Trước
hết tôi xin mạn phép tự giới thiệu là người cùng thế hệ với Anh, sống bằng cơm
gạo Miền Nam và được giáo dục đào tạo dưới mái trường Việt Nam Cộng Hòa trước
1975, như anh Lê Hiếu Đằng. Chỉ khác nhau ở chỗ, một người thì gia nhập quân
đội cầm súng ra biên cương để giữ gìn đất nước trong chế độ Tự do Dân chủ; một
người thì được an toàn nơi hậu phương và thụ hưởng đầy đủ quyền tự do ngôn luận
kể cả hô hào lật “nhào” chính quyền và quân đội đang bảo vệ mình (“ đánh cho mỹ
cút đánh cho ngụy nhào”).
Sau
khi đọc qua “Suy
nghĩ trong những ngày nằm bệnh...” của anh Đằng trên BVN, tôi có
vài điều nhắn gửi đến Anh.
Điều
trước tiên là tôi cảm phục Anh đã can đảm cất tiếng nói “phản tỉnh” sau những
năm dài lầm đường lạc lối, trong khi có biết bao người “chống mỹ cứu nước”,
cùng thời với anh Đằng nay cũng đã “sáng mắt sáng lòng”- ngôn ngữ bình dân gọi
là “trắng mắt ra”- nhưng chỉ ngậm bồ hòn mà không còn có được chút dũng khí của
“khi xưa em còn bé”... dại xuống đường để can đảm cất lên lời thống hối ăn
năn.
“Những
suy nghĩ trong những ngày nằm bệnh...” của anh Đằng, nhìn một cách tổng quát, thật
là đáng được “xiển dương”, đặc biệt giữa thời buổi các quan lớn “Kách Mạng” đang
trong thời kỳ “quá độ” bán miệng như bán trôn vinh thân ấm cật kiểu ông Thứ
trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn phát biểu về người Mỹ gốc Việt biểu tình đòi
nhà cầm quyền nước CHXHCN... thả tù những người yêu nước chống Phương Bắc xâm
lăng, và trả lại cho người dân Việt Nam quyền Tự do Dân Chủ, nhân chuyến đi Mỹ
của CTN Trương T ấn Sang vừa rồi.
Thưa
anh Đằng, tuy vậy, trong bài viết của Anh cũng có những điều khiến nhiều người
không hài lòng, thậm chí nổi giận; ngôn ngữ Miền Nam ta nay bị chữ nghĩa Kách-
mạng- hoá thành “bức xúc”.(Cái gì cũng “bức xúc” cho nó phẻ (khỏe), thay vì bực
tức, khó chịu, tức tối, bất mãn, phát cáu, ấm ức, bị xúc phạm, nóng lòng, sốt
ruột, chột dạ, vân vân và vân vân...)
Riêng
tôi có hai điều cần góp ý với Anh:
Một
là, anh Đằng nên ngỏ lời xin lỗi đồng bào Miền Nam một tiếng. Vì bao nhiêu
thống hận, tang thương, và mất mát họ phải chịu đựng gần 40 năm qua và những di
lụy khôn nguôi do “bên thắng cuộc” gây nên trong đó có sự góp sức không nhỏ của
anh Lê Hiếu Đằng mà nay anh đang trên đường ăn năn thống hối.
Hai
là, trong khi anh thừa nhận, “Tôi không biết với chế độ gọi là “ưu việt” hiện
nay có người tù nào đã được cho ra đi thi như chúng tôi hay không?”, mà anh vẫn
cứ tiếp tục gọi “ân nhân” của anh Đằng là “địch”, thì có phải “do lỗi người
đánh máy” không. Mong anh Đằng rà lại cái “khâu” chính tả này.
Thưa
anh Đằng, ngoài hai “bức xúc “ trên đây, tôi còn có một điều không đồng ý với
Anh ở chỗ Anh cho rằng, “ĐCSVN ngày trở thành kiêu binh. Đâu đâu cũng vỗ ngực
xưng tên là “ĐCSVN quang vinh muôn năm”. Ngay cả Hội trường của cơ quan dân cử
như HĐND TP thế mà chẳng thấy đất nước, Tổ quốc đâu cả, chỉ thấy một khẩu hiệu
to chần dần [to đùng] “ĐCSVN quang vinh muôn năm”.
Anh
nhìn lại mà xem Tổ quốc, Đất nước Việt Nam mình từ ngày bị ĐCSVN thộp cổ túm
đầu so với thế giới nhục bỏ mẹ, nhất là người dân Việt khi phải xuất trình hộ
chiếu CHXHCN... với nhân viên hải quan ở những phi trường quốc tế. Kể cả chủ
tịch nước của mình bây giờ khi ra nước ngoài gặp nguyên thủ quốc gia kẻ khác,
người ta có tiếp đãi mình ra thể thống gì đâu. Nói đâu xa, anh Đằng còn lạ chi
hai cảnh khác biệt giữa hình ảnh TT Ngô đình Diệm trước kia với CTN Trương Tấn
Sang bây giờ, khi hai vị đặt chân đến Hoa Kỳ và gặp gỡ vị nguyên thủ nước chủ
nhà, cũng đủ thấy nước VN ngày nay còn chút vinh nào nữa mà đòi.
Rồi
từ dạo Trịnh Công Sơn mừng hết lớn lên đài hát “Nối vòng tay lớn” đến nay, trời
đất quay cuồng mải mê mỗi độ Tết đến, Xuân cũng thui thủi khép mình sau
ĐCSVN:
Mừng
Đảng
Mừng
Xuân
Mừng
Đất Nước.
Như
vậy mà anh Đằng cứ than trách đảng độc quyền “quang vinh” mọi nơi mọi chốn; chẳng
những “quang vinh” ở Hội trường của cơ quan dân cử như HĐNDTP mà còn quang vinh
trong các nhà tù, hay đầu đường xó chợ; ĐCSVN vưỡn ưỡn ngực “quang vinh muôn
năm” ngay cả giữa chốn đồng không mông quạnh.
Anh
lại so bì “chẳng thấy Đất nước, Tổ quốc đâu cả”! Uả có lẽ anh nằm bệnh viện nên
vừa rồi Sơn of the pig lên đài TV Phố Bolsa dạy người Mỹ gốc Việt rằng “Đảng là
Tổ quốc, Đất nước” sao.
Tôi
đùa một chút co vui chứ biết anh Đằng đã “rành sáu câu” và chán ngấy thứ này và
“những con tương cận” lắm rồi. Chỉ tiếc là anh Đằng chưa “tỉnh” hẳn để “phản”
cho đúng “địch” của anh bây giờ là ai, chứ không phải là những người bảo vệ cho
một chế độ đã cho Anh ra ngoài đi thi cử trong khi Anh ở tù, điều mà chính anh
chế độ “ưu việt” không bao giờ “dám” làm.
Cuối
cùng tôi cầu chúc Anh chóng bình phục thể xác lẫn tâm hồn hầu sau này khi nằm
xuống được thanh thản trong lòng đất Miền Nam hiền đã cưu mang Anh và tha thứ
cho đứa con lầm lỡ biết sám hối quay về đường ngay nẻo chính.
Cám
ơn anh Lê Hiếu Đằng đã đọc thư này của tôi.
No comments:
Post a Comment