Tôi có chút đắn đo khi đặt tựa bài viết. Ban đầu tôi
định lấy tựa đề “Tôi ủng hộ ông Lê Hiếu Đằng”, nhưng vì muốn chuyển tải
bài viết đến nhiều độc giả, nên cuối cùng tôi đã đặt tựa như hiện hữu. Đó cũng
là lý do, tôi cần viết theo văn phong “thơ từ” của dân miền Nam, mong anh thông
cảm.
Sài
Gòn, ngày 5 tháng 12 năm 2013
Anh Đằng!
Tui không khách sáo để thêm vào những chữ “kính”,
“mến”, “thân” v.v... nên anh cho phép tui được xưng hô như vậy nha anh
Đằng.
Một điều chắc chắn, anh không thể nào nhớ tui, nhưng
tui thì biết anh. Tui biết chủ yếu vài lần anh có đến thăm gia đình tui và cùng
sinh hoạt chi bộ với ba tui sau 1975. Ba tui mất nhiều năm rồi.
Ba tui là “Việt cộng nằm vùng”, thuộc biệt động
thành Sài Gòn - Gia Định trước 1975, đã từng đi tù dưới chế độ VNCH, án 3 năm.
Ông già tui hoạt động dưới vỏ bọc nhà sản xuất lớn lúc bấy giờ. Gia đình tui
giàu có từ việc sản xuất này và nhờ nó mới dư tiền nuôi bọn “ăn cháo đá bát” mà
ông (và tất nhiên cả anh, trước ngày 4/12/2013) gọi là “đồng chí” (!). Tui thì
chưa bao giờ bước chân vào cái “đảng quỷ ma” đó. Gia đình tui may mắn hơn gia
đình bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) hồi xưa, nghĩa là chỉ... bị quýnh tư sản
thôi. Tụi nó không lấy hết, nên còn lại căn nhà lầu 3 từng mặt tiền để ở, và
sau này cho mướn, để ba má tui có thêm tiền chợ, chứ lương hưu thì thấm vào
đâu. Đương nhiên, anh cũng biết, sau bảy lăm, gia đình tui cũng như các doanh
gia khác, “dẹp tiệm” luôn(!).
Nói thiệt, tui thấy chế độ VNCH nhân hậu và tuân thủ
pháp luật. Án ba tui nhẹ, vì ổng làm “kinh tài” và móc nối cho “cán bộ” trong
“khu” về thành chứa chấp, nuôi giấu trong nhà và đưa đi theo “đường dây” định
sẵn của “tổ chức” (vì là dân Sài Gòn nên rành rẽ đường sá và địa điểm), chứ
không tham gia trực tiếp khủng bố, ám sát. Nói cho ngay, những người làm “kinh
tài”, theo tui, tội cũng chẳng vừa, vì không có họ, cộng sản Việt
Nam làm sao mà tồn tại, “ăn dầm nằm giề” ngay trong lòng “địch”, phải
không anh. Tất nhiên, với tư cách là con, tui cũng chẳng mong ba tui bị tù
nặng. Đó là sau này nhìn lại, chứ hồi đó, còn trẻ quá, tui chẳng hiểu gì cho
lắm hai chữ “cộng sản Việt Nam”, ngoài những gì tuyên truyền trên tivi hồi
xưa.
Dân mình (thường dân) thời đó ở Sài Gòn cũng hững hờ
lắm, tới lúc những chương trình thuộc (tên gì tui không nhớ nổi) “chiến tranh
tâm lý” là hay dẹp qua một bên, chỉ chú ý chương trình văn nghệ là chánh. Tui
nghĩ VNCH thua trận, ngoài các yếu tố chánh như sau này nhiều người phân tách,
thì việc tuyên truyền hồi đó yếu quá cũng góp phần thua không nhỏ đâu. Sau này
ngó lại, đồng bào ngoài Bắc, phải nói cộng sản Việt Nam nó “nhồi
sọ” ghê gớm. Bằng chứng thì khỏi trình ra, phải không anh Đằng. Vả lại, sau
1975, dân miền Bắc vào Sài Gòn định cư, tôi quen cũng nhiều, nên thấy rõ sự
nguy hiểm và tác hại rất lớn của “chiến tranh nhồi sọ”.
Cộng sản Việt Nam nó thắng, cũng một phần do nhồi sọ
tốt. Tui thấy tụi nó gieo lòng căm thù, đố kỵ, khích bác, chia rẽ... rất giỏi.
Cũng chẳng có gì lạ với Lê Duẩn, anh em Lê Đức Thọ - Mai Chí Thọ, Đỗ Mười
v.v... Ý tôi là sau 1975, chứ không bàn về miền Bắc trước đó, vì tui sanh ra và
lớn lên ở Sài Gòn nên đâu có rành.
Tui nhớ, đâu khoảng từ 1985 trở về trước, miền Nam đâu
có băng hoại dữ vậy, dù thời đó còn nghèo đói thấy mồ tổ, nhưng hàng xóm láng
giềng, bạn bè, bà con v.v... đối xử với nhau có đâu mà tệ dữ! Sau này, ngày
càng đổ đốn. Tôi cho đó là nhiễm độc và lậm sâu theo từng năm tháng dần trôi...
“êm ả” trong cái nghèo, cái đói, cái đìu hiu và cái... mất dạy của cộng sản
Việt Nam gây ra..
Tui nghĩ, sau 1975, anh lao vào công việc, nên không
chú ý giáo dục nặng tính nhồi sọ và nói láo quá, riết quen, nên không cần mất
nhiều thời gian, chỉ qua 10 năm là... đủ (!). Từ đó nó truyền nhiễm và lây lan
rất lẹ như virus, mới đẻ ra biết bao nhiêu là “quái nhân” sau này. Nói vậy là
mấy tay cộng sản Việt Nam bây giờ nhảy dựng cho mà coi, vì tụi
nó cứ nói cái gì xấu là “đổ thừa” cho tụi nó. Kiểu này, cãi miết tới sáng, thôi
bỏ qua.
Chắc anh không quên khái niệm “cách mạng ba mươi
tháng tư” phải không anh? Sẵn đây, chia sẻ thêm cho các bạn trẻ biết khái
niệm đó nôm na là: bọn cơ hội, bợ đít, xum xoe, theo đóm ăn tàn, gió chiều nào
xoay chiều đó, thượng đội hạ đạp, chẳng có lập trường, quan điểm, chẳng có cái
gì cho nghiêm túc và đàng hoàng lương thiện cả. Tụi mấy thằng Tư Tài, Ba
Đua, Phạm Phương Thảo v.v... cũng từ đó mà ra, chứ đâu, nói gì đến mấy
thằng Hoàng Trung Hải, Nguyễn Thiện Nhân, Nguyên Xuân Phúc, Nguyễn Bá Thanh
v.v...
Mà thôi, nhắc đến đám tụi này hay kiểu mấy thằng Ba
Dũng, Tư Sang v.v... làm anh buồn thêm. Ý tôi không nói về “bệnh công thần”, mà
tôi muốn nói tụi này nó... hết thuốc chữa rồi, anh Đằng ơi!
Tui kêu tụi cộng sản Việt Nam bằng thằng,
mà không sợ độc giả coi mình là thằng đầu đường xó chợ, vì nói nào ngay, về lý
tui đâu có bầu bán gì cho tụi nó bao giờ đâu, về tình thì... khỏi bàn. Anh
Đằng đừng buồn tui, vì anh bây giờ không còn là Cộng sản Việt Nam nữa rồi, đâu
có sao đâu. Tánh tui rạch ròi, rõ ràng, thẳng ruột ngựa, anh đừng phiền tui
nghen!
Tôi nhớ hoài, thuở sanh tiền, mỗi khi nhắc về anh,
ông già tui luôn đặt niềm tin vào anh và thường kết thúc sau khi nói chuyện
bằng câu: “Thằng Đằng được lắm”.
Thú thật, hồi xưa tui đã chán ngấy cái “đảng này” rồi,
nhất là lúc ba tui khuyên tui vô đảng. Ổng nói với tui bằng những câu quen
thuộc, đại loại: “Muốn đấu tranh với những kẻ xấu trong đảng thì phải đứng vào
tổ chức, tiếng nói mới có trọng lượng”. Tánh tui thấy gì không đúng thì hay
“cãi” (bây giờ người ta hay dùng tranh luận, tui không thích chữ này, nhưng xài
riết rồi quen). Cãi tới cùng. Khi đuối lý, ba tui hay đem anh ra nói: Mày nói
vậy, chứ còn nhiều người tốt lắm, như thằng Đằng đó!”. Tui cãi tiếp: “Chỉ có
mình ông Đằng. Ổng cũng có làm gì được đâu?”.
Sau này, những năm cuối đời, mỗi chiều cuối tuần
(lúc đó chưa được nghỉ làm ngày thứ bảy) tui chạy vô thăm ông già, bà già, thấy
tội lắm. Tui nhớ hoài, những buổi chiều tà, nắng đã lợt dần, trời chuyển sang
màu tím trầm buồn. Ba, má tui ngồi héo hắt nhìn ra cửa trông con cháu. Thê
lương và ảm đạm lắm.
Tui thấy ông già ngồi buồn quá, có lần an ủi: Thôi
ba à, chuyện mấy chục năm rồi, cũng qua hết rồi, gia đình mình còn vầy là cũng
đỡ hơn nhiều người lắm.
Ổng nói: Tao đâu có buồn chuyện nhà.
Tui hỏi: Vậy ba buồn chuyện gì?
Ổng nói: Lâu quá, gần cả 5 năm rồi, tao không gặp
thằng Đằng.
Tui nói: Thôi ba ơi! Ổng giờ này làm gì, ở đâu, ba
quan tâm làm gì. Cộng sản mà! Thằng nào cũng vậy thôi.
Ổng không chịu: Không, tao không tin. Bởi vì mấy
chục năm rồi, nếu nó là đứa bon chen, giả nhân giả nghĩa, cơ hội thì cộng với
khả năng của nó thì nó làm đến gì, chứ đâu phải dừng lại ở chỗ lèng quèn như
vậy! Nó phải ở trung ương, cỡ thủ tướng chứ đâu phải thằng Sáu Khải được. Còn
không, tệ gì nó cũng phải là chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy. Tao tin nó
là người thương dân, yêu nước. Chỉ là nó sai lầm như tao thôi.
Bây giờ, khi anh rời bỏ tụi cộng sản Việt Nam,
tui tin anh, anh Đằng. Dù tui không có chứng cớ, dù anh có thể không làm
gì được nhiều hơn với tuổi già, sức yếu như bây giờ, nhưng tui tin anh,
bởi vì:
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì, anh biết không?
Để gió cuốn đi.
Tui hy vọng, quyết định từ bỏ đảng của anh sẽ là cơn
gió lớn để cuốn hút nhiều ngọn gió nữa cùng anh tạo ra cơn bão quét sạch những
đau khổ cho dân mình. Sau cơn bão lớn, nhất định bầu trời Việt Nam chúng ta sẽ
rạng ngời và toàn dân sẽ bắt tay nhau làm lại từ đầu. Một khởi đầu dù muộn
nhưng vững bền cho con cháu anh, con cháu tôi và cho con cháu tất cả người Việt
Nam trong và ngoài nước.
Chúc anh mạnh khỏe, nghị lực và kiên trì. Gởi tặng
anh bản nhạc “Để gió cuốn đi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn [*], nghe giải trí và
tiếp thêm sức mạnh cho anh, anh Đằng nghen.
__________________________________
Chú
thích:
P/s: bài viết gởi riêng Dân Làm Báo, nhưng tác giả rất cám ơn bất kỳ trang
nào dẫn về.
No comments:
Post a Comment