01:43:am 10/08/13
Kính
gửi anh Đặng văn Việt – “Hùm Xám” đường Số 4 – quý mến,
Thưa anh,
Em rất đau lòng và buồn bã khi ngồi viết bức thư này
cho anh. Chính vì cái chủ nghĩa cộng sản vô đạo, man rợ đã phân hóa dân tộc ta,
gia đình ta khiến anh em mình không thể đồng tình với nhau về vấn đề Đất Nước.
Tháng 7 năm 2011, em liều mạng về Việt Nam để tham dự buổi lễ mang tro cốt anh
Đặng văn Châu của em từ Pháp quốc về chôn cất tại nghĩa trang Nhà họ Đặng ở Nho
Lâm, Diễn Châu, Nghệ An. Lúc bấy giờ anh khoe với em rằng anh đang làm ba việc
quan trọng: (1) Đòi nhà cầm quyền phục hồi danh dự cho bác (thân phụ anh) vì bị
cộng sản đấu tố cho đến chết trong cải cách ruộng đất; (2) Yêu cầu đảng nhìn
nhận trường Thanh Niên Tiền Tuyến do luật sư Phan Anh thành lập dưới thời chính
phủ Trần Trọng Kim đã có công đóng góp cho Cách Mạng (!) những cán bộ quân sự
ưu tú; (3) và xin phục hoạt phong trào Hướng Đạo Việt Nam.
Em đã đáp lại như sau: “Anh đang làm ba việc vô bổ.
Bọn cầm quyền này đâu có danh dự để trả lại danh dự cho bác hay cho bất cứ ai?!
Hơn nữa, nếu anh đòi, thì phải đòi cho hàng chục vạn người bị chúng giết oan
uổng; chứ sao anh chỉ đòi cho một mình bác mà thôi? Anh là đảng viên cộng sản
lâu năm mà anh chẳng hiểu gì về sự lưu manh cộng sản cả. Chúng sẽ không bao giờ
thỏa mãn những yêu cầu của anh, bởi vì chúng chỉ biết tôn vinh thành quả của
chúng; chứ không bao giờ nhìn nhận sai lầm hay tội ác mà chúng đã gây nên cho
dân tộc”. Có lẽ anh không hài lòng trước câu nói phũ phàng của em! Nhưng xin
hỏi, liệu từ dạo đó đến giờ, thư anh gửi đi có được chúng hồi âm?
Vừa rồi trang mạng boxitevn đăng bức thư của anh gửi
cho Bí thư Thành ủy Hà Nội xin cấp nhà, bạn hữu của em khắp nơi trên thế giới
gửi email, gọi điện thoại chê em tại sao có ông anh mang danh Hùm Xám mà lại
“hèn” đến thế. Em thật xấu hổ, không biết trả lời bạn bè ra sao, bèn gọi điện
thoại cho anh để mong có một lời giải thích chính đáng. Anh nói: “Anh đã sống
trong căn hộ chật hẹp này hơn 50 năm, anh đâu cần xin căn hộ khác làm chi khi
anh đã ngoài 90 tuổi? Mục đích của anh là để tố cáo với mọi người về sự bạc đãi
của chế độ đối với một chiến sĩ có công đưa cách mạng đến thành công”. Em đã
thốt lên: “Trời ơi! Anh là nhà quân sự đầy mưu lược, nhưng tại sao anh chọn cái
phương pháp tố giác chế độ một cách yếu xìu như thế? Hóa ra anh không hề nghe
dư luận xã hội ngày nay coi bọn cầm quyền này là một thứ súc sinh đã mất hết
khả năng biết xấu hổ hay sao? Giới trẻ nam nữ trong nước bây giờ đã tố cáo cộng
sản lưu manh, tàn ác, phản quốc một cách công khai và mạnh mẽ vô cùng dù bị
đánh đập, tù đày! Anh có biết rằng bọn đầu nậu đang nắm vận mệnh đất nước là
con đẻ của thằng Hồ Chí Minh lưu manh và độc ác?”. Mặc dù em gọi Hồ Chí Minh
bằng “thằng”, nhưng anh không nổi giận, vẫn cầm máy điện thoại để nghe em nói
tiếp, em cảm thấy thương anh Việt quá chừng chừng.
Thưa anh Việt quý mến,
Em biết anh xem Hồ Chí Minh như ông thánh, mà em gọi
hắn ta bằng thằng, là em làm tổn thương anh vô cùng, nhưng hắn không đáng được
gọi bằng ông. Xin anh hãy nghe em giải thích, em vốn không phải là kẻ lỗ mãng,
nói năng hàm hồ. Bằng chứng là trước đây có một vị giáo sư Đại học, Tiến sĩ
Toán, không đủ khả năng tranh luận với em, đã viết email gọi em là thằng côn
đồ, đứa đểu cáng gửi đi khắp nơi, mà em vẫn một điều “thưa giáo sư”, hai điều
“thưa giáo sư”; chứ không hề dùng lời lẽ khiếm nhã để đáp lại. Nhưng đối với Hồ
Chí Minh, em gọi nó bằng “thằng” là vì trong sách vở hay trong dân gian, không
một ai gọi tên ăn cắp, tên ăn cướp bằng ông cả. Người ta có thể gọi ông, bà ăn
mày hoặc lão ăn mày mà thôi!
Sự thật lịch sử đã chứng minh: Hồ Chí Minh là một
tên tha phương cầu thực; chứ không phải xuất dương tìm đường cứu nước như những
nhà cách mạng ái quốc khác. Nó viết đơn khẩn khoản xin Thực dân Pháp vào học
trường Thuộc Địa để trở thành mật thám. Cái xui xẻo cho Việt Nam là Pháp từ
chối. Giá như Pháp cho nó làm mật thám, thì với cái tài làm tôi tớ (như nó đã
làm tôi tớ cho Liên Xô, cho Tầu Cộng), nó sẽ diệt không còn một mống cộng sản ở
Đông Dương.
Bản chất Hồ Chí Minh là thằng ăn cắp: Nó đánh cắp
cái bí danh Hồ Chí Minh của nhà cách mạng Hồ Học Lãm; nó đánh cắp cuốn thơ
“Ngục Trung Thư” của anh Tàu ở trong nhà tù Trung Hoa, rồi nhận là thơ của nó.
Hồ chí Minh là thằng ăn cướp: Nó bày trò “cải cách
ruộng đất” cưỡng đoạt tài sản nhân dân để nuôi một bầy cán bộ hại nước hại dân.
Hồ Chí Minh là thằng bạc tình bạc nghĩa: Nó bán nhà
cách mạng Phan Bội Châu cho Thực dân Pháp để lấy tiền bỏ túi. Ăn cơm nhà bà
Nguyễn thị Năm – chủ hãng xe đò Cát Hanh Long – mòn răng để làm “cách mạng”,
rồi nó ra lệnh cho bộ hạ giết chết ân nhân sau một màn đấu tố sỉ nhục. Dập liễu
vùi hoa cô Nông thị Xuân chán chê rồi nó sai Bộ trưởng Công An Trần Quốc Hoàn
giết chết. Giọt máu của chính nó là Nguyễn Tất Trung thì nó không nhìn nhận và
giao cho Vũ Kỳ nuôi.
Hồ Chí Minh là thằng đểu, đạo đức giả: Nó hô hào
“Đoàn kết! Đoàn kết! Đại đoàn kết! Thành công! Thành công! Đại thành công”,
nhưng trong bí mật nó ra lệnh đàn em thủ tiêu những nhà ái quốc chống Thực dân
Pháp như Trương Tử Anh, Lý Đông A, Huỳnh Phú Sổ, nhà văn Khái Hưng… Giống như
anh đã tiết lộ trong hồi ký, anh được lệnh dẫn bộ đội đi bắt nhà văn hóa Phạm
Quỳnh, hai cha con ông Ngô Đình Khôi, Ngô Đình Huân để thủ tiêu!
Hồ Chí Minh là thằng hèn, thằng bán nước. Nó không
dám tự tay ký công hàm dâng biển đảo cho Tầu vì sợ lịch sử lên án, nhưng lại ra
lệnh cho Thủ tướng Phạm văn Đồng ký gửi cho Quốc Vụ Viện Cộng Sản Tầu.
Qua điện thoại, em không thể kể ra hết những tội ác,
những trò lưu manh của một thằng điếm chính trị. (Em xin lỗi anh, nhưng đó là
sự thật lịch sử!).
Thật ra, thằng Hồ Chí Minh dù có ba đầu sáu tay cũng
không thể tác hại đất nước Việt Nam để ngày nay dân mình lãnh hậu quả điêu
đứng. Phải có sự nỗ lực tiếp tay của hàng ngũ trí thức đã mù quáng phục vụ nó.
Hồ Chí Minh không hề giấu giếm chủ trương “trí phú địa hào, đào tận gốc trốc
tận rễ”; thế mà rất đông trí thức không hề cảnh giác mình sẽ bị đào thải, bị
ném vào sọt rác khi bị nó vắt hết nước, vẫn cúc cung phục vụ nó và tệ hại hơn
nữa là luôn luôn tỏ lòng tôn kính đối với thằng đểu.
Hay tin bác sĩ Nguyễn Khắc Viện tuyên bố: “Vô sản
không đáng sợ bằng vô học!” sau khi nhìn rõ thực tế, rồi hô hào làm cuộc cách
mạng mới, em gọi điện thoại về Việt Nam trách anh Viện đi theo cộng sản đã là
một sai lầm quá to lớn thì không thể hô hào ai theo mình làm cuộc cách mạng
khác được nữa. Anh Viện bộc bạch: “Mình vì quá khao khát độc lập, tự do nên
mình đã dấn thân theo cách mạng. Mình ngây thơ quá, cậu ạ!”. Em cười: “Không!
Anh Viện không ngây thơ! Anh Viện học rộng, tài cao, nhưng anh Viện ngu! Một
người đưa tay tuyên thệ trung thành với chủ nghĩa quốc tế, xin làm đàn em cho
ngoại bang thì không thể đem lại độc lập cho nước nhà, vì bất cứ hành động nào
cũng phải thi hành theo lệnh Đảng! Một chủ nghĩa gọi là chuyên chính thì làm
sao có tự do?”. Trước câu vặn hỏi của em, anh Viện đã đuối lý, đành im lặng!
Em đã từng nói với anh Việt rằng năm 1945, nếu em đủ
lớn, em sẽ tham gia mặt trận Việt Minh. Nhưng nếu em thấy được cái tàn ác, cái
bất nhân của cộng sản là em rời bỏ hàng ngũ ngay. Năm lên mười tuổi, khi nghe
tin anh Việt đánh tan hai binh đoàn Lepage và Charton, em đã tung quả đấm tay
lên trời, lớn tiếng hoan hô Hồ Chí Minh, hoan hô Đặng văn Việt. Nhưng sau đó
hai năm, em chứng kiến cảnh tượng mấy thằng du kích cộng sản chém bay đầu ông
phu xe kéo tên Chu ở làng Phổ Nam, huyện Phú Vang, Huế và đập vỡ sọ một thiếu
niên vì mặc chiếc áo sơ-mi trắng mà giắt hai cây bút nguyên tử màu xanh, đỏ ở
túi áo nên bị nghi làm mật thám của Pháp, là em đã bắt đầu ghê tởm sự tàn ác
của cộng sản. Lại thêm khi nghe tin bác Tham (anh bác Thượng) được Hồ Chí Minh
đặt làm Chủ tịch Mặt trận Liên Việt Liên khu IV và bác Thượng (thân sinh của
anh) được làm Bộ trưởng trong chính phủ Liên Hiệp do Hồ Chí Minh lập ra, đều bị
đấu tố cho đến chết vào năm 1953 trong cải cách ruộng đất là em thề không bao
giờ đội trời chung với cộng sản từ đó.
Em nhận thấy đa số hàng ngũ trí thức Việt Nam rất
tồi. Một đứa con nít như em mà đã sớm nhận ra cộng sản là đáng ghê tởm. Trong
khi đó những nhà trí thức, bằng cấp to, nhưng vẫn mù quáng phụng sự cái ác, cái
gian trá, cái lưu manh. Kỹ sư Hồ Đắc Liên đã hậm hực phát biểu: “Được rồi! Dẹp
xong giặc Pháp, tao sẽ thanh toán lũ cộng sản chúng mày”. Thế nhưng sau 1954,
Hồ Đắc Liên lại làm Bộ trưởng trong chính phủ của Hồ Chí Minh ở Miền Bắc. Tạ
Quang Bửu được nhiều người ca tụng là nhà trí thức cự phách tinh thông nhiều
ngôn ngữ, nhiều ngành khoa học cũng làm việc ngày đêm bất kể bệnh hoạn để phụng
sự cái đảng ác ôn; chứ không hề có chút động lòng trắc ẩn khi biết triết gia
Trần Đức Thảo bị đảng bắt đi chăn bò trên núi hoặc thương cảm cho luật sư
Nguyễn Mạnh Tường chỉ vì đọc một bài tham luận sau sai lầm cải cách ruộng đất
mà bị bỏ đói, bị cách ly với tất cả mọi người. Em chỉ thắc mắc một điều là cuốn
“Trại Súc Vật” của George Orwell mô tả xã hội cộng sản ra đời vào đầu thập niên
40’, thế mà tại sao những nhà trí thức tên tuổi tầm cỡ như các ông Trần Đức
Thảo, Trần Đại Nghĩa, Đặng văn Ngữ… lại có thể nhắm mắt đi theo tên cộng sản Hồ
Chí Minh thì thật quá lạ lùng!
Chẳng cần phải có một trình độ kiến thức rộng, bằng
cấp cao để nhận biết cộng sản sẽ gây tai họa cho Đất Nước. Một cá nhân thôi,
chứ đừng nói một đảng chính trị mà lấy câu “cứu cánh biện minh phương tiện” làm
kim chỉ nam hành động là đủ tỏ ra vô đạo đức rồi, dù “cứu cánh” cao đẹp đến
đâu! Huống chi Hồ Chí Minh là đứa đầy tham vọng cá nhân bất chính? Bằng cớ là
nó giả danh Trần Dân Tiên để viết sách ca tụng chính nó! Người có lòng tự trọng
và khiêm tốn không ai đi làm chuyện mờ ám, ngu dốt như thế! Ngoài ra, với cái
chủ trương vô sản “bần cùng hóa” toàn dân thì làm sao nó có thể đưa quốc gia
đến sự phồn thịnh, hạnh phúc? Hồ Chí Minh cai trị bằng chính sách khủng bố, tra
tấn, bỏ tù ngay cả những người từng đi theo đảng nếu trong tư tưởng có chút
hoài nghi về chủ nghĩa. Nó gieo rắc sự khủng bố triền miên khiến ai nấy đều nơm
nớp lo sợ cho mạng sống của mình, tất nhiên nguyên khí quốc gia sẽ mất dần, cả
nước đều chịu phận hèn. Đấy là mầm mống nẩy sinh nô lệ ngoại bang!
Một nhà văn, nhà báo khí phách – cụ Phan Khôi – báo
động hiểm họa của chủ nghĩa cộng sản thì có những người mệnh danh “trí thức”
như nhà văn Nguyễn Công Hoan, nhà văn hóa Nguyễn Đổng Chi (thân sinh giáo sư
Nguyễn Huệ Chi, hiện là trang chủ trang mạng bauxitevn) đã mạt sát, chửi rủa cụ
Phan Khôi một cách tàn tệ, thì làm sao một kẻ hậu sinh như em không khinh
miệt cái hạng “trí thức cỏ đuôi chó” bợ đỡ người cầm quyền một cách hèn hạ, đốn
mạt ấy?
Ở Miền Nam, mặc dầu cụ Hoàng văn Chí đã xuất bản
cuốn “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” từ năm 1959, tường thuật đầy đủ sự đàn áp
dã man của cộng sản đối với phong trào Nhân Văn, vẫn không mở mắt nổi bọn trí
thức “chồn lùi” (chữ của nhà báo Chu Tử), bọn gian manh đội lốt tu sĩ. Chúng
lớn tiếng đòi đuổi Mỹ, đòi hòa bình bằng mọi giá mà không hề có một lời lên án
bọn xâm lăng Miền Bắc. Chỉ có những thằng ngu mới không biết Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam là công cụ của cộng sản Miền Bắc thôi! Cái tai họa cộng sản xảy
ra trên đất nước ta hôm nay là vì bọn mang danh trí thức có bằng cấp cao, nhưng
lùn về trí tuệ nên bị thằng Hồ Chí Minh và bè đảng đánh lừa mà không chịu tỉnh
ngộ, lại còn mắc chứng bệnh khiếp nhược, hễ mở mồm ra phê phán tệ tham nhũng
cửa quyền hiện nay thì lập tức đem lời dạy của thằng điếm chính trị Hồ Chí Minh
ra để làm bia đỡ đạn!
Thưa anh Việt quý mến,
Em đề nghị anh nên khuyên những đồng đội cũ của anh
từ nay đừng bao giờ xưng mình là “lão thành cách mạng”, vì em nghĩ rằng họ
không hiểu ý nghĩa đích thực của hai chữ “cách mạng”. Cách mạng là thay đổi một
tình trạng hủ bại, thoái hóa sang một tình trạng tốt đẹp, tân tiến và văn minh
hơn. Mang danh nghĩa giải phóng dân tộc thoát khỏi vòng nô lệ Thực dân, Đế
quốc, nhưng cộng sản Việt Nam đã biến cả nước thành nhà tù, thành trại súc vật
thì danh giá gì mà những người kháng chiến cứ khoe thành tích đánh Tây, đuổi
Mỹ? Dưới thời Tây đô hộ, nước ta còn có báo chí tư nhân. Dưới thời chiến tranh
Mỹ – Ngụy, Miền Nam còn có văn nghệ sĩ phản chiến sống tự do. Các cụ “lão
thành” do ngu muội bị thằng Hồ Chí Minh đánh lừa, đã không tỏ ra ân hận vì từng
nhúng tay vào máu đồng bào, lại tự hào về cái quá khứ vẻ vang hoang tưởng của
mình thì bọn cầm quyền khốn kiếp này còn ngự trị trên ngai vàng nhiều năm nữa!
“Các Cụ” phải biết xấu hổ trước các anh thư như:
Nguyễn Phương Uyên, Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, Huỳnh Thục Vy, Lê Thị Công
Nhân, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Hoàng Vi, Trần Thúy
Nga… Tại sao ư? Vì họ là đàn bà, con gái mà dám hiên ngang xuống đường chống
lại cường quyền hèn với giặc ác với dân, bất chấp bị tù đày tra khảo; trong khi
“Các Cụ” từng vỗ ngực tự hào “quyết tử để dân tộc quyết sinh”, mà nay chỉ dám
ngồi nhà viết dăm ba cái kiến nghị vớ vẩn, rồi mang lời dạy của “Bác Hồ” ra làm
bia đỡ đạn, mặc dầu thâm tâm cũng biết những lời dạy của Hồ Chí Minh chỉ là lẻo
mép tuyên truyền; chứ không thực. Xưa kia “Các Cụ” tranh đấu nhưng cha mẹ, vợ
con, thân nhân của “Các Cụ” không bị bọn cầm quyền đánh đập, bỏ tù như những
nhà tranh đấu hiện nay là đủ thấy họ anh hùng hơn “Các Cụ” rất nhiều. Thằng
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng mắng “các Cụ” thoái hóa về đạo đức và nếp sống thì
“các Cụ” lặng thinh, im thin thít. Đợi tới lúc chàng tuổi trẻ Nguyễn Đức Kiên
lên tiếng phản pháo thì “Cụ” Nguyễn Trọng Vĩnh mới dám viết đôi lời khen ngợi
chàng thanh niên bằng giọng kẻ cả lão thành!
Hồ Chí Minh, một tên chính trị hoạt đầu, lưu manh,
dùng chiêu bài “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” dựng lên một bộ máy cai trị độc tài,
khát máu, tiêu diệt hàng ngũ trí thức khiến cho nhân tài có khí phách mất dần;
chỉ còn lại một bầy dốt nát, vô học, vô nhân cách, man rợ bước lên địa vị lãnh
đạo như tên phu hỏa xa Lê Duẩn, tên hoạn lợn Đỗ Mười, tên cai đồn điền cạo mủ
cao su Lê Đức Anh… mà thôi. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện sau khi mở mắt mới thốt lên
câu “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”, thì đã quá muộn. Nói tóm lại, Mùa Thu
năm 1945, sở dĩ Hồ Chí Minh cướp được chính quyền từ tay cụ Trần Trọng Kim là
vì những người yêu nước không biết sự lưu manh, gian ác của giống “cỏ cộng sản”
(chữ của cụ Phan Khôi). Giá như cụ Kim nghe lời đề nghị của viên Đại sứ Nhật
Bản để cho quân Nhật tiêu diệt toàn bộ đám cộng sản ấy thì sẽ không có cuộc
Cách Mạng Mùa Thu. Giá như không có bọn trí thức “chồn lùi”, bọn tu sĩ và bọn
nằm vùng ở Miền Nam làm tay sai cho cộng sản Miền Bắc thì chẳng thể nào Miền
Bắc xâm lăng được Miền Nam.
Thưa anh Việt quý mến của em,
Theo sách Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo của tác giả Hồ
Tuấn Hùng, Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương, người Đài Loan được Mao Trạch Đông ra
lệnh đóng vai Nguyễn Ái Quốc đã chết từ năm 1932. Thực hư thế nào, chúng ta
không cần xét đến. Chỉ cần biết Hồ Chí Minh lúc sống thì luôn luôn mặc bộ quần
áo đại cán giống như Mao Trạch Đông; khi lâm chung thì trối trăn sẽ đi gặp Karl
Marx, Lenin. Do đó, nó không còn là người Việt Nam nữa. Với địa vị một nhà lãnh
đạo, từ thể xác đến tâm hồn, Hồ Chí Minh là kẻ vọng ngoại (Trung Cộng), lại có
chủ trương tiêu diệt nguyên khí quốc gia bằng cách sát hại người trí thức có
khí phách, anh hùng, yêu nước thì chúng ta không ngạc nhiên khi chứng kiến bọn
“Côn An” ngày nay đánh đập, bỏ tù những thanh niên nam nữ biểu tình chống Trung
Cộng. Những thằng lãnh đạo cộng sản kế thừa bắt buộc dân ta phải noi gương đạo
đức và học tập tư tưởng Hồ Chí Minh – một thằng bán nước – thì chúng nó phải
làm theo cách đàn áp mà Hồ Chí Minh đã làm thôi!
Theo em, những ai nếu còn có lòng yêu nước Việt Nam
thì phải ngưng ngay cái trò sùng bái Hồ Chí Minh. Vì như thế là mâu thuẫn: một
mặt đòi bảo vệ đất đai biển đảo, chủ quyền quốc gia; mặt khác lại tôn vinh một
tên bán nước. Anh Việt đừng bắt chước loại nhạc sĩ bất hiếu Phạm Tuyên, có cha
là Phạm Quỳnh bị Hồ Chí Minh giết, lại trơ trẽn làm bài hát “Như Có Bác Hồ
Trong Ngày Vui Đại Thắng” sau ngày xâm chiếm Miền Nam. Hãy bắt chước cái dũng
của nhạc sĩ Tô Hải dám nhận mình sai lầm vì đã bị Hồ Chí Minh đánh lừa mà đi
theo cộng sản!
Bao lâu cái xác Hồ Chí Minh còn nằm chình ình giữa
Quảng trường Ba Đình, còn những kẻ vái lạy con ác quỷ Hồ Chí Minh thì lũ quỷ sứ
cầm quyền còn tác oai tác quái, hoành hành trên xứ sở của ta. Hồ Chí Minh đã
dâng Việt Nam cho Tàu Cộng rồi!
Vì quá uất ức, đau lòng trước bao nỗi oan khiên mà
người dân ta phải gánh chịu hàng ngày, em đành nặng lời đối với một xác chết.
Không ai có thể thay đổi quá khứ, em rất hiểu điều đó. Hồ Chí Minh đã chết, đã
thuộc về quá khứ, nhưng tội ác của nó đối với dân tộc Việt Nam hãy còn đó và
được bọn đồ tử đồ tôn của nó thi hành một cách tàn bạo triệt để hơn, thì không
lý do gì lại cứ lải nhải ca tụng nó là nhà giải phóng dân tộc. Em thách thức
bất cứ ai có thể chứng minh Hồ Chí Minh đã làm một điều gì tốt cho dân tộc Việt
Nam.
Em khẩn khoản xin anh Việt kể từ nay đừng bao giờ
đem lời dạy của Hồ Chí Minh ra dẫn giải trong các bài viết của mình. Vì tình
gia tộc, vì nghĩa đồng bào, em không thể tha thứ cho kẻ đã giết chết hai ông
bác của mình nói riêng và hàng trăm vạn nạn nhân vô tội nói chung, nhất là tội
ác đó còn hoành hành.
Ca tụng Hồ Chí Minh là nguyền rủa dân tộc Việt Nam!
© Bằng Phong Đặng Văn Âu
© Đàn Chim Việt
---------------------------------------
Đem
tâm tình viết lịch sử: Trí thức nào, chính quyền nấy 12:01:am 22/04/11
Đem
tâm tình viết lịch sử: Chuyện gia đình, chuyện nước non 12:01:am 02/04/11
Đem
tâm tình viết lịch sử: Thời đại quỷ ám
09:05:am 03/05/09
Đem
tâm tình viết lịch sử [4] 09:39:am
11/02/09
Đem
tâm tình viết lịch sử [3] 09:33:am
10/02/09
Đem
tâm tình viết lịch sử [2] 09:26:am
09/02/09
Đem
tâm tình viết lịch sử [1] 09:21:am
08/02/09
No comments:
Post a Comment