06/12/2013
Sáng hôm nay, 5/12/2013, chúng tôi đến thăm Anh Lê Hiếu
Đằng tại bệnh viện 115. Theo nguyện vọng của Anh, BVN có cuộc trò chuyện
thân tình mặc dù Anh đang trở bệnh. Sau đây là bản ghi âm cuộc trò chuyện ấy do
chúng tôi văn bản hóa gần như nguyên vẹn nhằm gửi đến bạn đọc xa gần.
Bauxite
Việt Nam
---------------------------------
Ảnh Lê Hiếu Đằng – hình mới nhất
BVN: Thưa anh, sáng sớm hôm nay thế giới mạng đã lan truyền rất nhanh lời
tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam của anh sau hơn 40 năm ở trong đảng.
Anh có thể cho biết vì sao anh chọn thời điểm này tuyên bố ra khỏi đảng?
LHĐ: Việc tôi tuyên bố ra khỏi đảng là hệ quả tất yếu của bài viết của tôi
trước đây khi nằm trên giường bệnh. Nhưng do hoàn cảnh, do gia đình mà mình
chưa thực hiện được. Nhưng bây giờ đã đến lúc thấy cần phải làm. Mình đã tuyên
bố thì việc đầu tiên là chính bản thân mình phải ra khỏi đảng đã, rồi đến những
người khác sẽ xem, nếu thấy việc làm của mình mà chính đáng họ sẽ hưởng ứng.
Với lại bây giờ thấy đảng đã tệ hại quá đi. Vừa rồi Quốc hội thông qua bản Hiến
pháp tôi thấy đi ngược lại hoàn toàn nguyện vọng, ý kiến của nhân dân. Tình
hình kinh tế xã hội ngày càng xuống cấp, không thể nào chấp nhận được một cái
đảng như vậy. Mình là một thành viên của đảng, dù sao mình cũng có trách nhiệm.
Bây giờ mình ra khỏi đảng thì mình không còn trách nhiệm gì nữa. Mình là một
công dân tự do. Với tư cách là một công dân tự do, mình có phạm vi hoạt động
rộng rãi hơn, không bị vòng kim cô ràng buộc, mình có thể hoạt động rộng rãi,
có thể sử dụng được tất cả các quyền công dân để mình đấu tranh.
BVN: Thực ra có không ít đảng viên muốn bỏ đảng nhưng không biết vì lý do
gì mà họ vẫn lần lữa không chịu ra, hoặc chỉ lẳng lặng bỏ sinh hoạt mà không
tuyên bố ra khỏi đảng. Cũng có những người tâm huyết nói với nhau cần đợi một
thời điểm thích hợp sẽ cùng tuyên bố ra đảng. Anh nghĩ thế nào về tâm sự ấy?
LHĐ: Về thời điểm nào thích hợp thì tôi cho rằng thời điểm này là thích hợp
rồi. Chế độ này đã quá tệ, mọi lĩnh vực đều xuống cấp không thể nào cứu vãn
được, mà các ông ấy vẫn chỉ đặt lợi ích của các tập đoàn, của gia đình và bản
thân chứ không còn đặt lợi ích của đất nước lên trên. Nhất là đối với người
nông dân, cụ thể là vấn đề ruộng đất, người dân đã rất cực khổ mà mấy ông ấy
vẫn rất vô cảm, có thể nói không có chút xúc động gì, không sửa chữa được gì
hết mà còn tệ hại hơn. Vì thế tôi thấy không còn có thể chịu đựng được nữa.
BVN: Như vậy có nghĩa rằng lâu nay các đảng viên có tâm huyết, các nhân
sỹ trí thức vẫn cứ kiên trì chờ đợi xem đảng, hay nói đúng ra là bộ phận lãnh
đạo của đảng, có tiếp thu những ý kiến xây dựng chân thành, mở ra con đường dân
chủ hóa đất nước hay không, nhưng cho đến lúc này thì họ đã hoàn toàn thất
vọng, không thể còn trông cậy vào sự sửa chữa của đảng nữa?
LHĐ: Đúng thế. Thời cơ vàng là sự sửa đổi Hiến pháp và Kiến nghị của 72 nhân
sỹ trí thức, lẽ ra anh phải chú ý để có thay đổi, để tạo được không khí dân
chủ, mà cơ bản nhất là chuyển một nhà nước chuyên chế, nhà nước toàn trị thành
nhà nước dân chủ, để hòa vào dòng chảy của thế giới. Mà thế giới hiện nay đang
chú trọng bảo vệ môi trường, bảo vệ nhân quyền, làm những việc thiết thân với
con người hơn với CNXH rất xa xôi, mơ hồ không bao giờ có được, nói như ông TBT
chờ 100 năm nữa vẫn chưa có được. Thế thì tại sao lại bắt cả dân tộc phải chờ
đợi? Bản thân các ông ấy đều cho con cháu đi Mỹ, đi Châu Âu du học, tức là đi
theo Chủ nghĩa Tư bản, thế mà lại bắt cả dân tộc đi theo CNXH chẳng ra cái gì
cả. Nó xa xôi, nó chỉ là hứa hẹn suông. CNXH đã tan tành trên ngay quê hương nó
là Liên Xô. Lẽ ra mấy ông phải mở mắt ra chứ thế mà cứ nhắm mắt mà đi theo. Như
thế chứng tỏ các ông ấy chỉ đặt quyền lợi của bản thân lên trên chứ không quan
tâm gì đến quyền lợi của đất nước của dân tộc.
BVN: Cũng có người nghĩ rằng thực chất thì đảng này đang xây dựng CNTB,
tất nhiên là CNTB man rợ, CNTB thân hữu. Trong khi đó cứ tuyên bố theo CNXH,
chủ nghĩa Mác-Lê nin, nhưng thực ra chỉ cốt để duy trì sự độc tôn, độc trị.
Cũng có biện luận rằng làm như thế là để giữ ổn định cho xã hội, nếu bây giờ
tuyên bố bỏ CNXH thì xã hội sẽ loạn. Cho nên họ cứ tuyên bố như thế nhưng thực
chất thì họ đang tự động chuyển sang CNTB. Vậy thì có nên cứ lẳng lặng ủng hộ
quá trình ấy hay là cần phải vạch ra cho rõ ràng, phải phê phán, phản đối, phải
ra khỏi đảng?
LHĐ: Đối với dân tộc, nói cái gì phải nói cho rõ ràng. Nói gì thì nói, CNTB
man rợ nó còn tệ hơn trước đây. Tại sao anh lại không theo CNTB văn minh? CNTB
cũng có mặt khiếm khuyết của nó nhưng lẽ ra phải không duy trì CNXH, CN Mác
Lê-nin. Bây giờ có cái tệ hại là cứ dọa người dân là xã hội xáo trộn. Nhưng
thực ra đôi lúc có sự xáo trôn một ít cũng rất cần thiết.
BVN: Con đường đấu tranh để chuyển hóa đảng cộng sản, chuyển hóa xã hội
sang dân chủ bây giờ đã khác; ai cũng thấy là không thể dùng vũ lực lật đổ đảng
cộng sản, mà phải chuyển hóa một cách ôn hòa theo con đường mà đảng vẫn lên án
là “diễn biến hòa bình”. Có phải vì thế mà gần đây anh đã tham gia Ban cố vấn
của Diễn đàn Xã hội Dân sự? Anh có thực sự tin rằng phát triển xã hội
dân sự là lối ra tốt đẹp cho đất nước hay không?
LHĐ: Bây giờ không hy
vọng gì đảng và nhà nước thay đổi. Phải có yếu tố tác động đến mấy ông,
phải xây dựng một xã hội dân sự mạnh đủ sức hạn chế quyền lực, tạo áp lực để
mấy ông phải thay đổi. Bản thân tôi là đảng viên, cũng có nhiều bạn bè thân
thiết, những đảng viên, những người lãnh đạo không cao lắm nhưng cũng là bậc
trung, họ có những nhận thức tiến bộ, thấy được vấn đề, không mù quáng. Chỉ có
những người chóp bu, ông nào cũng có lợi ích, có lĩnh vực để chia chác nhau làm
cho đất nước khốn khổ vậy. Nông dân là lực lượng chủ chốt trong cuộc kháng chiến chống Mỹ
vừa rồi, lẽ ra họ phải được hưởng nhiều, bây giờ họ lại khổ nhất. Chỉ có quan
chức và bà con của quan chức là hưởng lợi nhiều. Đa số người dân thì rất khổ,
phải ly hương phải đi tìm sự sống. Cái này không thể chấp nhận được.
BVN: Vừa rồi theo anh nói có những đảng viên ở cương vị khá nhận thức
được vấn đề nhưng cũng có nhiều người, nhất là những người ngoài đảng thắc mắc
trong hàng mấy triệu đảng viên có phải những người có nhận thức tiến bộ chỉ là
thiểu số, nếu không phải như thế thì tại sao đa số đảng viên lại không lên
tiếng? Có phải là những đảng viên thường không có tiếng nói, không có tác động
gì tới đường lối của đảng, tức là họ cũng nằm trong bộ phận bị trị mà như thế
không hề đúng với cương lĩnh của đảng?
LHĐ: Đúng rồi. Tôi là đảng viên trong nhiều năm, sinh hoạt trong chi bộ tôi
thấy các đảng viên, chi bộ, các cấp ủy chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có mấy ông Bộ
Chính trị, chóp bu quyết định thôi. Ban chấp hành Trung ương họp chẳng có ai
dám nói gì đâu. Vừa rồi Quốc hội thông qua Hiến pháp chỉ có 2 người không bỏ
phiếu thì có thể nói Quốc hội này là phản động, không phản ánh được ý chí
nguyện vọng của nhân dân, nhất là vấn đề ruộng đất.
BVN: Nhân việc anh tuyên bố ra khỏi đảng, anh có gì nhắn nhủ với các đồng
chí cũ của anh, tức là các đảng viên đảng cộng sản?
LHĐ: (Lặng im giây lát rồi vừa nói vừa khóc) Tôi có nhiều bạn bè là đảng
viên, thực ra bây giờ tôi ra khỏi đảng rồi, không còn sinh hoạt đảng nữa. Lẽ ra
bây giờ phải đoàn kết nhau lại để đấu tranh, phải có dũng khí, nếu ai cũng sợ
cho bản thân mình, sợ cho bản thân gia đình mình thì đất nước sẽ ra thế nào,
đất nước này ai lo? Thành ra tôi thấy thế này là không được, vì lợi ích cá nhân, gia đình,
mà quên lợi ích đất nước thì không được, tôi thấy thế thì quá tệ hại.
BVN: Ngoài ra anh còn muốn thông qua diễn đàn Bauxite Việt Nam để
nhắn nhủ điều gì nữa?
LHĐ: Tôi muốn nhắn anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết thì không
có thời điểm nào thuận lợi bằng thời điểm này để tỏ thái độ để đấu tranh. Nếu
bây giờ cứ nói tình hình lúc này chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc, thì bao
giờ mới đúng lúc, mới chín muồi? Chính mình phải tác động để tình hình chín
muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à? Quan điểm ấy rất là tiêu cực, mọi người
phải tích cực lên, đấu tranh mạnh mẽ, kể cả không sợ bắt bớ tù đày. Chỉ có kẻ
yếu mới thích bắt bớ tù đày. Nếu mạnh thì phải đối thoại. Thí dụ như trường hợp
của tôi chưa có ai đến đối thoại với tôi. Tôi nói thêm bây giờ chính là lúc của
nhân sỹ trí thức. Bao giờ cũng vậy, xã hội nào cũng vậy, thời kỳ nào cũng vậy,
nhân sỹ trí thức phải đi đầu, phải giương cao ngọn cờ đấu tranh, phải dũng cảm,
đừng có sợ. Bây giờ là mình phải phá tan không khí sợ hãi mà bao nhiêu năm, từ
năm 1954 đến giờ, do mấy ông tạo nên. Bây giờ tôi thấy, ai cũng sợ, cái gì cũng
sợ. Sợ ma, sợ quỷ, sợ cái quái quỷ gì… Mình là con người tự do, mình sợ cái gì.
Mình không sợ vì mình là chính nghĩa, và như vậy mình làm việc đúng thì không
thể ai nói gì, làm gì được mình hết. Đừng có nói chưa chín muồi. Tôi hy vọng
nhân sỹ trí thức đừng có đặt vấn đề chưa chín muồi hoặc là chưa đúng lúc. Chín
muồi là do tác động của xã hội dân sự. Xã hội dân sự mạnh lên thì sẽ có tác
động. Mà muốn xã hội dân sự mạnh thì nhân sỹ trí thức phải làm.Vậy thôi.
BVN: Xin cảm ơn anh và xin nhanh chóng truyền tải tất cả những lời tâm sự
chân thành và tha thiết của anh đến bạn đọc của Bauxite Viêt Nam và qua
đó sẽ gửi đến rộng rãi những người dân trong xã hội, kể cả những đảng viên và
những người lãnh đạo của đảng. Một lần nữa cảm ơn anh và xin chúc anh chóng
phục hồi sức khỏe.
Được đăng bởi bauxitevn vào lúc 03:07
No comments:
Post a Comment