Wed, 08/21/2013 - 21:43 —
nguyenhuuvinh
Tờ Quận đội Nhân Dân, một tờ
báo lâu nay nổi tiếng là “bỏ hình, bắt bóng” trong làng báo chí Việt Nam. Sở dĩ
nó được phong cho đặc tính trên, không hẳn vì đặc thù của quân đội, của phòng
không hay không quân nghe nó cao siêu hay bí hiểm. Chỉ vì ai cũng biết rằng đã
là Quân đội Nhân dân, thì nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất của nó phải là
bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ và bảo vệ Nhân dân. Thế nhưng, nó đã không coi
nhiệm vụ chính yếu đó là quan trọng.
Tờ báo mang tên hay mạo danh “Quân đội Nhân Dân”?
Nó mặc cho Trung Cộng đang
chiếm Hoàng Sa mấy chục năm nay, nó kệ cho bọn Bành trướng Bắc Kinh xua quân
đánh chiếm từng phần Trường Sa của Việt Nam và đang nhung nhúc ở đó.
Nó kệ cho ngư dân Việt Nam đang
ngày đêm bị bắn giết, bị bắt bớ, thậm chí muốn làm ăn sinh sống trên biển Việt
Nam phải treo cờ và mua “giấy phép” của Trung Cộng.
Nó mặc cho “đội quân bành
trướng thứ 5” – theo ngôn ngữ của đảng cộng sản – tung hoành, cắm chốt khắp
nơi, từ điểm hiểm yếu chiến lược tới tận cùng Tổ Quốc.
Hẳn nhiên, là nó luôn luôn kêu
gào cho cái phong trào “Học tập đạo đức, tư tưởng Hồ Chí Minh”. Nhưng, câu nói
của Hồ Chí Minh “Hễ còn một tên xâm lược nào trên đất nước chúng ta, thì ta
còn phải chiến đấu, quét sạch nó đi” thì hoặc nó không nói tới, không liên
hệ tới với bất cứ trường hợp hiện tại, thực tiễn nào. Trong trường hợp có nói
tới chỉ khi nó hợp tự hào về một dĩ vãng “vinh quang” của cuộc chiến Bắc – Nam
khốc liệt – Một cách “thủ dâm” bằng hào quang tưởng tượng của quá khứ.
Thậm chí, nó tưng
bừng đăng tin Bộ Trưởng Quốc Phòng hoan hỉ, sung sướng biết ơn Trung Cộng,
khi quân lính Trung Cộng đang giày xéo đất đai Tổ Quốc.
Những năm gần đây, nó quay sang
tìm đánh “các thế lực thù địch” trong nhân dân làm nhiệm vụ chính.
Nó ngang nhiên kết tội nhân dân
khi người dân bày tỏ ý kiến mình theo quy định của Hiến pháp và pháp luật.
Nó ngang nhiên tước đoạt, ngụy
biện để lấp liếm những quyền lợi chính đáng của người dân. Không những không
bảo vệ dân khi bị cướp bóc, nó còn vào hùa với những kẻ cướp đất đai, tài sản
của nhân dân.
Nó ngang nhiên bỏ nhiệm vụ
chính là bảo vệ nhân dân, khi nó vẫn ăn cơm dân, mặc áo dân và phè phỡn trên
xương máu nhân dân đang ngày ngày góp từng đồng xu nhỏ nuôi nó để bảo vệ những
thế lực đang hà hiếp, chống lại nhân dân.
Và nó bằng nhiều cách, kể cả vô
liêm sỉ, phản khoa học, phi logic và hài hước, không xấu hổ nhất nhằm bảo vệ
những luận điểm cùn mằn, hạ cấp của nó qua các luận điệu, các bài báo nó đưa
lên.
Từ hiện tượng… bảo vệ sổ hưu
Hiện tượng Trần Đăng Thanh - Đại
tá, Phó Gíáo sư, Tiến sĩ, Nhà giáo Ưu tú, công tác ở Học viện Chính trị, Bộ
Quốc phòng - đã làm rung động cộng đồng mạng một thời gian dài. Nó cho thấy não
trạng “làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam XHCN” của các
sỹ quan và cán bộ hiện nay là gì. Tất cả là chỉ để “bảo vệ sổ hưu cho những
người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng
sổ hưu”. Chỉ có thế.
Nghĩa là, nếu cái sổ hưu kia
không còn, hoặc vơi bớt đi, thì Tổ Quốc cũng đi tong.
Đến hiện tượng… suy đồi nhận thức và giáo dục
Tưởng như quân đội nhân dân
Việt Nam “từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu”, anh hùng, sáng
suốt thì hiện tượng Trần Đăng Thanh nói trên, chỉ là cá biệt. Nào ngờ, càng
ngày, tờ báo này càng có dịp chứng minh nguồn cán bộ mang bộ não như Trần Đăng Thanh là
không hiếm. Thậm chí còn ở chức vụ cao hơn, càng thiếu tư duy hơn. Mới đây, đó là hiện tượng Từ Ngọc Lương –
Thiếu tướng, Tiến sĩ, Hiệu trưởng Trường Sĩ quan Lục quân 2, Đại học Nguyễn
Huệ.
Trong bài viết trên
tờ QĐND nói trên, ông TS này đã lớn tiếng mắng mỏ một vị cộng sản gộc, lão
thành cách mạng có cả tuổi đời, tuổi đảng mà Từ Ngọc Lương phải gọi bằng… bố.
Rằng thì là “tôi cho rằng ông Đằng “biết một mà chẳng biết hai, thấy cây mà
không thấy rừng”.
Bằng căn bệnh mà cô bé Phương
Uyên đã phải nói thẳng thắn vào mặt Tòa án Long An rằng “Đừng đánh đồng”,
ông ta gán cái ý nghĩ quái gỡ của ông rằng “sự lãnh đạo duy nhất của Đảng
Cộng sản Việt Nam là lựa chọn đúng đắn” lại “là ước nguyện của đại bộ
phận nhân dân”. Thử hỏi ông Lương rằng ông đã hỏi được mấy người dân, ông
lấy tư cách gì để khẳng định rằng đó là “ước nguyện của đại bộ phận nhân
dân”. Đại bộ phận nhân dân đó gồm những ai?
Cái thói cả vú lấp miệng em hay
cái thói hô hào dốt nát không biết ngượng trước thiên hạ, ông Ts này đã dẫn
chứng bằng vụ lấy ý kiến sửa đổi Hiến pháp vừa qua. Đến đây, hẳn người đọc
không thể không bật cười với cái cơ sự “biết một không biết hai, thấy cây mà
không thấy rừng” của ông ta. Bởi nếu ông tả có đủ chút tỉnh táo, hãy lấy xe
nhà trường, sang ngay bên tỉnh Bình Dương bên cạnh mà hỏi về con
số hơn 44 triệu ý kiến góp ý sửa đổi Hiến Pháp để xem cái trò “đại bộ
phận nhân dân” được diễn ra sao ông nhé. Còn nếu ông không đủ thời gian, vì
bận nhậu nhẹt đâu đó, mời ông vào ĐÂY
mà đọc. Hãy đọc đi, bởi nhiều khi không ai buộc ông phải nói cho thiên hạ biết
là mình bị điếc.
Đúng là cha ông ta nói cấm có
sai, rằng “kẻ điếc hay hóng, kẻ ngọng hay nói”. Hãy nghe ông độc diễn “Thời
điểm đó, ở Việt Nam đang tồn tại khá nhiều đảng phái, nhưng thử hỏi đảng nào đã
đứng ra lãnh đạo quần chúng nhân dân lật đổ chế độ áp bức, đô hộ, xâm lăng?
Chính là Đảng Cộng sản”.
Tại sao ông không nghĩ đến được
điều đơn giản sau đây: Đảng ta quang vinh thế, vĩ đại thế, giỏi giang thế,
sao không đủ gan dám để cùng các đảng phái khác như ở thời điểm đó, nhân dân sẽ
tự biết chọn ai là vàng, ai là thau. Cần gì phải ghi vào luật rằng tao là bố mày
và ai dám động đến điều đó thì nhà tù chờ sẵn? Điều đó nói lên cái gì? Là
sự quang vinh, quang minh hay bất minh?
Tại sao ông không ngượng khi
viết rằng Đảng CS đã “lãnh đạo quần chúng nhân dân lật đổ chế độ áp bức, đô
hộ, xâm lăng” khi ngoài kia, hải đảo, biên giới, lãnh thổ đang được cắm cờ
Trung Cộng. Thậm chí, Hoàng Sa – Trường Sa đang nằm trong tay quân xâm lược. Kẻ
thù đất nước, dân tộc đang ngày đêm giày xéo quê hương, Tổ Quốc. Ông không biết
hoặc không cần biết, mà ông chỉ cần “bảo vệ cái sổ hưu” như Trần Đăng Thanh đã
huỵch toẹt ra bằng những lời lẽ mị dân sống sượng? Thưa ông Ts Từ Ngọc Lương.
Điều hài hước ở đây, là ông nói
“Và ngay từ ngày đó, những người dân Việt Nam chân chính đã tự biết mình cần
đảng nào và tin theo, đi theo đảng nào”. Khi mà ngay hiện nay, khi cả nhân
loại đang ở thế kỷ 21, với đầy đủ kỹ thuật, công nghệ làm thay đổi cơ bản thế
giới, thì não trạng của ông Tiến sĩ vẫn dừng ở trò tháu cáy những năm 1945 của
thế kỷ trước?
Mang chức danh Hiệu trưởng có
dưới tay mình đến 4 Phó Giáo sư, 44 Tiến sĩ, 236 thạc sĩ mà ông không có nổi
một người giúp ông cập nhật thông tin sự thật, thì đó quả là đại họa cho Quân
đội và nền giáo dục nước nhà. Nếu ông chỉ suốt ngày cứ mụ mị vào sự quang vinh,
cứ vẫn dựa vào những trò thủ dâm chính trị với hào quang, ảo vọng của quá khứ
tự mình tô vẽ ra, thì đó là đại họa cho đất nước. Thà ông trở về với vị trí của
mình là một con vẹt, chỉ để hót mà thôi.
Sự tai hại không chỉ ở kiến
thức cập nhật, ở nhận thức mà sự tai hại ở đây, với tư cách một Hiệu trưởng một
trường Đại học Quân sự. Ở đó đào tạo ra các sĩ quan cho quân đội Nhân dân mà
ngay cả hiệu trưởng cũng thiếu những nét văn hóa tối thiểu của một con người
bình thường, chứ chưa nói đến những tư cách mà một thầy giáo, một tiến sĩ, nhất
là một hiệu trưởng cần có. Trong bài viết, ông rất xách mé với một lão đồng chí
cộng sản của ông, xưng hô không cần họ tên, không cần trịnh trọng mà một hai cứ
“ông Đằng”. Đó có phải là sự tôn trọng tối thiểu mà các đảng viên cộng sản phải
dành cho nhau? Đó có phải là sự mẫu mực cần có của một thầy giáo trước học sinh
rằng phải “yêu trẻ, kính già” chứ chưa cần nói là một sĩ quan, một tướng lĩnh
quân đội?
Trong bài báo này, ông Thiếu
Tướng Từ Ngọc Lương này cũng cùng đồng hạng với một đảng viên sinh viên tự giới
thiệu là “tuổi Đảng của tôi chưa bằng 1/10 so với của ông” (Lê Hiếu
Đằng) – nghĩa là ở cái tuổi vắt mũi chưa sạch - để cùng hòa giọng chửi
bới một lão thành cộng sản. Quả là đáng nể tinh thần đồng chí, đồng đội và đạo
đức của người Cộng sản Việt Nam. Và họ dùng chính tờ Quân đội Nhân Dân để thóa
mạ, chửi bới lẫn nhau. Họ đã vượt xa những chuẩn mực đạo đức thông thường cần
có.
Thực ra, cũng không có gì là
lạ, câu kết luận của ông Ts Thiếu tướng Từ Ngọc Lương đã nói lên tất cả bản
chất của ông, từ suy nghĩ, hành động và lời nói. Rằng ông đã tiếc cho ông Lê
Hiếu Đằng rằng “đã đánh mất tất cả. Thật đáng tiếc!”
Song điều mà ông Từ Ngọc Lương
không bao giờ hiểu được là có những người chấp nhận mất tất cả, không chỉ “sổ
hưu”, mà cả tù tội, cả oan trái… thậm chí là mất mạng. Chỉ để một lần được nói
lên tiếng nói chân thật, suy nghĩ chân thành tự trái tim, khối óc của một kiếp
được gọi là CON NGƯỜI.
Hà Nội, 22/8/2013
J.B Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment