Câu
chuyện Chủ nhật:
Tháng Tám 24, 2013
Thưa bà con! Bà Đầm xòe vài
tháng nay cứ ngồi bên bàn máy vi tính là cái tay trái nhức nhối không chịu
được, định nghỉ ngơi cho đơ đỡ một chút, nhưng bên tai tiếng gà gáy và tiếng
chó nhai rẻ rách cứ dội về, đành cố chịu đau viết vài dòng, kẻo cư dân mạng yêu
mến Bà đầm xòe lại ồn ào: “Bà Đầm xòe mất tiêu đâu rồi” trong lúc gà đã gáy
nhưng chó vẫn tiếp tục sủa.
*
Thưa bà con!
Hiện trên diễn đàn đang nóng
chuyện tuyên bố thành lập đảng dân chủ xã hội của ông Lê Hiếu Đằng. Nhiều báo
“lề đảng nhớn” có vai vế đang ào ào phản đòn. Đó là tín hiệu vui. Nhưng đọc các
bài “phản pháo” (khoảng 5 bài) này rồi thì mất vui, vì tất cả các báo “nhớn”
này đều không đưa ra được những luận điểm phù hợp với thực tế để “nốc aou” ông
Lê Hiếu Đằng.
Những luận điểm họ sử dụng đưa
ra để chế súng ống đạn dược đã thực sự mốc meo, hoẻn rỉ và đã lỗi thời; nó thực
sự chỉ có giá trị như miếng rẻ rách ngoằm ngoàm trên miệng một con chó ghẻ nào
đó mà thôi.
1- Miếng rẻ rách thứ nhất:
“Việt Nam ta (vẫn) đang là một
nước có dân chủ triệu lần hơn dân chủ ở các nước tư bản”, hoặc “Việt Nam ta là
một nước luôn chiến đấu/ bảo vệ cho nhân quyền, không có vì phạm nhân quyền”.
Nó rẻ rách ở chỗ, cả thế giới
biết rằng, đa nguyên là một tồn tại khách quan. Một thể chế chính trị không đa
nguyên thì không có dân chủ. Mà không dân chủ thì không có nhân quyền. Nước ta
không đa nguyên thì làm sao mà có dân chủ và nhân quyền được?
Dân chủ hay nhân quyền tối
thiểu là công dân phải có quyền được mở miệng ra (chữ dùng của ông Hồ Chí
Minh). Nhưng bao nhiêu năm rồi, dân ta, hễ cứ “mở miệng” trái ý với quyền và
lợi của người có chức, có quyền là y như bị đàn áp, khủng bố, bắt giam, tra
tấn, tống tù, thủ tiêu.
Dân chủ tối thiểu nữa, mọi công
dân có quyền úng cử và bầu cử. Nước ta bao nhiêu năm qua công dân làm gì có cái
quyền này. Dân đi bầu, chẳng qua là buộc phải thực hiện kịch bản đã dàn dựng
sẳn của giới cầm quyền cộng sản.
Chỉ cần nêu hai “cơ sở” dân chủ
tối thiểu này, cũng đủ để thấy rõ bức tranh dân chủ triệu lần hơn và dân chủ,
nhân quyền được chiến đấu /bảo vệ ở nước ta như thế nào rồi.
Nó thực sự trở thành miếng rẻ
rách trong lòng dân chúng từ lâu rồi. Tiếng nhai “lách bách” của nó không thể
lọt vào tai dân chúng được nữa;
hình ảnh rách nát của rẻ rách
không lưu lại trong mắt dân chúng được nữa;
cái mùi vị bốc ra từ miếng rẻ
rách, dù có thấm đẫm nước hoa, dân chúng cũng không thèm ngửi nữa.
Dân chúng chỉ có thể thông cảm
rằng, trong xã hội không thể không có chó, và chúng phải nhai có khi là sở
thích của nó, thậm chí còn ở đặc tính ngoan ngoãn của nó. Ai tin hay không,
chúng cũng không cần để ý.
2 – Miếng rẻ rách thứ 2:
Chủ nghĩa xã hội vẫn là
mùa xuân nhân loại, là mơ ước của lòai người hướng tới.
Mơ ước thì không có tội. Nhưng
lừa mị người ta, bảo đó là cơm ăn, nước uống hàng ngay là có tội, vì mơ ước ấy
không có cơ sở để trở thành hiện thức.
Như Bắc Triều Tiên và Cu Ba,
hai nước duy nhất kiên cường với ước mơ về chủ nghĩa xã hội, đến mức dân chúng
quanh năm thiếu gạo ăn, có người phải ăn rác thải để mà sống; lý do: ở ông
Triều Tiên là đám cộng sản đồng chí cầm quyền chỉ chăm lo sản xuất vũ khí hủy
diệt để dọa thế giới; còn ông Cu ba thì do chỉ hăng say viết luận văn, luận án
phê phán tư bản.
Cả hai nhà nước này đang từng
bước trở thành nhà nước điên trong mắt nền văn minh nhân loại.
Một thực tế khác:
Cách đây hơn hai mươi năm, anh
cả Liên Xô và toàn bộ Đông Âu đã cùng đồng loạt vứt cái “mùa xuân nhân loại của
chủ nghĩa xã hội” vào sọt rác. Việt Nam mình chỉ là thứ ngoại lai, trình độ yếu
kém, nền kinh tế tiểu nông, đến cái kim sợi chỉ còn phải nhập của họ, trong khi
nền tảng kinh tế, trình độ khoa học kỹ thuật, văn minh, văn hóa của họ luôn là
bậc thầy của mình mà họ buộc phải nhận ra, đó chỉ là miếng rẻ rách, rồi nhất
quyết quẳng đi, sao cái gì mình cũng kém họ, mà mình lại cứ ngậm lấy cái rẻ
rách mà họ đã “đẻ ra”, rồi vứt đi ấy để nhai lại mãi thế?
Bọn Tàu Cộng, cũng từ đã lâu,
nó ra đường lối “xây dựng chủ nghĩa xã hội mang mầu sắc Trung Quốc”, tức là nó
cũng đã vứt cái “chủ nghĩa xã hội là mùa xuân của nhân loại” đi rồi.
Ở Việt Nam ta, thực chất các
ông cộng sản có chức, có quyền cũng đã vứt nó vào sọt rác rồi, nó được biểu
hiện bằng “cơ chế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”. Thực tế, làm gì có
mô hình xã hội kiểu nà tồn tại. Cơ chế thị trường, và cơ chế xã hội chủ nghĩa
là hai con đường khác nhau, nó xung khắc với nhau như nước với lửa. Các quan
nước mình cũng biết rõ điều này và đang cố sục đục nó để các vị kiếm chác cho
đẫy hầu bao trước khi quệt mực lên mặt nó mà thôi. Thực chất, nó đang là con
đường sống “tức thời” cho các đảng viên cầm quyền; nhưng nó lại là con đường
chết dần, chết mòn cho dân lao động và cho dân tộc.
Nước mình, tuy không rơi vào
hoàn cảnh kiên định như hai nước Cu Ba và Triều Tiên, nhưng vẫn còn nhiều kẻ
say mê nhai rẻ rách, đã làm cho dân tộc vẫn như gà mắc tóc, tiến cũng không
được, lui cũng không xong, dở dở ương ương tạo thời cơ cho kẻ thù truyền kiếp
cướp nước.
3- Miếng rẻ rách thư 3:
Dân nước ta không có nhu cầu đa
nguyên, đa đảng.
Điều này cũng thực sự là miếng
rẻ rách không lồ, lăm lăm trên tay kẻ có chức, có quyền định nhét chặt miệng
người dân nước mình lại. Chỉ cần hỏi các ông chủ nhai rẻ rách, các ông đã thăn
dò dự luận khách quan lần nào chưa mà các ông ăn nói như đinh đóng cột như vậy?
Hồ đồ, rẻ rách hết chỗ nói.
4 – Miếng rẻ rách thứ 4:
Không thể bỏ điều 4 trong
hiến pháp, vì đảng ta vẫn được nhân dân tin nhiệm do đã lãnh đạo nhân dân đánh
thắng các cuộc chiến tranh xâm lược của kẻ thù.
Tôi đồng ý một phần ba điều
này.
Vì ta chỉ tự hỏi ta, vì sao mà
nhân dân theo đảng để đánh giặc, vì khi ấy đảng còn là bóng hình lờ mờ của đạo
đức, của văn minh, của độc lập, của hòa bình ấm no. Nay những điều này có còn
không?
- Không.
- Đảng đã đem dâng Hoàng Sa,
một phần Vịnh Bắc bộ, mấy đảo ở Trường sa cho Tàu Cộng.
Như vậy, tín nhiệm đảng vẫn
lãnh đạo đất nước, đồng nghĩa với việc dân tộc ta đồng ý để mất nước;
cũng đồng nghĩa với việc ta mất
độc lập dân tộc và chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc.
- Đảng có còn là đạo đức, la
văn minh nữa không?
Vụ tham ô, tham nhũng, thất
thoát tài sản nào của nhân dân, của đất nước đều có từ bàn tay nhúng chàm của
đảng mà ra. Đảng đã trở thành một bầy sâu (chữ của Chủ tịch nước Trương Tấn
Sang) đang gặm nhấm quyết liệt “lá xanh” của đất nước.
Ủng hộ đảng là ủng hộ “một bây
sâu” đang phá hoại đất nước.
- Trong khi đó, bộ máy hành
pháp, hành chính của đảng tồn tại chỉ lấy hành dân làm chính.
Ủng hộ đảng, tức là ủng hộ sự
tàn bạo của đảng với chính mình.
- Đảng có còn là một đảng hòa
bình ấm no cho dân chúng nữa không.
Hiện tại, người thất nghiệp
tràn làn, nền kinh tế xuống dốc thảm hại, hàng trăm ngàn doanh nghiệp ngừng
hoạt động, thời giá lên hàng ngay, trẻ em vùng cao quanh năm không biết miếng
thịt là gì.
Còn hành, người dân cứ đến các
cơ quan công quyền, không đút lót là không được việc;
đến đồn công an, không thương
tích thì bị thiệt thân.
Dân gặp công bộc của dân mà như
sợ như gặp ác quỷ.
Úng hộ đảng là tự nhận về mình
sự bất công, thua thiệt, sự tự nguyện bị hành xác.
Người dân theo đảng đánh giặc
không phải để nhận về đạo đức, văn minh; nhận về hòa bình, ấm no; nhận về sự
công bằng, tiến bộ xã hội kiểu này.
Ủng hộ đảng là ủng hộ những bất
công, ủng hộ sự kìm hãm phát triển của cả dân tộc.
Sự thật đã mười mươi như vậy.
Vì vậy, đảng là đạo đức, là văn minh, là hạnh phúc, là hòa bình, ấm no, cũng
thực sự trở thành miếng rẻ rách trong lòng dân chúng rồi. Dù đảng ta, các nhà
“ní nuận” tay sai của đảng ta có nói kiểu gì, bôi son, trát phấn kiểu gì, cũng
không thể che đậy và lấp liếm được sự thật này.
5- Miếng rẻ rách ăn lương ai, tiêu tiền ai?
Các nhà “ní nuận” đang say sưa
nhằn rẻ rách, hình như họ quên rằng, lương mình lĩnh hàng tháng, là từ mồ
hôi, nước mắt của những người lao động góp nuôi, chứ chẳng có đảng, nhà nước
nào ở đây cấp tiền cho mình cả.
Luận điểm ăn lương của đảng,
nhận lương của nhà nước thực sự cũng trở thành miếng rẻ rách, chỉ còn một số kẻ
hèn hạ rắp tâm “cố đấm ăn xôi”, dù rằng chính họ cũng thừa biết cái “mâm xôi”
đó đã bốc mùi khắm lặm lắm rồi.
Hãy coi chừng, nói một cách văn
chương, “mâm xôi” này, nó chính là “miếng da lừa” của Banzac, hễ ai gặm nhai
được nó một miếng là đời anh sẽ bị co lại và ngắn đi một ít.
Ghi chú:
Thưa bà con!
Do đau tay, tôi chỉ cố đưa ra
bốn, năm miếng rẻ rách như trên, tự nghĩ nó cũng là bốn, năm miếng rẻ rách cơ
bản mà các nhà “ní nuận” bảo hoàng thường đem ra nhai. Còn từ bốn, năm miếng rẻ
rách này mà moi ra, ta còn có thể đếm được hàng trăm miếng rẻ rách con khác, có
cái thì chính các “ní luận gia” kiêu này cũng đã không dám trưng ra và nhai
nữa, như:
- Làm theo năng lực, hưởng theo
nhu cầu;
- Thế giới sắp đại đồng;
- Thỏa mãn đời sống vật chất và
tinh thần của nhân dân
- Đấu tranh này là trận cuối
cùng.
- Tư bản đang giẫy chết.
Và vân vân.
Xin các bạn bổ sung cho hoàn
thiện bài viết.
Sơ dĩ bài viết này không nêu
đích danh, bài nào, tác gỉa nào, nói/viết ở đâu, vì rằng, tất cả các bài viết
loại này, tất cả tác giả viết những bài này, tất cả đều chỉ loanh quanh nhằn
mấy miếng rẻ rách ấy thôi. Không nêu cũng đã thấy đủ.
BĐX
----------------------------------
Dư luận phê phán tác giả Lê Hiếu Đằng
Posted by basamnews on August
23rd, 2013
No comments:
Post a Comment