Wednesday, 21 August 2013

LÀM VIỆC VỚI CÔNG AN THÀNH PHỐ VINH (Thanh Thanh)





Thanh Thanh
19:33 - 21/08/2013

Vào lúc 14h45’ ngày 20/08/2013 công an thành phố Vinh mời Hoài Tô và Kim Chi đến trụ sở công an thành phố nằm trên đường Nguyễn Thị Minh khai để giải quyết về việc trả lại tài sản mà công an đã thu giữ của hai người về vụ cướp giật tài sản lúc 11h20’ ngày 31/07/2013. Lúc đến trụ sở công an là đã quá giờ hẹn mất mấy phút vì tôi phải đi đón Hoài Tô bắt xe buýt từ trên nhà xuống, Kim Chi nói. Chị tiếp : chúng tôi đến và vào nơi làm việc của đội hình sự sau đó họ tách tôi và Hoài Tô hai người hai phòng riêng để làm việc. Kim Chi vào phòng 105, Hoài Tô vào phòng 107.

      Được Hoài Tô và Kim Chi cho biết : lúc làm việc giải quyết về việc trả tài sản xong lúc đấy đã tầm khoảng  16h30’ đang lúc hai người định bước chân ra khỏi bàn làm việc thì một tốp công an ập luôn vào phòng giữ hai người lại và bảo bây giờ đến phần chúng tôi muốn hỏi chị về các vụ việc liên quan.

“Theo Hoài Tô cho biết thì ở phòng làm việc của chị có tất cả 6 công an gồm: 4 công an nam và 2 công an nữ, chị tiếp: lúc họ ập vào thì họ bắt tôi cất tất cả các thiết bị ghi âm chụp hình, sau đó một cán bộ tên Nguyễn Thành Hoan số hiệu 226 963 là phó đội trưởng đội hình sự và cũng là người hẹn gặp và làm việc giải quyết việc trả lại tài sản từ 14h45’ đến 16h30’ đã lấy điện thoại của tôi kiểm tra đồng thời cho một cán bộ nữ vào lục soát và khám xét người tôi.

Đến lúc cán bộ nữ không tìm thấy gì trên người tôi thì gọi người vào làm việc nhưng cán bộ Hoan vẫn giữ điện thoại của tôi, tôi bảo: ông kiểm tra nếu thấy tôi không ghi âm gì cuộc trò chuyện ngày hôm nay thì trả lại điện thoại cho tôi nhưng cán bộ Hoan vẫn giữ không trả lại còn lấy luôn cái điện thoại tôi bị thu giữ hôm cướp giật cắm xạc vào để kiểm tra. Trong lúc đó thì ba cán bộ nam vào ngồi hỏi tôi về mấy việc liên quan đến việc có người viết bài vu khống công an dàn dựng vụ cướp cho chúng tôi vào ngày 31/07/2013, rồi việc tôi đi thăm tù nhân lương tâm Nguyễn Xuân Anh ngày anh mãn hạn tù,việc tôi tham gia khóa học truyền thông,việc các bài viết trên mạng liên quan đến tôi,rồi các hình ảnh tôi chụp được mang lên facebook, việc đất đai ở phường bến thủy, rồi việc biển đảo Việt Nam.

    Đầu tiên một cán bộ ngồi đối diện với tôi hỏi tôi về việc bài viết vu khống công an dàn dựng vụ cướp, họ hỏi tôi tại sao lại nói như thế? tôi bảo: tôi chả nói gì hết,việc bài viết đó tôi không biết,tôi cũng chưa nghe bao giờ và tôi lại càng không biết ai là người viết nó. Một cán bộ ngồi kế bên cán bộ vừa hỏi tôi chèn vào: sao chị nói vô lý thế: chị là người trong cuộc thì chỉ có chị là người cung cấp thông tin này?.Tôi bảo: cán bộ đừng nói tôi như thế: đúng tôi là người trong cuộc, có thể lúc tôi bị cướp, anh em tôi,bạn bè tôi,và tất cả mọi người họ quan tâm họ hỏi thăm tôi và tôi cũng kể lại sự việc tôi gặp xui như thế trên đường từ nhà Xuống vinh lúc rẽ vào đoạn đường Nguyễn Chí Thanh thì bị cướp, công an đã bắt giữ và làm việc với hai đối tượng kia,còn tài sản của tôi vẫn đang bị giữ để chờ định giá, ngoài ra tôi chẳng nói thêm gì với họ,còn việc họ cảm nhận và suy nghĩ như thế nào về sự việc trên rồi họ viết bài như thế nào là việc của họ, các anh thích thì các anh đi mà làm việc với họ chả liên quan gì đến tôi hết.

Rồi một cán bộ ngồi cạnh tôi hỏi tiếp: thế chị có biết ai là người giỏi vi tính có khả năng viết bài ấy không? Tôi bảo: tôi không biết nói thật thì lúc họ hỏi thăm tôi thì tôi cám ơn, tôi cũng chia sẻ sự việc tôi gặp chuyện không may như thế còn tôi cũng không biết ai là người giỏi vi tính mà cũng chả quan tâm. Rồi họ hỏi tiếp: thế với tư cách là một người công giáo, giáo lý thiên Chúa dạy chị sống theo lương tâm, không nói dối...chúng tôi đã giúp đỡ chị rất nhiệt tình để bắt hai đối tượng kia đưa ra ánh sáng và nhanh chóng gải quyết sớm để trả lại tài sản cho chị vậy mà chị thấy người ta vu khống cho chúng tôi như thế mà chị không có tiếng nói của mình để lấy lại sự trong sạch cho chúng tôi sao?

Tôi nói: các anh đừng nói các anh giúp tôi,các anh làm gì cho tôi thì tôi cám ơn nhưng đây là trách nhiệm của các anh, bố mẹ tôi quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm tiền đóng thuế rồi trả lương cho các anh nên đây là trách nhiệm của các anh chứ không phải là giúp,còn việc bài viết vu khống các anh dàn dựng vụ cướp thì theo suy nghĩ của tôi tôi không nghĩ các anh làm thế, tôi cũng không biết gì về bài viết ấy nên tôi cũng không nói người ta vu khống, còn việc người ta suy nghĩ như thế nào về vụ việc đó là việc của người ta đâu liên quan đến tôi.

   Sau đó họ lại tôi về việc tôi đi thăm tù nhân lương tâm Nguyễn Xuân Anh ngày mãn hạn tù, họ hỏi: Tại sao chị lại đến nhà Xuân Anh? Chị đến đó làm gì? Chị có quan hệ gì với anh ta? Những người đi cùng với chị là ai? Ai là người chụp hình? Tôi nói:  Việc tôi đi thăm anh Xuân Anh là việc tôi bày tỏ lòng mến mộ và sự cảm phục của tôi đối với anh ấy, nên tôi đến để chia sẻ niềm vui với gia đình đồng thời hỏi thăm về tình hình sức khỏe của anh ấy thôi, tôi cũng chả có quan hệ gì với anh ấy thậm chí trước đây tôi cũng chưa từng biết anh ấy nhưng tôi cảm phục anh ấy vì họ cũng là những người tốt như anh trai tôi họ bị kết án và đi tù oan bởi tôi là em gái nên tôi hiểu rõ anh trai tôi là người như thế nào?

Và Xuân Anh sống như thế nào thì những người bạn của anh ấy và hàng xóm là người hiểu rõ nhất, nên tôi rất cảm phục tinh thần và việc làm của anh ấy. Tôi chả đi cùng với ai  và tôi cũng chả để ý người chụp hình là ai cả,lúc tôi đến đó  tôi thấy hàng xóm họ đã đến đấy rồi. một cán bộ khác xen vào: thế hàng xóm là những ai? Tôi bảo: anh hỏi thế tôi làm sao mà biết được hàng xóm của anh Xuân Anh chứ đâu phải của tôi , tôi có ở đấy đâu mà tôi biết.

   Rồi họ lại chuyển sang hỏi tôi về các hình ảnh và các bài viết trên facebook, họ đã photo và in sẵn một xấp hình ảnh và bài viết về tôi, họ hỏi chị có biết facebook Pha Lê Tuyết không? Các bài viết đó là như thế nào? Hình chị chụp chung với những người này là như thế nào? Chị có biết họ là ai không? Tôi trả lời: tôi không biết facebook đó là của ai, tôi càng không biết những bài viết đó do ai viết,còn những hình ảnh kia tôi đi chơi người ta xin chụp hình chung thì tôi chụp, tôi cũng không biết những người đó là ai. Các cán bộ cứ liên tiếp thay nhau chèn vào hỏi tôi,họ hỏi : sao chị nói vô lý thế chị nói như thế thì lương tâm chị tự làm việc với chị, giáo lý chị dạy chị không được nói dối, chị bảo chị không biết họ, không biết về facebook Pha Lê Tuyết, không biết những bài viết đó trong khi những hình ảnh đó là của chị,bài viết liên quan đến chị,chỉ có người trong cuộc mới nắm rõ tình hình về các đợt thăm anh trai chị,rồi trong bài viết còn đề anh trai tôi: Trần Hữu Đức, địa chỉ nơi giam giữ, họ liên tục đưa giáo lý của Thiên Chúa ra để hù dọa tôi. Nhưng tôi bảo anh đừng có chụp mũ, tôi chả nói gì vô lý có sao thì tôi nói vậy, còn việc lương tâm tôi như thế nào thì đấy là việc của tôi, nếu tôi có làm gì cắn rứt lương tâm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm trước mặt Thiên Chúa của tôi, Người sẽ phán xét tôi, còn các anh chả có quyền gì để phán xét tôi cả ,đấy không phải là việc của các anh.

Về việc dựa vào hình ảnh các anh cóp đây mà anh khẳng định đó là facebook của tôi, đó là bài viết của tôi thì bây giờ nếu anh thích thì tôi sẽ chụp hình anh úp lên rồi tôi cũng bảo đó là facebook của anh,đó là bài viết của anh vì tất cả đều là hình của anh thì anh nghĩ thế nào? Việc tôi đi thăm anh trai tôi thì có cả khối người họ biết về việc làm của anh trai tôi họ biết rõ anh tôi là người như thế nào nên họ rất quan tâm đến gia đình tôi,mỗi lần gia đình tôi đi thăm anh trai tôi về thì họ đều kéo nhau đến hỏi thăm tôi cũng rất cảm mến tấm lòng của họ nên có gì tôi chia sẻ với họ , còn các bài viết đó thì có thể họ hoặc những người bạn của họ viết rồi họ lấy bút danh như thế nên chả có gì là vô lý cả.

Một cán bộ khác tiếp tục hỏi: thế Chị có biết Lã Xuân Thắng là ai không? tại sao lại chụp hình chung với họ? Tôi bảo: tôi không biết ông ấy là ai cả như tôi đã nói người ta xin chụp thì tôi vui vẻ chụp vậy thôi.

Rồi họ hỏi tiếp: chị không cảm thấy vô lý sao trong lúc chị chụp hình với người ta mà chị vần cười rất tươi rất niềm nở và cũng rất thân thiết,tôi khẳng định là chị phải quen biết và thân thiết với họ. Tôi nói: tôi chả thấy có gì vô lý,tôi hỏi anh nếu người ta xin chụp hình với anh chả lẽ anh tỏ thái độ này nọ rồi vẻ mặt cứ hừng hực,hay anh buồn bã rầu rĩ,rồi quay lưng làm mặt này với họ sao? Tiếc gì mà không nở nụ cười thật tươi với họ để lấy tấm hình cho đẹp, hơn nữa đó là quan hệ xã giao hết sức bình thường, đó là nghệ thuật tối thiểu trong giao tiếp.

    Chưa hết họ lại quay sang hỏi tôi về vụ đất đai bến thủy . Họ hỏi tại sao chị lại đến đó và vì mục đích gì? Chị có gọi điện thoại hẹn người ta? Chị xúi giục kích động người ta... tôi bảo: cán bộ ăn nói cẩn thận nhé nhớ chú ý trong cách dùng từ đi: tôi xuống đó chỉ vì trí tò mò,tôi nghe người ta xì xào nghe bảo người dân bến thủy bị cưỡng chế đất đai họ đang dựng nhà nấu ăn ngoài trời để giữ đất, thấy hay thì tôi đến tôi xem thôi,tôi chả vì mục đích gì cả, và tôi cũng chả gọi điện, chả kích động xúi giục bất kỳ ai.

   Thêm nữa họ lại hỏi tôi về việc học lớp truyền thông: họ lấy hình tôi chụp chung với mọi người ra và hỏi: Vừa rồi chị có tham gia khóa học truyền thông không? chị tham gia vì mục đích gì? Số lượng tham gia là bao nhiêu? Ai dạy ? Tôi trả lời:  tôi có tham gia,đơn giản chỉ vì văn tôi còn kém nên tôi muốn trau dôi vốn viết văn của mình thôi, số lượng tôi chẳng nhớ tôi cũng chả thèm quan tâm ai dạy, tôi học là chỉ biết mỗi việc học thôi, còn tôi nói với các anh: tôi không phải tội phạm, tôi cũng chẳng bị khởi tố về bất cứ vụ án gì nên tôi thích thì tôi nói không thích thì thôi, các anh cũng không có quyền ép tôi, có những gì tôi nói thì tôi đã nói rồi còn riêng về việc truyền thông tôi nói thẳng với các anh tôi sẽ không làm việc với các anh về vấn đề này, tôi sẽ không trả lời các anh bất kỳ câu hỏi thêm nào nữa, các anh thích thì các anh tự đi mà tìm hiểu tôi không có nghĩa vụ phải làm việc với các anh.

 Cuối cùng họ nói về việc biển đảo. Họ bảo tôi, việc biển đảo đã có đảng và nhà nước lo,cái gì cũng phải từ từ phải có chiến lược,hơn nữa dân, đảng và nhà nước phải đồng lòng với nhau thì mới chiến thắng được, từ trước đến nay chị cũng biết đó nhờ ai đã đưa Việt Nam có được như ngày hôm nay, ai đã dẫn dắt các cuộc đấu tranh để giành thắng lợi để có được một Việt Nam hòa bình như ngày nay. Tôi bảo: tôi hỏi anh với tư cách là một công dân yêu nước anh có thấy bức xúc khi tàu khựa bắn giết ngư dân mình, bắn chìm tàu cá của mình,rồi nhập biết bao nhiêu hàng chứa chất độc hại để hại chết người dân mình không? còn anh nói đã có đảng và nhà nước lo, vậy thì Đảng là ai? Và Nhà Nước là ai? Ai  là người cụ thể sẽ đứng ra vạch chiến lược và lo cho đất nước hay đảng và nhà nước chỉ là một tổ chức, một khái niệm chung chung. Rồi việc anh nói nhờ Đảng và nhà nước dẫn dắt và đưa đất nước ra khỏi chiến tranh để có ngày hôm nay thì tôi nói cho anh biết Đảng chỉ là người đến sau, mãi đến năm 1936 đảng mới thành lập, Việt Nam đánh thắng bao cuộc đấu tranh là nhờ sự hy sinh đổ biết bao xương máu của các bậc lão thành cách mạng. rồi họ hỏi tiếp: bây giờ có biết bao chiến sỹ đang hy sinh ra ngoài biển đảo để ngày đêm canh giữ chị không thấy họ rất dũng cảm sao? Không cảm phục tấm lòng của họ hay sao? Nếu người ta gọi chị ra  canh giữ biển đảo để bảo vệ lãnh thổ chị có đi không? Tôi trả lời: tôi rất biết ơn và rất cảm phục những sự hy sinh cao cả của các chiến sỹ đang hết lòng ngày đêm canh giữ biển đảo, tôi biết điều đó chứ chính vì thế mà tôi mong sẽ sớm có cách giải quyết hợp lý để người dân mình không phải khổ không phải đau và lo nối đau mất nước nữa, còn việc nếu gọi tôi đi canh giữ biển đảo thì tôi luôn sẵn sàng thôi,vì bảo vệ quê hương đất nước, tôi sãn sàng hy sinh tính mạng của tôi.

Rồi họ lấy ví dụ về gia đình tôi và gia đình hàng xóm ở cạnh nhau, nhà hàng xóm rất giàu có,họ lẫn đất nhà tôi thì tôi sẽ xử lý thế nào? Tôi bảo: việc vườn nhà tôi bao nhiêu thước, bao nhiêu mét vuông thì đã có sổ có sách, có giấy trắng mực đen rõ ràng rồi, người ta lẫn đất thì trong lúc nói nhẹ nhàng tình cảm với nhau rồi mà không được thì cứ theo luật pháp mà làm thôi.

Rồi cán bộ chèn vào hỏi tiếp: chị nói là có thương lượng thì cũng tương tự như vậy vấn đề biển đảo thì phải để nhà nước thương lượng làm việc tình cảm đã chứ, đằng này cứ làm loạn xuống đường biểu tình là sai pháp luật, làm ảnh hưởng mối quan hệ quốc tế. Tôi nói: cán bộ bảo thương lượng thì thương lượng đến bao giờ? Nước ta đã thương lượng hàng chục hàng trăm lần rồi mà có thấy tiến triển gì đâu? Mình càng nhận nhượng thì địch càng lấn tới, “con giun xéo mãi cũng quằn, tức nước thì vỡ bờ” thôi, đến lúc dân họ bức xúc quá, họ nhận thấy không thể đứng nhìn được nữa thì họ hành động,họ xuống đường biểu tình để phản đối việc làm của tàu khựa thôi. Tôi thấy việc biểu tình ôn hòa như thế” là việc làm rất hay ,rất đáng được ghi nhận.

     Hoài Tô bày tỏ cảm nhận về cách làm việc của các cán bộ ngày hôm nay như sau:

Hôm nay tôi rất không bằng lòng về cách làm việc của các cán bộ,cán bộ Hoan mời tôi đến đây là để giải quyết về vấn đề trả lại tài sản cho tôi chứ không hề thông báo với tôi về việc này, mặc dù họ gải thích với tôi rằng: giấy mời không quy định phải ghi nội dung chỉ cần nói đến làm việc là được.Nhưng tôi không ghi nhận lời giải thích đó, tôi không phục cách làm việc của họ tôi cho rằng đây là các anh bắt cóc tôi, ngày hôm nay các anh đã làm lỡ của tôi biết bao nhiêu là việc,tôi dự tính bắt xe xuống đây chỉ giải quyết nhanh trong vòng 5-10 phút,tôi nhận lại tài sản của tôi rồi tôi lại về làm việc của tôi.nhưng nay đã hết giờ làm việc hành chính mà các anh vẫn đang giữ tôi.

Và tôi cũng nói rõ quan điểm luôn: ngày hôm nay các anh làm việc với tôi, các anh thích lập biên bản thì các anh tự đi mà ký với nhau hoặc nhờ ai ký là việc của các anh, còn tôi tôi tuyên bố: tôi không ký. Rồi họ bắt Hoài Tô viết tường trình nhưng Hoài Tô cũng không viết, Hoài Tô nói: họ bảo tôi chị không ký biên bản thì chị viết cho chúng tôi bản tường trình về sự việc ngày hôm nay. Tôi bảo: tôi không viết, họ hỏi tôi tại sao? thì tôi bảo: tôi không thích chỉ đơn giản vậy thôi.

   Trò chuyện với chị Kim Chi thì được chị cho biết: lúc cán bộ Hoan dẫn Hoài Tô vào Phòng 107 làm việc thì cán bộ Nguyễn Trung Dũng số hiệu 226 705 dẫn tôi vào phòng 105. Sau khi giải quyết xong việc trả lại tài sản về vụ cướp giật ngày 31/07/2013 xong thì 4 cán bộ ập vào phòng gồm: 3 cán bộ nam và 1 cán bộ nữ nói với tôi: mời chị ở lại cho chúng tôi hỏi về mấy vấn đề liên quan. Rồi họ kiểm tra túi xách của tôi xem tôi có ghi âm gì không, nhưng tôi bảo: tôi có phải là tội phạm đâu mà các anh kiểm tra đồ đạc của tôi, tôi đến đay với tư cách là người bị hại.

Một cán bộ nói: thì chỉ kiểm tra xem chị có bật ghi âm gì hay không thôi, đay là kiểm tra công khai mà. Họ nói để cho khách quan thì sẽ có một cán bộ nữ lại kiểm tra. Và tôi đặt tất cả điện thoại tôi lên bàn cho họ nhìn rồi tôi cất vào túi, tôi bảo: tôi bảo tôi không cần ghi âm. Rồi họ vào làm việc với tôi.

    Trước hết họ hỏi tôi về một bài báo trên mạng viết về việc công an dàn dựng vụ cướp cho chúng tôi, họ hỏi tôi suy nghĩ như thế nào khi đọc bài báo đó? Tôi trả lời: về việc bài báo thì tôi không biết, thật tình thì tôi có biết mạng miếc gì đâu, tôi cũng chả quan tâm về thông tin mạng. lúc xảy ra vụ việc thì các bạn bè và người thân của tôi họ rất quan tâm nên họ đến hỏi thăm thì tôi cũng chia sẻ với họ những việc không may đã xảy ra hôm đó. Và tối hôm đó có một người gọi điện phỏng vấn tôi thì tôi cũng chia sẻ sự việc cho họ biết về việc xảy ra hôm đó và tôi vẫn trình bày suy nghĩ của tôi với họ rằng :tôi nghĩ đây là một vụ cướp thật sự vì lúc chúng tôi đến bệnh viên 115 sơ cứu rồi người nhà tôi mới gọi điện cho công an xã Hưng Đông tới. Cán bộ hỏi tôi về tên người đó nhưng tôi bảo tôi không biết tên vì thực sự từ lúc anh tôi gặp chuyện mọi người rất quan tâm và có rất nhiều người đã gọi điện phỏng vấn về sự việc của gia đình tôi nên tôi cũng cởi mở chia sẻ chứ tôi chả cần biết và cũng chả quan tâm họ là ai.    

   Tiếp đến họ hỏi tôi: Thế từ ngày 16/06 đến ngày 25/06/2013 tôi có xuống khu vực bến thủy không? tôi trả lời: Tôi không xuống, tôi xuống đó để làm gì chứ? Mấy ngày đó gia đình tôi gồm mẹ tôi và bà ngoại tôi cũng bị cướp giật đang nằm viện nên tôi phải chăm sóc có thời gian đâu mà tới đó. Một cán bộ tiếp lời: nhưng có người cung cấp tin bảo rằng tôi đã tới đó và có để lại chứng minh và số điện thoại còn nói mình là nhà báo và hẹn gặp họ thì chị nghĩ sao? Tôi nói: cái đó tôi không biết vì trước đó tôi cũng có mất một số giấy tờ, một giấy chứng minh nhân dân và một bằng lái xe mang tên tôi. Và tôi cũng khẳng định lại với họ rằng: về vụ việc bến thủy thì tôi hoàn toàn không biết gì, tôi cũng không quan tâm nếu các ông muốn biết rõ thì tự các ông đi mà điều tra lấy. sau đó tôi có hỏi thêm họ : vụ việc bến thủy là vụ việc gì vậy? Họ nói: là vụ đất đai nhưng đã có cấp trên giải quyết. Lúc đó tôi mới biết vụ bến thủy là vụ gì, tôi bảo đất đai thì tôi chả quan tâm, việc gia đình tôi tôi còn chưa lo hết, thời gian đâu mà lo việc linh tinh.

   Và tôi cũng bày tỏ cảm nhận về cách làm việc của cán bộ ngày hôm nay rằng: tôi không bằng lòng với việc họ mời tôi đến làm việc là để giải quyết về việc trả tài sản nhưng sau đó họ lại giữ tôi, và ép buộc tôi phải trả lời, tôi cho đây không phải là mời tôi làm việc mà các ông bắt cóc tôi. Trong khi giấy mời họ chỉ nói với tôi là đến giải quyết việc trả lại tài sản. Bởi thời gian làm việc trả lại tài sản cho chúng tôi đã xong lúc 16h50’ thời gian còn lại là họ giữ tôi bất hợp pháp nên tôi không phục cách làm việc của họ.

    Kim chi nói: họ giữ tôi và Hoài Tô mãi tới 19h00’ chúng tôi đòi về. Sau khi họ không ép được Hoài Tô ký biên bản và viết tường trình thì họ rất tức tối nhưng vì chúng tôi liên tục phản đối cách làm việc của họ và đòi về cộng thêm cả việc chồng tôi liên tục gọi điện thoại vì lo lắng  nên họ đã để chúng tôi về.

Hoài Tô và Kim Chi cho biết lúc họ rời khỏi trụ sợ công an thì trời đã tối,họ rất khát và mệt mỏi, đồng thời cũng rất bực mình về cách làm việc của các cán bộ công an Thành Phố Vinh.                              

Thanh Thanh                                      


No comments:

Post a Comment

View My Stats