Hồ Ngọc Nhuận
20/05/2013
Tòa án của chế độ ngày 16/5/2013 đã đưa hai sinh viên Nguyễn
Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha ra xử. Trong phiên tòa một ngày, tại Long An.
Sau khi giam giữ hai bị cáo hơn nửa năm. Thuật ngữ dùng cho các cuộc xử, cả
bình thường cả bất bình thường, gọi đó là kiểu “làm gọn”, có khi chỉ cần “một
cái rụp”… là xong. Kiểu “xử gọn” như vậy có đáng gọi là một việc làm đàng hoàng
không? Và ai làm một việc không đàng hoàng có phải là nhục không?
Mà về tội gì? Theo tờ Tuổi trẻ, tức phải là tờ báo của tuổi
hai bị cáo, thì là “về tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ
nghĩa Việt Nam”. Tin viết là “theo hồ sơ”, nhưng tờ báo không cho biết “theo hồ
sơ” là do được “tiếp cận hồ sơ”, theo đúng tác phong, chức năng nghề báo. Hay
được nghe đọc lúc xử. Hay là không đọc, cũng không nghe, mà chỉ quen tay viết
vậy… Vì toàn bộ bản tin về vụ án chỉ vỏn vẹn được gói gọn không quá 250 chữ,
nằm lọt giữa trang 2. Cho một bản án tổng cộng 14 năm tù, cộng 2, và 6 năm quản
chế. Tin về một bản án nặng nề, với một tội danh không nhẹ là “chống phá Nhà
nước”, lại được đem nhét giữa trang 2. Thua cả môt tin xe đụng… Báo chí cho
tuổi trẻ muốn cho tuổi trẻ thấy gì? Và nhất là tờ báo tự cảm thấy gì? Mà về một
bản án được mọi người Việt Nam trong ngoài nước quan tâm, lại đi loan tin theo kiểu
phải vạch mãi để tìm mới lòi ra để đọc?
Về phiên tòa, thân phụ Phương Uyên cho biết ông và các thân nhân
khác không được cho vào dự khán, chỉ có bà mẹ Phương Uyên được vào. Lại bị bao
vây che chắn bởi một đám thân nhân lạ hoắc, không ai khác hơn là công an mật
thám trá hình. Có người đến ngóng tin bên ngoài tòa án đã bị công an thường
phục hốt về đồn. Xử án, ở đâu cũng vậy, thông thường là để làm gương, chớ không
phải để trả thù. Để làm gương nên có khi còn chọn một pháp đình thật rộng, khi
pháp đình quen thuộc không đủ chỗ cho mọi người. Còn ở đây là để làm gì? Mà lại
lén lén, lút lút… như đem giấu?
Về cái cách chế độ nầy đã bắt Phương Uyên cũng vậy, cũng thật đáng
xấu hổ. Bắt như bắt cóc. Bắt đi mất tích rồi chối quanh hơn cả chục ngày mới
chịu thừa nhận. Để đưa ra một lô chứng cứ tội phạm và lời thú tội có là công an
cũng không thể tin là đứng đắn. Không thể nghĩ một chế độ tự nhận là Nhà nước
pháp quyền mà lại đi hành xử pháp quyền như… vậy.
Còn lãnh đạo Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh nữa? Trước một
loạt đối xử không đàng hoàng đối với một thành viên Ban chấp hành Đoàn thuộc
cấp mà vẫn ngậm miệng nín khe là làm sao? Để làm gì và đang làm gì? Hay là đang
sợ đoàn viên, đang sợ thanh niên cả nước theo gương Phương Uyên và Nguyên Kha,
không thể tiếp tục nhẫn nhục và chịu nhục trước họa mất nước?
Nhắc lại chuyện này, từ khâu bắt người cho tới khi xử, cho tới
nay, trong ngoài nước, ai cũng thấy không thể chịu nổi những việc làm đáng xấu
hổ của không ít người của chế độ.
Tôi cũng không thể chịu nổi, nhất là trước những hành động quá ác
đối với tuổi trẻ, nên đã cùng với hơn 150 người khác đứng tên trong kiến nghị
gởi Chủ tịch Nước đề ngày 30/10/2012 yêu cầu can thiệp trả tự do cho Phương
Uyên.
Cho tới nay, ông Chủ tịch Nước vẫn cứ nín khe.
Nhưng
tôi và các bạn tôi đã được tưởng thưởng.
Hãy nghe chàng trai 24 tuổi
Đinh Nguyên Kha nói: “Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản.
Mà chống đảng thì không phải là tội”.
Hãy nghe Nguyễn Phương Uyên
21 tuổi nói: “Việc tôi làm thì tôi chịu. Xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ
hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa
Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm
lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng
hơn”.
Cám ơn Phương Uyên. Cám ơn Nguyên Kha. Cám ơn những cô gái, những
chàng trai yêu nước Việt Nam. /.
19/5/2013
H.N.N.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
*
*
. . . .
lời nói sau cùng của Phương Uyên mới làm cho cả phòng xử án bàng hoàng và không
khí chùng xuống. Đứng trước vành móng ngựa của cộng sản để nói lời nói sau cùng
thì Phương Uyên dũng cảm tuyến bố: "Việc tôi làm thì tôi
chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi
làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối
cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để
làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn". Giữa một rừng công an
hùng hổ mà Phương Uyên dám tuyên bố như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Phương Uyên
như thế nào. Khác xa chuyện an ninh điều tra ép cung nhục hình để đưa ra một
Phương Uyên theo ý của an ninh là hành động chỉ để nhận 100 USD và máy chụp
hình kỹ thuật số từ phản động hải ngoại. . .
(từ
Facebook LTH)
Nói với BBC sau phiên tòa,
ông Nguyễn Duy Linh, cha của sinh viên Phương Uyên, nói ông bị
"sốc" vì mức án "quá nặng".
Ông nói chỉ có người mẹ của Phương Uyên được phép vào dự phiên xử,
còn ông và người thân khác chỉ đứng ở ngoài.
“Tầm hơn 10 giờ, lúc đó phiên tòa gần đến giờ nghỉ trưa, tôi và
một số bạn ngồi trước sảnh của phiên tòa đợi để hỏi thăm một số điều, có mấy
nhân viên mặc thường phục và dân phòng xông vào bắt tôi lên xe và chở về đồn
công an Phường 1, thành phố Tân An, Long An và nói lý do tình nghi chụp hình
khu vực tòa án. Đến khoảng hơn 17 giờ, tức chừng sáu giờ giam giữ tôi thì họ
thả ra mà không đưa ra lý do gì hết. ”
luật sư
Hà Huy Sơn cho biết một số điểm mà ông nói là không theo đúng qui định của
luật pháp Việt Nam tại phiên xử:
“Tôi tham dự phiên tòa và thấy quá trình tố tụng có những điều
sai. Sai cơ bản là theo luật Việt Nam những chứng cứ không được xuất trình tại
tòa để xem xét. ”
Blogger
Huỳnh Công Thuận : « Họ nói họ ‘‘mời’’ chứ không phải bắt. (…) Đang ngồi bấm
điện thoại, thì nó giựt, đẩy lên xe, đứng cho u cái đầu luôn. (…) Vô đó thì hỏi
chuyện tào lao, vớ vẩn, không có chuyện gì hết trơn. Riêng chị Bùi Hằng, thì
chị bị giữ lâu vì chị mang theo mấy bản "Tuyên ngôn quốc tế nhân
quyền", chị phát, thì nó ghép tội chị phát mấy tờ đó mà không có xin phép
(. . . ).
(Về phiên tòa) Gần như thân nhân, người nhà không ai vô được hết.
Ba cô bé Uyên cũng không vô được trong tòa án luôn. Mà ở trỏng nó sắp xếp bà
con dòng họ… nhưng mà toàn là người lạ hoắc, còn những người ruột, có giấy mời
đàng hoàng, ba ruột, cậu ruột của Phương Uyên không được vô, chỉ có mẹ.
Phiên tòa bữa nay mấy anh em nói lại là rất là tốt. Mặc dù bản án
kêu cao, nhưng mà bé Phương Uyên, cùng là Đinh Nguyên Kha trả lời rất dõng dạc,
rất là tự tin…. Nó nói nhiều câu rất hay. Luật sư cũng có những lời bào chữa
rất hay. Nhưng bản án đã để sẵn rồi, chỉ đọc lên cho vui vậy thôi, chứ có gì
nữa đâu. »
No comments:
Post a Comment