Phần mở đầu Bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ ngày
4-7-1776 “khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình
đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong
đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc.”
Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền Pháp ngày
26-8-1789, văn kiện căn bản của Cách mạng Pháp (14-7-1789), xác định ngắn gọn: “Con
người sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi.”
Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền được Đại hội đồng
Liên Hiệp Quốc (LHQ) thông qua tại Palais de Chaillot ở Paris (Pháp) ngày
10-12-1948 mở đầu bằng câu: “Sự công nhận nhân phẩm của tất cả con người
trong đại gia đình nhân loại và những quyền bình đẳng không thể tước đoạt của
họ là nền tảng của tự do, công lý và hòa bình trên thế giới.”
Trên lý thuyết là như vậy, nhưng trong thực tế, nhân
quyền không phải tự nhiên mà có. Tuy Bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ ra đời năm
1776, khẳng định mọi người sinh ra đều bình đẳng, có quyền sống, quyền được tự
do và mưu cầu hạnh phúc, nhưng cho đến giữa thế kỷ 19, chế độ nô lệ vẫn còn hợp
pháp ở các tiểu bang miền Nam Hoa Kỳ. Khi Abraham Lincoln đắc cử tổng thống năm
1860, đưa ra Bản Tuyên ngôn giải phóng nô lệ và tu chính án thứ 13 bãi bỏ chế
độ nô lệ cùng năm 1861, thì các tiểu bang miền Nam ly khai, đưa đến cuộc nội
chiến giải phóng nô lệ. Thế cũng chưa xong. Cho đến giữa thế kỷ 20, mục sư
Martin Luther King lãnh đạo cuộc tranh đấu bất bạo động đòi tôn trọng nhân
quyền, bình đẳng màu da thì nhân quyền Hoa Kỳ mới được cải thiện.
Tại Pháp, bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền
được đưa ra năm 1789, nhưng phải trải qua 5 nền Cộng hòa, tình hình nhân quyền
Pháp mới được như ngày nay. Bản tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền được Đại hội đồng
LHQ thông qua năm 1948, nhưng vẫn cò nhiều thành viên LHQ xem nhẹ nhân quyền và
đàn áp nhân quyền một cách thô bạo.
Trên
thế giới hiện nay, có thể chia thành hai nhóm quốc gia về nhân quyền:
Nhóm quốc gia tôn trọng và bảo vệ nhân quyền, và
nhóm quốc gia độc tài không tôn trọng nhân quyền. Trong nhóm quốc gia tôn trọng
nhân quyền, tuy chính phủ luôn luôn đồng hành với nhân quyền, nhưng vẫn còn có
những cá nhân hay những tổ chức tư nhân vi phạm nhân quyền, đôi khi vi phạm một
cách trầm trọng. Vì vậy, tuy chính phủ chủ trương tôn trọng nhân quyền, nhưng
vẫn phải luôn luôn theo dõi để bảo vệ người dân khỏi bị vi phạm nhân quyền.
Trái lại, nhóm quốc gia độc tài không tôn trọng nhân
quyền thì bộ Thông tin mở hết năng suất ca tụng nhân quyền, nhưng thực tế thì
những nhà cầm quyền nầy vi phạm và đàn áp nhân quyền rất có hệ thống, bài bản,
chà đạp người dân hết sức tàn bạo. Trong nhóm nầy, có Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa
Việt Nam (CHXHCNVN) do đảng CS điều khiển.
Bản chất của đảng CS là độc quyền, toàn trị nên đảng
CSVN không chấp nhận đối lập, tiêu diệt tất cả những ai không đồng chính kiến.
Khi mới từ Liên Xô qua Trung Hoa hoạt động, Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) bán
tin cho Pháp bắt Phan Bội Châu tại Thượng Hải ngày 1-7-1925. (Tưởng Vĩnh Kính, Nhất
cá Việt Nam dân tộc chủ nghĩa đích ngụy trang giả, Đài Bắc: Nxb. Truyện Ký
Văn Học, 1972, bản dịch của Thượng Huyền, Hồ Chí minh tại Trung Quốc,
California: Nxb. Văn Nghê, 1999, tt. 84-85.)
Khi cướp được chính quyền và thành lập nhà nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa (tiền thân của CHXHCNVN) ngày 2-9-1945, thì ngày
11-9-1945, Hội nghị Trung ương đảng Cộng Sản tại Hà Nội đưa ra quyết định đảng
CS nắm độc quyền điều khiển cách mạng, tức độc quyền chính trị, độc quyền cai
trị. (Philippe Devillers, Histoire du Viet Nam de 1940 à 1952, Paris: Éditions
du Seuil, 1952, tr. 182.)
Khi bị áp lực của quân Pháp từ trong Nam ra và áp
lực của quân Trung Hoa (Quốc Dân Đảng) sang giải giới quân đội Nhật sau thế
chiến thứ hai, Hồ Chí Minh và đảng CSVN lung túng, giả vờ nhượng bộ, lập chính
phủ Liên hiệp ngày 1-1-1946, tổ chức bầu cử quốc hội đa đảng ngày 6-1-1946.
Trong thời gian quốc hội đa đảng đang họp để soạn
thảo hiến pháp, thì tình hình chính trị thay đổi. Quân đội Trung Hoa Quốc Dân
Đảng (THQDĐ) rút về nước tháng 3-1946. Hồ Chí Minh ký hai hiệp định nhượng bộ
Pháp là Hiệp định Sơ bộngày 6-3-1946 và Tạm ước 14-9-1946.
Quốc hội đa đảng soạn thảo xong bản Hiến pháp và
thông qua ngày 9-11-1946, gồm “Lời nói đầu”, 7 chương, 70 điều. Lời nói đầu
nhấn mạnh: “Đoàn kết toàn dân, không phân biệt giống nòi, gái trai, giai
cấp, tôn giáo. Đảm bảo các quyền tự do dân chủ…”. Nếu có tự do dân chủ thì
chắc chắn đảng CS không thể độc quyền chính trị.
Khi bản Hiến pháp được thông qua, cũng là lúc Việt
Minh (VM) cộng sản đã tạm yên với THQDĐ và với Pháp. Hồ Chí Minh và VM trước
đây bị áp lực của THQDĐ, phải liên hiệp với các đảng phái theo chủ trương dân
tộc. Nay quân THQDĐ rút về nước, CSVN liền mạnh tay đàn áp đối lập, nhất là sau
ngày 9-11-1946. Những dân biểu các đảng đối lập theo chủ nghĩa dân tộc hoặc bị
bắt, hoặc bị giết hay phải bỏ trốn. Sau khi Quốc hội chỉ còn lại những dân biểu
CS và thân cộng, nghĩa là quốc hội đa đảng trở thành quốc hội độc đảng, CSVN
liền ra lệnh quốc hội bỏ phiếu ngày 14-11-1946, đình chỉ bản Hiến pháp vừa được
thông qua. Như thế là
Hiến pháp “đảm bảo các quyền tự do dân chủ” bị chận đứng ngay tức khắc, và chỉ
còn là chiếc bánh vẽ mà thôi. Quốc hội CSVN ngày nay (2013) cũng là quốc
hội độc đảng, chuyên sản xuất những chiếc bánh vẽ cung cấp cho dân chúng, mà
chiếc bánh vẽ khổng lồ mới ra lò là Hiến pháp 2013.
Dầu khi còn đang chiến tranh hay khi nắm chính
quyền, chưa bao giờ CS Quốc tế nói chung và CSVN nói riêng tôn trọng nhân
quyền, mà chỉ chú tâm phát huy đảng quyền. Dân chúng Việt Nam đau khổ dưới sự
cai trị của CS, luôn luôn tìm cách chống đối. Những cuộc chống đối trước đây bị
CS dập tắt tàn nhẫn nhanh chóng, dễ dàng và kín đáo nên bên ngoài không biết
được, vì chế độ CS quá bưng bít và tuyên truyền lừa phỉnh khôn khéo dư luận bên
ngoài.
Tuy nhiên từ sau năm 1975, cuộc di tản và vượt biên
vĩ đại của người Việt Nam đã làm thức tỉnh mọi người và nhức nhối lương tâm
nhân loại. Hơn nữa, khi mạng lưới thông tin toàn cầu với kỹ thuật tiến bộ phát
triển từ thập niên 80 cho đến nay, những cuộc phản đối chống nhà nước đảng
quyền CS đàn áp tự do, những bloggers đòi hỏi nhân quyền và dân quyền một cách
bất bạo động, càng ngày càng nhiều và được phổ biến rộng rãi trên toàn cầu,
khiến cho cả thế giới phải lên tiếng. Nhiều nước, nhiều tổ chức quốc tế đã trao
giải thưởng nhân quyền cho những nhà tranh đấu dân chủ bất bạo động Việt Nam.
Thấy vậy, nhà nước CS mới bày ra chuyện thành lập
“Ngày pháp luật” 9-11, bày ra chuyện ký vào bản “Công ước chống tra tấn và
trừng phạt hoặc đối xử tàn nhẫn, vô nhân đạo làm mất phẩm giá khác (United
Nations Convention against Torture and Other Cruel, Inhuman or Degrading
Treatment or Punishment), và CSVN xin vào Hội đồng Nhân quyền LHQ.
Đến năm 2013 mới thừa nhận có “Ngày pháp luật”. Vậy
từ khi nhà nước CS được thành lập năm 1945 cho đến năm nay, chế độ CSVN không
có pháp luật hay sao? “Bản Công ước chống tra tấn…” được LHQ ban hành năm 1984
mà cho đến nay, năm 2013, gần 30 năm sau mới chịu thừa nhận, như vậy từ trước cho
đến nay, CSVN không chống tra tấn hay sao?
Dầu sao, trễ còn hơn không, và việc CSVN tự thú nhận
nầy một lần nữa cho thấy nhân quyền không phải tự nhiên mà có. Chính nhờ công
cuộc tranh đấu đòi hỏi nhân quyền bền bỉ của đồng bào trong nước, nhất là công
cuộc tranh đấu can đảm của thanh niên trong nước mấy chục năm qua mà CSVN mới
phải thừa nhận có “Ngày pháp luật”, thừa nhận “Bản công ước chống tra tấn…” và
CSVN xin ngồi vào Hội đồng Nhân quyền LHQ để bào chữa cho bộ mặt đầy tội ác của
chế độ CSVN. Nghĩa là nhân quyền phải tranh đấu và tranh đấu bền bỉ mới được.
Nhìn vào danh sách những nhà tranh đấu nhân quyền và
những tù nhân lương tâm hiện nay ở trong nước, phải thừa nhận đại đa số là
những thanh niên trẻ, có học vấn, tốt nghiệp dưới mái trường xã hội chủ nghĩa,
có địa vị, nghề nghiệp vững vàng, mà vẫn hy sinh dấn thân tranh đấu vì nhân
quyền và dân quyền, chịu tù đày, chịu mất sự nghiệp, tài sản để tranh đấu cho
dân chúng Việt Nam trong nước.
Xin chú ý là ngang đây, CSVN mới chỉ thừa nhận có
“Ngày pháp luật”, thừa nhận “Bản tuyên ngôn chống tra tấn…”, chưa có nghĩa là
CSVN sẽ hành xử theo pháp luật, cũng như CSVN sẽ chấm dứt tra tấn, tôn trọng
nhân quyền. Nhà nước CSVN đã bao lần phỉnh gạt chẳng những dân chúng Việt Nam
mà cả dân chúng thế giới nữa. Trong thời chiến, hôm nay tuyên bố đình chiến
nhân lễ Tết thiêng liêng, hôm sau vi phạm đình chiến, đem quân giết chóc thường
dân vô tội đang hưởng Tết. Trong thời bình, hôm nay tuyên bố đi học tập từ 3
ngày đến một tuần lễ, hôm sau bắt đi tù không thời hạn, không xét xử. Hôm nay
tuyên bố không đổi tiền, hôm sau đổi tiền cái rụp, lường gạt ăn cướp tài sản
toàn dân… Có thể nói cộng sản đồng nghĩa với lừa dối. Cộng sản sinh ra trong
nghèo đói, lớn lên nhờ lừa dối và tồn tại bằng bạo lực.
Như
thế, cuộc tranh đấu đòi hỏi nhân quyền cho người Việt hiện nay ở trong nước sẽ
vẫn còn kéo dài, cam go và đòi hỏi nhiều hy sinh hơn nữa. Ngành Công an CSVN hoạt động theo câu châm ngôn “Công an nhân dân chỉ
biết còn đảng còn mình”. Câu nầy bao hàm ý hai ý nghĩa: 1) Thứ nhứt Công an
nhân dân chỉ phục vụ và trung thành với đảng CSVN. 2) Thứ hai vì đảng CSVN đàn
áp dân chúng nên còn đàng CSVN thì còn đàn áp, mà còn đàn áp thì mới còn dùng
Công an nhân dân. Nghĩa là còn đảng thì công an còn việc làm, hết đảng thì công
an hết việc làm, tức thất nghiệp.
Vậy là còn CS, sẽ còn đàn áp, còn đánh
đập, còn tù đày. Thanh niên Việt Nam hiện nay trong nước chắc chắn
dư biết điều nầy, nhưng thanh niên Việt Nam chắc chắn không lùi bước trước
những điều nầy. Tương lai Việt Nam đang chờ đợi các bạn ở phía trước. Chỉ có
người trong nước mới quyết định vận mạng của đất nước.
Hiện nay, ở trong nước, quân đội, công an là hai lực
lượng võ trang được gọi là “nhân dân”, nhưng thực chất chỉ là công cụ của đảng
CS, thậm chí kể cả làm công cụ cho đảng CSVN bán nước cho Trung Quốc vì “quân
đội nhân dân” thì im lặng như cá, mà chỉ là loại cá kiểng bơi tới bơi lui làm
cảnh mà thôi; còn “công an nhân dân” thì tiếp tay với đảng CSVN, đàn áp người
dân biểu tình chống “Tàu khựa” xâm lược. “Xin hỏi anh là ai? / Không cho tôi
xuống đường để tỏ bày / Tình yêu quê hương này, dân tộc này đã quá nhiều đắng
cay! / Xin hỏi anh ở đâu? / Ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm…” (Việt
Khang)
“Giặc đến nhà đàn bà phải đánh”. Cộng sản chà đạp
nhân quyền thô bạo, kể cả với phụ nữ, nên cộng sản đến nhà, đàn bà phải chống.
Vì vậy Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam chính thức ra mắt vào cuối tháng
11 vừa qua, nhằm chủ động tự bảo vệ chống lại sự đàn áp của cộng sản, chứ không
thụ động để cho CS đến nhà chà đạp nhân quyền rồi mới chống như trước đây, theo
như lời cô Huỳnh Thục Vy, một thành viên của Hội.
Nòng cốt của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền đa số là những
người ở tuổi thanh niên. Từ thời Hai Bà Trưng đứng lên khởi nghĩa vào đầu Công
nguyên, cho đến thời Nguyễn Thái Học vào đầu thế kỷ 20, trải qua bao thăng trầm
lịch sử, thanh niên luôn luôn là lực lượng chính yếu tranh đấu, đòi hỏi độc
lập, tự do, nhân quyền cho người dân Việt Nam.
Đầu thập niên 60 của thế kỷ trước tại Hoa Kỳ, Martin
Luther King đã có một giấc mơ. “Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày khi đất
nước này trỗi dậy để sống theo ý nghĩa thật của niềm xác tín của chính mình:
Chúng ta tin rằng chân lý này là đầy trọn, ấy là mọi người sinh ra đều bình
đẳng”. Đây là giấc mơ của Martin Luther King và cũng là của toàn dân da màu
ở Hoa Kỳ vào thập niên 60 thế kỷ trước.
Thanh niên Việt Nam cũng đang ấp ủ một giấc mơ. Nhân
quyền, dân quyền là giấc mơ vàng của thanh niên Việt Nam và cũng là giấc mơ
vàng của toàn thể dân tộc Việt Nam hiện nay. Với sự tranh đấu bền bỉ của các
bạn, giấc mơ vàng của dân tộc Việt Nam chắc chắn sẽ được thực hiện, như giấc mơ
của Martin Luther King đã được thực hiện. Ai cũng đều vững tin rằng nhân quyền
sẽ tất thắng và trường tồn.
(Toronto, 1-12-2013)
No comments:
Post a Comment