01:39:am 19/12/13
Westminster, California, ngày 18 tháng 12 năm 2013
Này Chú Ba Dũng,
Vào năm 2006, ba anh chàng họ Nguyễn gồm: Nguyễn
Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng và chú được Đảng đưa lên làm Chủ tịch Nước, Chủ
tịch Quốc hội và Thủ tướng, tôi cho rằng đây là ba chàng Ngự Lâm Pháo Thủ (Les
Trois Mousquetaires) có thể làm thay đổi cục diện quốc gia, vì dường như Trời
Phật đang gửi một tín hiệu ứng theo tên tuổi của ba nhà lãnh đạo cao nhất nước.
Minh Triết: tức là từ bỏ triết thuyết tam vô cộng sản (vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo) để trở về con đường chánh đạo.
Phú Trọng: tức là từ bỏ chính sách bần cùng vô sản để đưa toàn dân đến phú cường.
Tấn Dũng: tức là có lòng quả cảm để không thèm lén
lút làm chuyện tồi bại, ăn hối lộ, tham nhũng.
Bằng suy nghĩ lạc quan chan chứa hy vọng ấy, tôi
viết bài “Cơ
hội bằng vàng” nhằm cống hiến cho ba chàng họ Nguyễn những kế sách kinh
bang tế thế, xây dựng tự do, dân chủ hầu lưu lại tiếng thơm muôn thuở cho dòng
họ trong sử sách đời sau.
Nhưng sau một nhiệm kỳ năm năm, cả ba chàng họ Nguyễn
chẳng làm được điều gì ra hồn, mà tình trạng đất nước càng tồi tệ hơn về mọi
mặt: đạo đức suy đồi, kinh tế phá sản, tham nhũng tràn lan, dân oan tăng
trưởng.
Tôi nghĩ tại vì thằng Triết thì lù đù ngây ngô
thường tuyên bố lăng nhăng “cu-ba thức, cu-ba ngủ”; thằng Trọng thì lú lẩn
giống kẻ mắc chứng phương trệ tinh thần (down syndrome), cộng thêm bộ máy chằng
chịt như chân rết, nên một mình chú chẳng thể nào xoay chuyển cuộc cờ. Thôi
đành xính xái cho chú, vì chú chưa đủ thời gian thanh toán những phần tử cản
đường.
Qua nhiệm kỳ II, thằng Triết về vườn, thằng Sang lên
thay chức Chủ tịch Nước; thằng Trọng sang làm Tổng Bí thư Đảng, còn chú vẫn giữ
nguyên chức Thủ tướng. Mấy năm đầu của nhiêm kỳ II, có lẽ chú vẫn chưa “cơ cấu”
đủ vây cánh, nên dù trong lòng chú mong muốn làm cuộc đổi thay cũng chưa dám
làm vì sợ chúng cấu kết nhau “cưa” mất ghế Thủ tướng của chú. Cũng OK mà cảm
thông cho chú đi.
Nhưng qua một vài sự kiện gần đây, tôi coi bộ vị thế
của chú đã vững lắm rồi.
Thứ nhất, ông Tướng Võ Nguyên Giáp, một trong những
người cùng ông Hồ dựng lên cái đảng cộng sản Việt Nam, níu tay chú van lơn chú
ngừng dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, chú thẳng thừng đáp: “Đảng đã quyết
định rồi!”. Câu trả lời của chú ngon lành thiệt, vì chú biết ông Giáp tính tình
“thùy mỵ”, nhẫn nhục, ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy. Đáp xong, chú còn nhếch
mép cười với vẻ ngạo mạn. Nếu gặp phải ông Tướng cứng cựa, chỉ cần quắt mắt
phán: “Đảng là do tao dựng lên! Đảng là tao! Tao là đảng đây này! Nếu không
có tao thì mày làm gì có địa vị ngày hôm nay?” thì tôi tin chắc chú không
dám đáp lại một cách xấc như vậy! Điều đó chứng tỏ chú là người thông minh, có
tài đánh giá đối tượng để nắn gân.
Thứ hai, thằng Trọng Lú Tổng Bí thư mượn cớ chấn
chỉnh đảng, kéo thằng Nguyễn Bá Thanh, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng ra Hà Nội phong
chức xếp sòng Ủy ban Nội Chính Trung Ương để chuẩn bị “chơi” chú. Trước ngày
lên đường nhậm chức, thằng Bá Thanh tuyên bố mạnh dạn trước đại hội địa phương
rằng nó sẽ làm sạch hết ráo những phần tử “tiêu cực” trong đảng. Nhưng chú cao
tay ấn hơn, liền cử một phái đoàn thanh tra vào Đà Nẵng để “khui” những bê bối
của thằng Bá Thanh. Thế là thằng Bá Thanh mấy tháng trước hùng hổ nói móc chú
trước cả ngàn đảng viên, bỗng trở thành thằng câm không còn dám hé răng một lời
sau đó. Chú Ba hay thiệt, Chú Ba à! Tôi phục chú Ba lắm! Lưng bất cứ thằng quan
chức nào mà chẳng thẹo. Chỉ cần vạch áo ra cho mọi người xem là chúng hết cường
điệu ngay. Chú còn chơi một cú hay hơn nữa. Đó là thằng Trọng Lú không thể “cơ
cấu” thằng Bá Thanh vào chiếc ghế Ủy viên Bộ Chính Trị. Thay vào đó, chú đưa
thằng Nguyễn Thiện Nhân vào Bộ Chính Trị, rồi chỉ một thời gian ngắn sau là chú
đẩy thằng Nhân sang làm Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc, một chức vụ làm kiểng để
trang trí cho đẹp mắt thôi, chẳng có quyền hạn gì.
Thứ ba, trong Đại hội Đảng giữa kỳ, Thằng Sang Móm,
thằng Trọng Lú cho đàn em chất vấn chú đủ điều. Chúng nêu ra tất cả những
khuyết điểm của chú và đòi chú phải từ chức. Chú đã phản pháo lại bằng một
chiêu tuyệt đẹp: “Tôi vào đảng, tôi không xin đảng chức vụ. Đảng chỉ định
tôi làm gì, tôi thi hành răm rắp, không hề từ chối. Nếu đảng muốn tôi thôi chức
Thủ tướng thì tôi thôi!”. Chú đổ tội cho đảng rất khéo và cũng ngầm bảo cho
thằng Trọng Lú, thằng Sang Tồi hãy liệu hồn, vì “đảng là tao, tao là Đảng”.
Cuối cùng, cả hai thằng không dám đích danh gọi tên chú, mà chỉ dám gọi chú là
“Đồng Chí X” mà thôi!
Qua ba sự kiện nêu trên, ai nấy đều nhận thấy chú là
người có bản lãnh, thủ đoạn, từ thằng Tổng Bí thư Đảng đến thằng Chủ tịch Nước
đều nể mặt chú là vì các tướng tá trong Quân Đội, Công An đều được chú “cơ cấu”
xong xuôi cả rồi, nên chẳng thằng nào dám động đến lông chân của chú. Ngay cả
thằng Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc Hội, tuy hắn mang tên Hùng cũng trở thành
đứa chết nhát. Bởi vì con bài tẩy của thằng Hùng cũng bị chú nắm rồi. Thằng
Trọng thì Lú, thằng Sang thì tồi, thằng Hùng thì hèn. Chẳng có đứa nào có thể
sánh với CÁI DŨNG của chú cả, chúng chỉ đáng xách dép cho chú mà thôi.
Mà này chú Dũng,
Hình như anh nào mang tên Dũng cũng đều có cái cung
cách ngon lành hết trơn. Này nhé! Phạm Chí Dũng đang ngồi chỗ tốt cũng làm đơn
ra khỏi đảng. Nguyễn Lân Dũng cũng không theo nếp nhà để hưởng đặc quyền đặc
lợi. Thậm chí thằng Dương Chí Dũng mặc dù bị tòa kêu án tử hình, mặt vẫn nhơn
nhơn tươi cười, còn đọc thơ giống như Cao Bá Quát dưới triều nhà Nguyễn trên
đường ra pháp trường, còn ngạo mạn đọc:
“Ba hồi trống giục đù cha kiếp,
Một nhát gươm đưa đéo mẹ đời”
Một nhát gươm đưa đéo mẹ đời”
Trong tất cả các anh tên Dũng đó, chú là số một, là
number one. Nói tóm lại, hiện nay chú là nhà vô địch: Vừa giàu bậc nhất thiên
hạ, vừa quyền to bậc nhất thiên hạ. Các thứ quyền như quyền lực, quyền hành,
quyền bính, chú đều có đủ. Chỉ có một thứ quyền duy nhất mà chú không có. Đó là
QUYỀN UY để được thiên hạ kính trọng, bởi vì tuyệt đại đa số quần chúng đều
khinh miệt tất cả cấp lãnh đạo cộng sản do chứng bệnh … nói dối và không có dây
thần kinh biết xấu hổ. Thế giới cũng không trọng sự khả tín của lãnh đạo Việt
Nam, vì luôn luôn trắng trợn vi phạm các công ước quốc tế. Chẳng qua Hoa Kỳ và
Nhật Bản muốn giao du với Việt Nam là vì họ muốn sử dụng Việt Nam như một ngọn
giáo thọc vào hông Trung Cộng thôi. Chú Ba Dũng nên nhớ trên trường quốc tế,
không có quốc gia nào thương quốc gia nào. Người ta viện trợ cho mình đều có ý
đồ cả. Chỉ có ông Hồ Chí Minh tối dạ mới kết nghĩa huynh đệ môi hở răng lạnh
với thằng Tàu, kẻ thù truyền kiếp của giống nòi ta, để cho ngày nay dân ta lãnh
đủ.
Thằng Tàu cực kỳ đểu, chú Dũng ạ! Ngày xưa chúng nó
cai trị hà khắc bằng cách bắt dân ta lên rừng kiếm ngà voi, sừng tê giác; xuống
biển mò ngọc trai là chúng ta đã coi thực dân Tàu là ác ôn rồi chứ gì? Ngày nay
bọn Tàu tinh vi hơn. Chúng có cách làm tiệm tiến để dân ta chết dần chết mòn
bằng các thứ bệnh không có thuốc chữa. Ví dụ cho hóa chất độc hại vào thực
phẩm, thịt cá, men làm rượu. Ép giá nông dân bằng mọi thủ đoạn không thể lường
được. Đó là cách ngấm ngầm diệt chủng vô cùng hiểm ác.
Tôi thiết nghĩ, không một ai trên cõi này muốn bị thiên hạ khinh bỉ, đúng không? Dù người ăn mày cũng muốn có nhân cách! Chẳng qua ông Hồ Chí Minh lập nên một bộ máy độc tài toàn trị, cấm ngăn tự do tư tưởng, bách hại tôn giáo và tuyên truyền bip bợm, nên chú bị “đánh đồng” với những thằng cai trị lưu manh. Tôi thấy oan cho chú quá, vì chú bị thừa hưởng một căn nhà đổ nát, dột từ trên nóc dột xuống.
Trong một buổi nói chuyện nội bộ, thằng Tổng Bí thư
Trung Cộng, Tập Cận Bình, nói rằng nó muốn cải tổ hệ thống chính trị nước Tàu
theo mô hình Tây Phương. Nhưng nó biết nó vừa khởi sự là nó có thể bị mất mạng
vì những thế lực bảo thủ trong bóng tối. Bởi vì thằng Cận Bình mới lên cầm
quyền, chưa đủ thì giờ gây thanh thế để nắm đầu được các phe phái đối nghịch
như chú. Hơn nữa, chưa chắc thằng Cận Bình đã có cái bản lĩnh như chú Ba. Do
đó, tôi đề nghị một chương trình hành động cho chú, mà tôi tin rằng chỉ có chú
mới đủ thủ đoạn, dũng khí làm được mà thôi:
1/ Tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa xã hội, một chủ nghĩa mà
thằng Trọng Lú còn phân vân chưa biết đến hết thế kỷ này có đạt được hay không,
2/ Trả tự do cho tất cả những người bất đồng chính
kiến, những nhà hoạt động đấu tranh cho quyền làm người,
3/ Cứu xét và trả lại tài sản của các tôn giáo mà
đảng đã tịch thu, chiếm dụng trước đây. Chính quyền không xen vào các sinh hoạt
tôn giáo,
4/ Bồi hoàn thỏa đáng theo giá thị trường cho những
dân oan bị mất đất, mất nhà,
5/ Giải tán tất cả thành phần Nội Các vì thiếu khả
năng quản trị. Cho phép họ được hạ cánh an toàn. Mời những chuyên gia thượng
thặng Việt Nam khắp nơi trên thế giới trong các lãnh vực kinh tế, tài chánh,
giáo dục, y tế, môi trường v… v… về đảm nhiệm việc điều hành guồng máy Nhà
Nước. Mời những người trẻ có tinh thần yêu nước đấu tranh từ trước tới nay vào
làm phụ tá cho những chuyên gia trong chính phủ để học việc nhằm tiếp nối sứ
mệnh xây dựng đất nước trong tương lai.
6/ Giải tán Quốc Hội hiện thời. Tổ chức bầu Quốc hội
Lập Hiến để nhân dân trực tiếp chọn ngưởi tài đức. Hiến Pháp mới là bộ luật cao
nhất với những điều khoản bảo vệ giá trị con người. Tam quyền phân lập rõ ràng.
Đặc biệt đệ tứ quyền (tức là quyền tự do báo chí) phải được tuyệt đối tôn
trọng.
Thi hành chủ trương hòa hợp hòa giải để đoàn kết
toàn dân nhằm thực sự xây dựng một quốc gia tự do, dân chủ, văn minh và phú
cường khiến cho cộng đồng nhân loại phải nể phục.
Chú Ba Dũng thân mến,
Chỉ còn hơn một tháng nữa tôi tròn 75 tuổi, đã về
hưu hơn 10 năm nay, sống bằng tiền an sinh xã hội, tuy chẳng nhiều nhặng gì,
nhưng muốn có sâm-banh là có sâm-banh, muốn có sữa bò là có sữa bò, muốn sâm là
có sâm, muốn có yến là có yến. Ngày ngày đọc sách, trời đẹp thì ra biển hóng
gió, trời rét thì tập thể dục ở phòng gym. Là một kẻ an bần lạc đạo, tôi chẳng
hề nuôi bất cứ một tham vọng nào. Khác với những “cách mạng lão thành”, những
nhà trí thức có thói quen viết kiến nghị hoặc thư ngỏ để van xin người cầm
quyền việc này việc nọ, tôi viết những lời này cho chú chẳng có ý đồ mang lại
bất cứ một lợi ích gì cho bản thân, mà hoàn toàn vì lợi ích của cá nhân chú.
Nếu chú nghe lời tôi mà thực thi những điều tôi nêu
trên thì chú sẽ trở thành một Nelson Mandela của Á Châu, một vĩ nhân thời đại.
Khi chú lìa trần, nhân dân Việt Nam sẽ tự động đúc tượng chú để thờ và thanh
danh dòng dõi nhà chú sẽ đời đời vinh hiển. Nhược bằng chú cứ khư khư làm như
cách làm hiện nay thì đoạn kết của cuộc đời chú, tôi e rằng chẳng khác gì cặp
vợ chồng Nicolae Ceausescu của Romania, Saddam Hussein của Irak, Muanma Gaddafy
của Lybia. Tôi nói thiệt đó, chú Ba Dũng ạ! Chẳng phải tôi dọa chú đâu. Những
tấm gương tầy liếp còn sờ sờ ra đó. Thời gian cấp bách lắm rồi, đừng chần chờ
cho tới khi “sự cố” xảy ra, lúc bấy giờ mới than phải chi nghe lời lão Bằng
Phong Đặng văn Âu thì đâu đến nông nỗi này.
Chú Ba Dũng đừng nghĩ rằng ôm chân thằng Trung Cộng
thì không mất đảng. Bởi vì thằng Trung Quốc hung hăng thái quá, gây hấn lung
tung vì tưởng mình đã đủ mạnh thì bọn da trắng Âu Mỹ chẳng chịu nhịn đâu. Từ
thế kỷ 18, Hoàng đế Napoléon của Pháp đã cảnh báo họa da vàng. Nếu thằng Trung
Quốc không chịu chung sống hòa bình, thì thế nào bọn da trắng sẽ họp sức nhau
lại để chia cắt Trung Quốc thành những tô giới như xưa thôi. Hãy tưởng tượng
kịch bản đó xảy ra thì ba triệu đảng viên cộng sản Việt Nam chạy đâu cho thoát
khỏi cơn thịnh nộ của hàng vạn dân oan căm thù bấy lâu nay?
Tôi không phải là nhà tiên tri hay kẻ tin vào câu
sấm “Mã đề dương cước anh hùng tận”, vì sang năm là năm con Ngựa. Những gì tôi
trình bày với chú là con đường tất yếu phải xảy ra. Cờ đang ở trong tay chú để
chú trở thành một Nelson Mandela, vĩ nhân của thế giới. Người lãnh đạo thông
minh thì phải có viễn kiến.
Bằng
Phong Đặng văn Âu
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment