế
mà phiên tòa Long An ngày 16-5-2013 đã vận dụng điều 88 luật Hình sự để kêu án
Nguyễn Thị Phương Uyên 6 năm tù giam, 3 năm quản chế và Đinh Nguyên Kha 8 năm
tù giam, 3 năm quản chế. Đặc biệt thái độ của hai em rất bình tĩnh, vững vàng,
nói năng chừng mực, chứng tỏ hai em đã suy nghĩ chin chắn trước khi phát biểu,
chứ không phải vì bồng bột, xúc động hay tức giận. Cuối cùng, sau khi quan tòa
tuyên án, hai em yên lặng chấp nhận mà không nhận tội và không xin khoan hồng.
Luận điểm của Phương Uyên và Nguyên Kha
về sự tách biệt giữa tổ chức chính quyền (đại diện của toàn dân) và đảng CSVN
(đại diện cho một nhóm người) hoàn toàn hợp lý, vững vàng. Trên thế giới, hiện
nay nước nào cũng có các đảng cầm quyền, nhưng đảng cầm quyền và chính quyền
không thể là một. Nhà cầm quyền và đảng CSVN phải chấm dứt chuyện lợi dụng
chính quyền, lợi dụng pháp luật của chính quyền để làm công cụ bảo vệ đảng CS.
Vấn
đề phân biệt giữa đảng CSVN và chính quyền VN tuy do hai sinh viên nhỏ tuổi đặt
ra, nhưng là một tiền đề chính trị lớn, hết sức lớn lao, chẳng những liên hệ
đến quyền lực của đảng CSVN mà còn liên hệ đến cơ cấu tổ chức công quyền Việt
Nam và cao hơn hết, liên hệ đến cả điều 4 hiến pháp hiện hành. Đặc biệt em Uyên
Phương dùng máu của chính mình, viết huyết thư “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông”
và “Đảng cộng sản chết đi”, chứng tỏ ý chí mạnh mẽ của một người trẻ
tuổi Việt Nam, nêu cao tinh thần yêu nước chống ngoại xâm, chống độc tài toàn
trị.
Đây
là thông điệp của tuổi trẻ Việt Nam gởi cho toàn dân và gởi cho giới lãnh đạo
đảng CS, như là một tiếng chuông đánh thức mọi người, nhằm phá vỡ chủ trương
toàn trị của đảng CS và dọn đường cho thể chế tự do dân chủ trong tương lai.
Thông điệp nầy chỉ được trình bày trong phòng xử án của pháp đình Long An, ít
người dự khán, nhưng chẳng mấy chốc, thông điệp nầy đã truyền xa vạn dặm, bay
khắp năm châu, làm cho toàn thể người Việt khắp thế giới bàng hoàng, xúc động
và có thể nói nhức nhối tận tâm can.
Sau
phiên tòa Long An ngày 16-5-2013, cha mẹ hai em Nguyễn Thị Phương Uyên và Đinh
Nguyên Kha tỏ ra rất hãnh diện về cách ứng xử của hai em. Chẳng những thế, toàn
thể đồng bào Việt Nam trên thế giới đều khâm phục hai em. Hai em sống dưới chế
độ CS mà không bị ô nhiểm theo chủ nghĩa CS. Hai em gần bùn mà chẳng hôi tanh
mùi bùn.
Những
lời nói của hai em đã đi vào lịch sử đấu tranh cho tự do dân chủ của người
Việt, thể hiện rõ nét hào khí dân tộc Việt, chính là sự kết tụ của hồn thiêng
sông núi tiềm tàng trong lòng dân tộc, cho thấy rằng tiền đồ dân tộc Việt Nam
vẫn còn đó, sáng rực ở phía trước...
__________________________________
Chú thích:
(1)
Philippe Devillers, Histoire du Viet-Nam de 1940 à 1952, Paris: Éditions du
Seuil, 1952, tr. 143.
(2)
Nhật báo Nhân Dân ngày 23-12-1964, đăng lại trong Hồ Chí Minh toàn tập 11:
1963-1965, xuất bản lần thứ hai, Hà Nội: Nxb. Chính Trị Quốc Gia, 2000, tt.
251-252.
(3)
Ủy ban về người Việt Nam ở nước ngoài, Những văn bản pháp quy của Nhà nước Việt
Nam liên quan đến người Việt Nam ở nước ngoài (đến ngày 31-5-1995), 1995. Tr.
13.
No comments:
Post a Comment