Anh Đằng,
Trước hết tôi có lời thăm anh và cầu chúc anh sớm
hồi phục sức khỏe. Cách đây 4 tháng, sau khi đọc bài anh “viết từ những ngày
nằm bệnh”, tôi đã gửi cho anh một
lá thư qua Dân Làm Báo Blog. Tôi tin thế nào anh cũng đã đọc, nên thiết
nghĩ không cần phải nhắc lại nội dung của nó trong thư này.
Hôm nay tôi viết tiếp, gửi anh Lê Hiếu Đằng lá thư
thứ hai, không nhằm mục đích “đòi nợ” anh “một lời xin lỗi đồng bào Miền Nam”
vì đã “ăn cơm quốc gia thờ ma giải phóng, nối dáo cho giặc” khiến nước nhà cả
hai miền mới ra nông nỗi như ngày nay. Điều đó xét ra, theo cá nhân tôi, cũng
không còn cần thiết nữa, vì việc anh đã tỏ ra ăn năn sám hối và thực lòng trở
về đường ngay nẻo chánh, tự nó đã mang ý nghĩa xin lỗi đồng bào Miền Nam rồi.
Lại càng không nên làm chuyện đó (đòi nợ) nữa, khi anh Đằng đang trong tình
trạng sức khỏe suy nhược. Nghe giọng nói của anh yếu ớt đôi lúc như muốn hụt
hơi khi anh trả lời phỏng vấn của RFA, RFI, VOA, BBC đã thấy thương; đến khi
xem cái video
clip của Truyền Thông Chúa Cứu Thế thấy anh nằm trên giường bệnh nói một
cách vất vả với cô nhà báo “Chủ nghĩa Xã hội chỉ là ảo tưởng”, thật tình tôi
chẳng cầm lòng đặng, anh Đằng à!
Cũng vì cầm lòng chẳng đặng, nên tôi mới có thư này
cho anh sau khi nghe anh nói và viết qua “tuyên bố” bỏ đảng. Đáng ra trong lúc
anh đang cần sự yên tĩnh nghỉ ngơi, có gì, để đó, “góp ý” sau. Nhưng, “nói của
đáng tội”, nay anh cũng đã hơn tuổi bác Hồ lúc “bác” ấy “đi gặp cụ Mác”, anh
lại bị chứng nan y, sợ anh có mệnh hệ gì, tôi không kịp trở tay, để ở bên kia
thế giới anh lại phải trách “sao hồi đó không nói cho tôi hay.”
Nói cho anh “hay” những điều anh còn vướng mắc cũng
là một cách giúp anh tự tháo cho mình những điều còn vướng mắc ấy; thiển nghĩ,
vậy mà hay hơn là sau này anh phải trông chờ vào lời cầu nguyện của người khác
khi anh không còn “khả năng” lên tiếng nữa.
Những vướng mắc này không chỉ riêng anh Lê Hiếu Đằng
phạm phải, nhưng rất “phổ thông” nơi “một bộ phận không nhỏ” trong giới “phản
tỉnh”, bỏ “kách mạng” chạy lấy người. Tình trạng này đã được anh Đặng Chí Hùng
“nhắc nhở” qua bài viết “Đúng,
nhưng chưa đủ”, có lẽ anh cũng chẳng cần “nói cho anh hay” lần nữa ở
đây.
Trong thư này, tôi chỉ nhắc anh Lê Hiếu Đằng một
điều thôi. Đó là, qua trả lời phỏng vấn với RFA, RFI, VOA, BBC, Truyền Thông
Chúa Cứu Thế và trên “Tuyên bố bỏ đảng”, anh nhấn mạnh “ĐCSVN bây giờ không
còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất...”.
Anh Đằng vẫn khẳng định cuộc chiến tranh cưỡng chiếm
Miền Nam do ĐCSVN thực hiện là “cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc” là anh đang
tự mâu thuẫn với chính mình. Mới chỉ cách đây mấy tháng, anh Đằng gửi đi cho
đồng bào bài “Suy
nghĩ trong những ngày nằm bịnh”, trong đó anh tâm sự:
“Nếu hiểu từ giải phóng theo ý thức sâu xa đó thì
tôi cũng rất đồng tình với nhận xét của nhiều nhà báo, nhà văn, học giả ở Miền
Bắc, trong đó có nhà báo Huy Đức trong cuốn Bên thắng cuộc mới đây. Thật sự là
Miền Nam đã giải phóng Miền Bắc trên tất cả các lĩnh vực nhất là kinh tế, văn
hóa, tư tưởng...”
Anh Đằng kể chuyện năm 1963 anh và một người bạn tù
khác bị giam vì lý do chính trị, nhưng lại được nhà cầm quyền VNCH cho phép rời
nhà tù để đi dự thi tú tài II. Rồi so sánh với “những gì CS làm”, anh Đằng
viết: “Tôi không biết với chế độ gọi là “ưu việt” hiện nay có người tù nào
đã được cho ra đi thi như chúng tôi hay không?”
Anh đã suy nghĩ và phát biểu như thế chẳng những
trong lúc không bị ai “ép cung”, mà còn vào lúc khiến người ta “thành thật khai
báo nhất” là bên bờ tử sinh, thì làm sao lại vẫn thốt lên được rằng trước đây
ĐCSVN đã “đấu tranh giải phóng dân tộc”. Hay là anh định nói lái... mà vì đuối
sức không “lái” được cái lưỡi mình?
Nhưng anh Đằng lại viết tiếp là ĐCSVN “đang suy
thoái biến chất…” Vẫn căn cứ vào bài “Viết
Suy nghĩ trong những ngày nằm bjnh” đầy chân tình và đượm màu sám hối, thì
tư cách bản chất Đảng trước sau vẫn thế, không phải suy thoái biến chất, nhưng
ngày càng để lộ ra thêm bản chất trước kia cần phải giấu diếm. Điều này được
minh chứng rõ ràng, cụ thể qua Hiến pháp sửa đổi mới đây. Có nước nào, có dân
nào phải “chịu đựng” một bản HP, bộ Luật tối thượng của một quốc gia lại phải đứng
dưới cương linh của một đảng tức chỉ là của một phần, một nhóm dân trong một
nước (Đảng: Party, Partie; Part, partie: phần, một phần). Nó (HP đó) lại ghi rõ
chỉ có đảng CSVN độc quyền cai trị cả nước, và Quân đội thì phải trung thành
với đảng CS, thay vì trung thành với Tổ Quốc!
ĐCSVN không biến chất đâu anh Đằng, nó chỉ “thăng
hoa” bản chất đích thực của nó thôi anh. Nói ĐCSVN nay biến chất là anh Đằng đã
“xúc phạm” đến “tư cách đạo đức” trước sau như một, anh coi chừng bị đảng trùm
cho cái tội vu oan mà không cần “bao cao su đã qua sử dụng”, như đảng trùm lên
đầu con trai đầu lòng của nhà khai quốc CS công thần kiêm bộ trưởng văn hóa
Kách mạng. Bản chất nó vốn đã như chính lời anh Đằng trước đây kia mà:
“Sau một thời gian dài Đảng và nhà nước Việt Nam
nhận chìm các tầng lớp nhân dân Việt Nam từ Bắc chí Nam dưới chế độ quản lý
kinh tế bao cấp, đi ngược lại tất cả quy luật tự nhiên, cop-py mô hình kinh tế
của Liên bang Xô viết và Trung Quốc cộng sản 100%. Dân chúng đói kém rên siết.
Các đợt cải tạo tư sản X1, X2 đã làm tan nát biết bao gia đình, làm dòng người
vượt biên ngày càng nhiều và biết bao gia đình phải chết tức tưởi trên biển...
Hoặc bị bọn cướp biển hãm hiếp làm nhục trước mặt chồng con. Có thể nói tất cả
điều đó là tội ác của Đảng và Nhà nước Việt Nam, không thể nói khác được...”.
Anh Đằng,
Viết cho anh những lời trên đây, tôi rất áy náy, sợ
thiện ý của mình bị hiểu thành ác ý thì tội nghiệp cho cả đôi bên. Thú thật
anh, không ai đánh mà khai, sức khỏe tôi đang ngồi đây cũng chẳng khá gì hơn
anh đang nằm đó. Mới hôm qua tim tôi “gặp sự cố”, nếu không nhờ cấp cứu kịp
thời, biết đâu... Giờ ngồi đây lưng tự chống lưng, mắt vừa dướn lên màn hình
computer vừa lượn xuống bàn phím mổ cò từng chữ cho anh, chẳng phải là điều
thích thú, nhưng vì thương cảm anh mà rán vậy.
Nói thương anh mà cũng là thương tôi, nói đúng hơn
là thương cho thế hệ chúng mình phải chăng đã “sinh lầm thế kỷ”. Thế kỷ đây là
thế kỷ bị con quái vật CS từ xa đến quậy phá quê hương dân tộc Việt Nam mình.
Anh cũng vì tuổi trẻ nhiệt thành mà “yêu nước” một cách lầm lỡ “đi với ma mặc
áo giấy”, nay cuối đời nhìn lại thấy đâu là bến bờ hư thực để phải dằn vặt vì
thấy mình đã tiếp tay cho quỷ sứ vào nhà phá nát gia cang thì đã muộn màng.
Phần tôi nhờ được “giác ngộ” Kách mạng sớm, nên đã nguyện bảo vệ giang sơn Miền
Nam khỏi làn sóng đỏ; tôi sinh ra trên đất Bắc nhưng tự hào với máu mình đã đổ
xuống ruộng đồng Miền Nam thân yêu, và đã cầm súng chiến đấu đến cùng để bảo vệ
phần đất Tự Do. Vì không giữ được Tự Do nên tôi đã vào tù “Cải Tạo”, còn anh
Đằng thuộc “bên thắng cuộc” thì đang ngồi tù lương tâm mình. Nói chung thì cả
hai bên “thắng cuộc” lẫn “thua cuộc” đều “không khá được” ngày nào tổ quốc VN
còn bị phất phơ lá cờ đỏ sao vàng Phúc Kiến bên Tàu.
Anh Đằng,
Sức người có hạn, trước tình trạng sức khỏe của anh
không mấy khả quan, nằm trên giường bệnh mà anh làm được như vậy (qua trả lời
phỏng vấn và bản “tuyên bố bỏ đảng”) là tốt rồi. Tôi cũng không trách anh nếu
anh không ngỏ lời xin lỗi đồng bào Miền Nam mà tôi đã yêu cầu trong lá thư gửi
anh lần trước. Tôi chỉ nhắc anh Đằng nhớ “bảo trọng”, đã hối thì hối cho trót,
chứ già rồi mà cứ “nửa chừng xuân”, e chẳng giống ai.
Cuối cùng xin lỗi anh, viết cho người bệnh mà tôi
“hơi bị” dài dòng. Thực ra, kẻ nhận thư này phải là những ai đang khỏe mạnh cái
xác nhưng linh hồn thì “hình như” đã bị, không yếu xìu thì cũng dở dở ương
ương, hay đã chết lâm sàng.
Cầu chúc anh Đằng gặp thuốc để sớm được an lành thể
xác và thanh thản tâm hồn.
----------------------------------------------------
24-8-2013 336
COMMENTS
Trước hết tôi xin mạn phép tự giới thiệu là người
cùng thế hệ với Anh, sống bằng cơm gạo Miền Nam và được giáo dục đào tạo dưới
mái trường Việt Nam Cộng Hòa trước 1975, như anh Lê Hiếu Đằng. Chỉ khác nhau ở
chỗ, một người thì gia nhập quân đội cầm súng ra biên cương để giữ gìn đất nước
trong chế độ Tự do Dân chủ; một người thì được an toàn nơi hậu phương và thụ
hưởng đầy đủ quyền tự do ngôn luận kể cả hô hào lật “nhào” chính quyền và quân
đội đang bảo vệ mình (“ đánh cho mỹ cút đánh cho ngụy nhào”).
Sau khi đọc qua “Suy
nghĩ trong những ngày nằm bệnh...” của anh Đằng trên BVN, tôi có
vài điều nhắn gửi đến Anh.
Điều trước tiên là tôi cảm phục Anh đã can đảm cất
tiếng nói “phản tỉnh” sau những năm dài lầm đường lạc lối, trong khi có biết
bao người “chống mỹ cứu nước”, cùng thời với anh Đằng nay cũng đã “sáng mắt
sáng lòng”- ngôn ngữ bình dân gọi là “trắng mắt ra”-nhưng chỉ ngậm bồ hòn mà
không còn có được chút dũng khí của “khi xưa em còn bé”... dại xuống đường để
can đảm cất lên lời thống hối ăn năn.
“Những suy nghĩ trong những ngày nằm bệnh...” của anh Đằng, nhìn một cách tổng quát, thật là đáng được “xiển dương”,
đặc biệt giữa thời buổi các quan lớn “Kách Mạng” đang trong thời kỳ “quá độ”
bán miệng như bán trôn vinh thân ấm cật kiểu ông Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn
Thanh Sơn phát biểu về người Mỹ gốc Việt biểu tình đòi nhà cầm quyền nước
CHXHCN... thả tù những người yêu nước chống Phương Bắc xâm lăng, và trả lại cho
người dân Việt Nam quyền Tự do Dân Chủ, nhân chuyến đi Mỹ của CTN Trương T ấn
Sang vừa rồi.
Thưa anh Đằng, tuy vậy, trong bài viết của Anh cũng
có những điều khiến nhiều người không hài lòng, thậm chí nổi giận; ngôn ngữ
Miền Nam ta nay bị chữ nghĩa Kách- mạng- hoá thành “bức xúc”.(Cái gì cũng “bức
xúc” cho nó phẻ (khỏe), thay vì bực tức, khó chịu, tức tối, bất mãn, phát cáu,
ấm ức, bị xúc phạm, nóng lòng, sốt ruột, chột dạ, vân vân và vân vân...)
Riêng
tôi có hai điều cần góp ý với Anh:
Một là, anh Đằng nên ngỏ lời xin lỗi đồng bào Miền
Nam một tiếng. Vì bao nhiêu thống hận, tang thương, và mất mát họ phải chịu
đựng gần 40 năm qua và những di lụy khôn nguôi do “bên thắng cuộc” gây nên
trong đó có sự góp sức không nhỏ của anh Lê Hiếu Đằng mà nay anh đang trên
đường ăn năn thống hối.
Hai là, trong khi anh thừa nhận, “Tôi không biết với
chế độ gọi là “ưu việt” hiện nay có người tù nào đã được cho ra đi thi như
chúng tôi hay không?”, mà anh vẫn cứ tiếp tục gọi “ân nhân” của anh Đằng là
“địch”, thì có phải “do lỗi người đánh máy” không. Mong anh Đằng rà lại cái
“khâu” chính tả này.
Thưa anh Đằng, ngoài hai “bức xúc “ trên đây, tôi
còn có một điều không đồng ý với Anh ở chỗ Anh cho rằng, “ĐCSVN ngày trở thành
kiêu binh. Đâu đâu cũng vỗ ngực xưng tên là “ĐCSVN quang vinh muôn năm”. Ngay
cả Hội trường của cơ quan dân cử như HĐND TP thế mà chẳng thấy đất nước, Tổ
quốc đâu cả, chỉ thấy một khẩu hiệu to chần dần [to đùng] “ĐCSVN quang vinh
muôn năm”.
Anh nhìn lại mà xem Tổ quốc, Đất nước Việt Nam mình
từ ngày bị ĐCSVN thộp cổ túm đầu so với thế giới nhục bỏ mẹ, nhất là người dân
Việt khi phải xuất trình hộ chiếu CHXHCN... với nhân viên hải quan ở những phi
trường quốc tế. Kể cả chủ tịch nước của mình bây giờ khi ra nước ngoài gặp
nguyên thủ quốc gia kẻ khác, người ta có tiếp đãi mình ra thể thống gì đâu. Nói
đâu xa, anh Đằng còn lạ chi hai cảnh khác biệt giữa hình ảnh TT Ngô đình Diệm
trước kia với CTN Trương Tấn Sang bây giờ, khi hai vị đặt chân đến Hoa Kỳ và
gặp gỡ vị nguyên thủ nước chủ nhà, cũng đủ thấy nước VN ngày nay còn chút vinh
nào nữa mà đòi.
Rồi từ dạo Trịnh Công Sơn mừng hết lớn lên đài hát
“Nối vòng tay lớn” đến nay, trời đất quay cuồng mải mê mỗi độ Tết đến, Xuân
cũng thui thủi khép mình sau ĐCSVN:
Mừng Đảng
Mừng Xuân
Mừng Đất Nước.
Như vậy mà anh Đằng cứ than trách đảng độc quyền
“quang vinh” mọi nơi mọi chốn; chẳng những “quang vinh” ở Hội trường của cơ
quan dân cử như HĐNDTP mà còn quang vinh trong các nhà tù, hay đầu đường xó
chợ; ĐCSVN vưỡn ưỡn ngực “quang vinh muôn năm” ngay cả giữa chốn đồng không
mông quạnh.
Anh lại so bì “chẳng thấy Đất nước, Tổ quốc đâu cả”!
Uả có lẽ anh nằm bệnh viện nên vừa rồi Sơn of the pig lên đài TV Phố Bolsa dạy
người Mỹ gốc Việt rằng “Đảng là Tổ quốc, Đất nước” sao.
Tôi đùa một chút co vui chứ biết anh Đằng đã “rành
sáu câu” và chán ngấy thứ này và “những con tương cận” lắm rồi. Chỉ tiếc là anh
Đằng chưa “tỉnh” hẳn để “phản” cho đúng “địch” của anh bây giờ là ai, chứ không
phải là những người bảo vệ cho một chế độ đã cho Anh ra ngoài đi thi cử trong
khi Anh ở tù, điều mà chính anh chế độ “ưu việt” không bao giờ “dám” làm.
Cuối cùng tôi cầu chúc Anh chóng bình phục thể xác
lẫn tâm hồn hầu sau này khi nằm xuống được thanh thản trong lòng đất Miền Nam
hiền đã cưu mang Anh và tha thứ cho đứa con lầm lỡ biết sám hối quay về đường
ngay nẻo chính.
Cám ơn anh Lê Hiếu Đằng đã đọc thư này của
tôi.
No comments:
Post a Comment