Phạm Thanh Nghiên
Thứ Năm, 23/05/2013
Đêm qua, hẳn có nhiều người thao thức và cả thổn thức,
hồi hộp để được reo lên như một Tin mừng rằng: Nick đã đến Việt Nam!
Vâng! Nick Vujicic, chàng trai không tay không chân,
chàng trai kỳ diệu, diễn giả được yêu thích nhất hành tinh đã đến Việt Nam.
Nick Vujicic - chàng trai kỳ diệu.
Tôi cũng là một trong những người thần tượng chàng trai
Phi thường này. Nhưng đêm qua, tôi thao thức không phải vì Nick. Tôi thao thức, trăn trở vì những
người bạn Nhỏ của tôi: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Tiến Nam và Phạm Văn Hải.
Những người bạn của tôi đã bị công an Khánh Hòa bắt và quy kết là phát tán “tài
liệu phản động”. Và tài liệu được cơ quan công an khẳng định là “phản động”
chính là Bản Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, tuyên ngôn về các quyền cơ bản của
con người được Đại Hội Đồng Liên Hợp Quốc thông qua ngày 10 tháng 12 năm 1948
tại Paris, Pháp.
Nick đã trải qua và vượt qua một cuộc sống mà không một
người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Nhưng, Nick cũng sẽ không bao
giờ tin nổi ở đất nước xinh đẹp và thanh bình này (người cộng sản muốn gieo thứ
ấn tượng ấy cho mỗi người khách ngoại quốc), người dân có thể bị bắt giữ chỉ vì
dám phổ biến cho nhau cái quyền ngay từ khi sinh ra đã phải được hưởng. Một
người nhân hậu như Nick hẳn sẽ sốc khi biết rằng, giữa đêm tối, một người mẹ
già bế trên tay đứa cháu ngoại mới 6 tháng tuổi đang lên cơn sốt, đứng trước
trụ sở công an phường để mong con gái mình “được thả”. Con gái bà và một số bạn
bè khác của cô đã bị bắt chỉ vì phân phát cho người dân bản Tuyên ngôn Quốc tế
Nhân quyền. Chỉ vì họ đã tặng cho bọn trẻ những quả bóng bay mang giòng chữ:
QUYỀN CON NGƯỜI CỦA CHÚNG TA PHẢI ĐƯỢC TÔN TRỌNG.
Tôi bỗng tự hỏi
rằng liệu Nick có thể trở thành một con người vĩ đại như thế không nếu anh được
sinh ra ở một đất nước như Việt Nam, nơi mà số phận con người luôn bị quyết
định bởi Nhân mệnh hơn là Thiên mệnh?
Khi tôi viết những giòng này cũng là lúc Nick chuẩn bị
bài diễn thuyết của mình trước hàng ngàn người Việt Nam. Và hàng triệu người sẽ
ngồi trước màn ảnh nhỏ để lắng nghe thông điệp về cuộc sống nhiệm mầu mà chàng
trai kỳ diệu này nhắn gửi. Và những người bạn của tôi cũng đã được “thả” sau
hai mươi bốn tiếng bị tạm giữ. Thông điệp dành cho các bạn tôi là:
Đừng bao giờ mơ đến hai chữ Nhân Quyền; con đường đến Tự Do chính là chốn Lao
tù.
Nick có một câu nói nổi tiếng “Không có mục tiêu nào lớn. Không có ước mơ nào quá xa vời”.
Đúng, chúng tôi, những người Việt Nam không mơ một giấc mơ vĩ đại. Chỉ có một
giấc mơ được làm người với đầy đủ những Quyền Con Người. Trên con đường thực
hiện ước mơ ấy, chúng tôi đã và còn phải đi qua những chốn lao tù, qua gông cùm
và xiềng xích. Đi qua những thử thách hiểm nguy nhất của một đời người.
Con đường ước mơ của chúng tôi còn xa lắm bởi vì chỉ với
những bước đi rất nhỏ bé như ngày hôm qua các bạn tôi đã buộc phải tự mình viết
xuống những hàng chữ và bằng lương tâm cũng như lòng tự trọng, cũng đã nhất
quyết không đồng ý với những điều phải viết:
"Lợi dụng
quyền tự do dân chủ, tự do tín ngưỡng để lôi kéo, kích động người khác xâm phạm
lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân" quy
định tại điểm i, khoản 3, điều 7 của Nghị định 73/2010/NĐCP ngày 12/7/2010 về
xử phạt VPHC trong lĩnh vực ANTT, ANXH.
Tất cả vì bạn tôi - những Công Dân Tự Do của Chúng Ta
công khai phổ biến Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đến với đồng bào của Chúng
Ta.
Nick Vujicic, chàng trai không tay không chân nhưng lại
có đôi hia vạn dặm thu ngắn khoảng cách giữa người và người.
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Tiến Nam, Phạm Văn Hải có đôi tay đôi chân
nhưng người ta lại muốn các bạn chỉ được sống như những kẻ tật nguyền.
No comments:
Post a Comment