Một năm buồn, một năm vui, một năm hạnh phúc hay một
năm đầy những oan khiên, rồi cũng sẽ khép lại, mọi người lại tiếp tục ước mơ,
tiếp tục hy vọng, tiếp tục chúc cho nhau những điều mong đợi ở 365 ngày trước
mặt.
Trong những ngày cuối năm cuống cuồng vội vã ấy,
người ta quên đi một người tù vừa mới nhận bản án nghiệt ngã 15 năm, người ta
không để ý đến một người vợ lã chã dòng nước mắt thống thiết gọi tên chồng,
người ta không biết ở mãnh đất Phú Yên có hai đứa con trai tủi thân lặng lẽ dìu
Mẹ đang oằn người trong nỗi đau, bỏ lại sau lưng người Cha mắt nhìn theo đau
đáu một vòng ôm.
Trở về căn nhà dột nát, người con trai trưởng gói
trọn những dòng nước mắt của Mẹ, những uất ức của em vào những con chữ trong lá
thư gửi cho Cha. Lá thư sẽ không bao giờ đến được tay người nhận. Nhưng hàng
chục ngàn người khác đã thay người Cha đọc lá thư này.
"Thư
cho Ba trong tù" được đăng trên
Dân Làm Báo ngày 27/12/2013. Ngay ngày đầu tiên đã có 17 comments, 3 ngày sau
đã có 35 comments. Nhưng, con số comments không phải là chỉ số yêu thương mà
nội dung của những comments mới là những thông điệp của tình người.
Hương Giang: “Buồn
muốn khóc”.
Thạch Nguyên vò võ một tâm
tình: “Đọc thơ em, lòng tôi se thắt, một vài giọt lăn, thương em, thương Mẹ,
thương Ba, thương những gương hy sinh cũng như thương cả chính mình...”
Phạm Đức nhắn nhủ “Cháu
và Gia đình không đơn độc, những người yêu công lý và cương quyết tiêu diệt ác
thú Cộng sản luôn luôn bên cháu và gia đình cháu”.
Và kêu gọi: “Tôi mong tất cả mọi người hãy quyên
góp giúp đỡ cho gia đình bác Ngô Hào trong khả năng theo tinh thần “Bầu ơi
thương lấy Bí cùng”.
Chu Mot phẩn uất “Một
bản án nghiệt ngã, bất công, một người tù vô tội, một gia đình ly tán, một hoàn
cảnh não lòng...”
Người đưa tin hy vọng “Bác
Ngô Hào sẽ sớm đoàn tụ với gia đình”.
Bà Năm Trầu: “không
ngăn được dòng nước mắt”.
Và chắc chắn không phải chỉ có Bà Năm Trầu mà nhiều
người đàn ông khác, trái tim tưởng chừng khô khan cũng đã phải vội giấu đi
những dòng nước mắt chảy vội bởi những dòng chữ từ con tim của một người con
hiếu thảo.
Theo Giáo sư Phạm Minh Hoàng hiện đang còn bị quản
chế ở Sài Gòn, Ngô Minh
Tâm là một học trò giỏi và là một người con hiếu thảo. Những ngày Ba
bị bắt và ra tòa sơ thẩm, Tâm đã liên lạc với Giáo Sư Phạm Minh Hoàng, người đã
dạy trường Tâm đang học để hỏi thăm kinh nghiệm về nhà tù CSVN, để chia sẻ với
thầy Hoàng nỗi đau và sự bất lực của mình trước bản án bất công của chế độ. Tâm
đang học cuối năm thứ ba Đại học Bách khoa, ngày đi học, đêm dạy thêm và làm
bất cứ việc gì có thể với hy vọng nhỏ nhoi là mãnh bằng đại học sẽ là cứu cánh
cho cả gia đình. Mảnh bằng Đại học ở Việt Nam dù nhẹ như mây trời, vẫn là niềm
mong ước của bất cứ bậc Cha Mẹ nào.
Lá
thư cho Ba ấy không chỉ dừng lại trên khoảng không gian của
Dân Làm Báo, nó được chuyển đến các diễn đàn và ở đó, nó cũng đã gợi lên những
giọt lăn tăn. Dù người ta chưa từng nghe tên ông Ngô Hào, dù người ta không
biết Ngô Minh Tâm là ai. Nhưng người ta đã đau cùng với Tâm một nỗi đau. Những
người không quen ấy muốn được san sẻ cùng Tâm nỗi oan nghiệt của một kiếp
người, kiếp làm người trong một đất nước Việt Nam bất hạnh.
Và, chỉ có ở đây, chỉ có lúc này người ta mới thấy
được tình người nở rộ, ngay cả trong những giây phút tất bật của những ngày
cuối năm. Những email được chuyển đi vội vã, và cũng rất nhanh, tấp nập những
email phản hồi, nhắn hỏi:
- Xin cho địa chỉ gia đình cháu Tâm để tôi gửi chút
quà biếu.
- Gửi về đây có an toàn không? có nhận được không?
- Cho tôi địa chỉ hội Thương Phế Binh để tôi chuyển
thư cho họ.
- Bên tôi sẽ tổ chức gây quỹ!...
- Tôi muốn giúp đỡ, phải làm sao, đồng đội của tôi
mà!
- Ông Hào không phải đồng đội của tôi, tôi không đi
lính, nhưng đồng hương. Tội quá!
- Bà vợ ông Hào bệnh nặng quá, gửi chút tiền cho bả
trị bệnh, trong thư thằng nhỏ nói thuốc gửi, tháng có, tháng không...
Và tôi cũng khóc, khóc vì những giọt chân tình của
người- người gửi cho một người không quen. Niềm tin về con người tưởng đã ngủ
yên sau những trăn trở về lòng người nay bỗng thức giấc. Như một ngôi vườn được
tưới mát sau một trận mưa rào, tình người trở dậy, rực rỡ trong nắng mai. Vẫn
còn đó những trái tim, vẫn còn đó những chân tình của con-người dành cho
con-người, không mất mát, nó chỉ cần được đánh thức đúng lúc, đúng nơi.
Tâm ạ, hãy tạm quên đi những gương mặt vô cảm, quên
đi những nụ cười lạnh lùng, tàn ác của những bộ đồng phục màu xanh trong tòa án
Phú Yên. Hãy biết rằng, bên cạnh những tâm hồn rừng rú ấy vẫn còn nhiều, nhiều
lắm những tấm chân tình từ xa, xa lắm nhưng cũng gần, gần quá bên em. Hãy dìu
dắt nhau bằng những tấm chân tình này. Và từ những vòng tay ấm đó, sẽ cho chúng
ta niềm hy vọng chan hòa vào một ngày trên đất nước Việt Nam sẽ không còn những
nhà tù giam giữ những con tim biết yêu thương.
30/12/2013
-----------------------------------------------
Ngô
Minh Tâm
28/12/2013
Những viên công an cấp thấp có thể chỉ chăm chú thi hành lệnh cấp trên,
có thể bị nhồi sọ đến mức thực sự tin rằng những tù nhân lương tâm như ông Ngô
Hào là “kẻ thù” của đất nước, có thể đã trở thành những robot vô cảm trước nỗi
đau của đồng bào, đồng loại. Nhưng các vị ở cấp điều hành, các vị nghĩ gì khi
đọc những dòng chữ đau đớn oán hận của em nhỏ này? Các vị có hiểu rằng sự nhẫn
tâm tàn bạo của các vị khi trấn áp những người bất đồng chính kiến đã gieo mầm
uất hận trong lòng xã hội, cái mầm ấy sẽ mọc thành cây tầm vông như đã được sử
dụng trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa năm nào. Hay các vị cứ ăn ngon ngủ yên, vì
nghĩ rằng đến lúc ấy thì các vị đã cao chạy xa bay, có gì thì… con cháu các vị
lãnh hộ?
Hoàng
Hưng
------------------------------------
Ngô
Minh Tâm
Tuy Hòa ngày 24/12/2013
Kính thưa Ba,
Hôm nay, sau đúng một ngày họ xử Ba vì tội danh âm
mưu lật đổ chính quyền nhân dân theo điều 79 vì những lý do hết sức vô căn cứ
và phiến diện mà nhà nước Công hòa Xã hội Chủ nghĩa đã áp đặt cho Ba, bắt Ba
phải ở tù 15 năm tù giam và 5 năm quản chế.
Ngày xử án Ba, bên ngoài tòa án cũng như bên trong
tòa, chỉ có Mẹ và hai anh em con cùng với một hàng rào công an hơn 50 người.
Không băng rôn, biểu ngữ của bà con, không một bạn bè, người thân nào đến để
chia sẻ cùng 3 Mẹ con và Ba. Bước vào căn phòng xử án chỉ có Mẹ, con và em Trí,
một cảm giác cô đơn lạc lõng và rất buồn, chung quanh gia đình chỉ toàn là công
an với khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm. Bao trùm lên không gian phòng xử án là một
bầu không khí lạnh tanh, trong phòng chỉ có tiếng của Hội đồng xét xử vang
vang, còn Ba thì không được phép nói gì ngoài hai chữ “ Có” và “Không”.
Đã nhiều lần trong lúc xử án Ba, con liếc nhìn xuống
phía dưới căn phòng mong tìm được một người quen, nhưng đáp lại điều mong chờ
của con là một nỗi thất vọng rất lớn, đến khi kết thúc phiên tòa, vẫn không một
ai thân quen đến chia sẻ cùng gia đình. Hai đứa con buồn và tủi thân vô cùng Ba
ơi…!!!
Ba thân yêu,
Ba biết không! Hôm đó, khi nghe tòa tuyên án: “Xử
y án sơ thẩm bị can Ngô Hào 15 năm tù và 5 năm quản chế về tội Hoạt động nhằm
lật đổ chính quyền Nhân dân”, Mẹ đã gào khóc rất nhiều, con và em đều không
biết làm cách nào để giúp mẹ bớt đau khổ hơn cả. Chung quanh gia đình lúc đó
chỉ có công an và công an. Đã thế, lúc Mẹ gào khóc họ còn quay phim và thậm chí
cười mỉm nữa, con không biết nụ cười đó của họ là có ý gì, làm sao mà họ có thể
cười trước một gia đình ly tán, đau khổ như vậy, không biết họ có được đi học
không? Những bài học giáo dục công dân dưới mái trường Xã hội Chủ nghĩa đã dạy
họ những gì mà họ có thể vô cảm trước nỗi đau khổ của đồng loại như thế?
Ba ơi! Mấy ngày trước khi họ xử án Ba, Mẹ lại lên
cơn bệnh nặng, vì chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã phát tán trong
những ngày Mẹ buồn và lo lắng cho Ba, kèm theo là thời tiết giá lạnh, nay Mẹ
lại bị thêm chứng sỏi thận, gai cột sống nữa. Ngồi trong phòng xử án mà 2 tay,
2 chân Mẹ run cầm cập, Mẹ lại bị đờm chặn ngay cuống họng không cho thở, Mẹ
phải chạy vào nhà vệ sinh để lấy đờm ra nhưng không được, con đã xin Mẹ để con
chở Mẹ về nhưng Mẹ không chịu, Mẹ muốn tận dụng từng giây từng phút để đứng
cạnh Ba, cổ vũ tinh thần Ba. Từ ngày Ba bị bản án sơ thẩm giam đến nay, Mẹ
không được gặp mặt Ba, nên bây giờ, dù bệnh thế nào Mẹ cũng muốn tận dụng những
giây phút bên Ba dù họ không cho Mẹ đến gần Ba.
Hôm đó trời rất lạnh, con thấy sức
khỏe Ba đã yếu đi rất nhiều so với lần gặp trong phiên sơ thẩm trước đây, Ba đi
không vững, trả lời tòa mà Ba phải ngồi trên ghế chứ đứng không nổi. Từ ngày Ba
bị bắt tới giờ, con thấy Ba xanh xao hơn, tóc Ba đã bạc trắng. Hôm đó, con nhìn
thấy chân Ba đã teo đi nhiều chỉ còn nhìn thấy da bọc xương và bên ngoài là đôi
còng sắt. Đến ngày ra tòa mà họ vẫn còn còng chân Ba. Không biết họ nghĩ gì?
một người năm nay đã 65 tuổi, lại bị bệnh, sức đâu mà đối chọi với hơn 50 công
an? vậy mà họ vẫn còng chân Ba. Thấy đôi chân gầy còm, ốm yếu của Ba trong đôi
còng sắt, con không cầm được nước mắt, Ba ơi!
Mùa mưa năm nay nhà mình dột nhiều lắm, không biết
mái nhà sẽ trụ được bao lâu, nhà mình trước đã yếu nay lại xuống cấp nhiều. Mái
nhà đã bị cơn bão lúc trước làm cho yếu đi, mưa dột nhiều không có chỗ nằm, con
phải lấy thau hứng nước mưa dột vì chưa có tiền để lợp lại mái nhà. Chắc năm
nay nhà mình không có Tết rồi Ba ạ. Ba thì ở tù, Mẹ thì bệnh nặng, tụi con
không biết xoay xở vào đâu để có mâm cơm cúng Ông Bà ngày Tết. Xin Ba tha lỗi
cho tụi con.
Ba ơi, đất nước mình là đất nước tự do mà sao mình
chỉ lên tiếng nói những điều đúng, bảo vệ những người bị áp bức bất công thế mà
bị tội vậy? Vậy còn gì là tự do nữa. Ba ơi! Những việc Ba làm con thấy không có
gì là sai hết đâu ạ. Ba ơi, Ba mãi là Ba của con, là tấm gương kiên cường cho 2
anh em con.
Con của Ba
Ngô
Minh Tâm
Email: trung.hieu.dao2010@gmail.com
DT: 01669069937
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com
VIDEO
CLIP :
Tiếng kêu khóc của người vợ trước bản án bất công
HÌNH :
Bà Nguyễn Thị Kim Loan – vợ ông Ngô Hào sau phiên
tòa xử.
Nhà gia đình ông Ngô Hào
Ngôi nhà dột nát…
Ông Ngô Hào trước khi bị tù
TIN
LIÊN QUAN :
Phiên
tòa phúc thẩm nhà bất đồng chính kiến Ngô Hào:
Ông
Ngô Hào bị 15 năm tù vì tội “lật đổ”:
Đơn
kêu cứu của vợ ông Ngô Hào:
điêu khắc phun thêu
ReplyDeletedieu khac phun theu
dieu khac chan may o dau dep
điêu khắc chân mày ở đâu đẹp
phun môi vi chạm
phun moi vi cham
cấy chân mày
cay chan may
cấy chân mày nam
cay chan may nam