PV.VRNs
Đăng bởi lúc 7:51 Sáng 18/08/13
VRNs ( 18.08.2013) – Sài Gòn - Trước khi phiên tòa Phúc thẩm sinh
viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên diễn ra, cư dân mạng đoán xa đoán gần vì
kinh nghiệm như bao phiên tòa trước đây là Y ÁN. Niềm vui sinh
viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên được tự do khá bất ngờ và dường như không ai
lường trước được. Vì khá là bất ngờ nên tôi tạm viết ” đón Uyên về trong niềm
vui vỡ lở”.
Ngay sau khi thoát khỏi lao tù,
gia đình sinh viên yêu nước Phương Uyên và những ai quan tâm đến công lý hòa
bình, dân chủ tự do đều hân hoan vui mừng gặp nhau tại Phòng Công lý Hòa bình
DCCT.
Đồng hành với phiên tòa Phúc
thẩm từ sáng đến chiều, đặc biệt là giây phút đoàn chúng tôi cùng thân nhân,
bạn hữu của gia đình Phương Uyên rời khu vực phiên tòa dẫn nhau đến trại giam
Long An đón về trong niềm vui vỡ òa khôn tả. Gần cả trăm người vui vẻ cười nói,
hàng chục người gọi điện thoại báo tin mừng cho nhau trước cổng trại giam. Khi
không được phép đi lại tập trung trước cổng trại giam, mọi người ngồi lê lếch
bên lề đường, trong quán cốc quên hết bao mệt nhọc nắng nóng, dù bị khủng bố,
đàn áp của lực lượng an ninh suốt cả ngày hôm ấy. Trong khoảnh khắc vô cùng cảm
động ấy, có người không kiềm chế được cảm xúc vui mừng đến rơi lệ, có
người thét lên như muốn hô vang cho toàn dân thiên hạ thấy công lý đã giải
thoát dân nghèo vô tội. Tất cả những ai yêu mến và khao khát công bằng, dân
chủ, đất nước tự do hòa bình họ gặp đã nhau, họ đã thương nhau không phân biệt lương
giáo, giàu có, sang hèn, tuổi tác, địa vị. Có cụ ông tuổi đã thất thập, dù
không họ hàng thân nghĩa nhưng đồng hành với Phương Uyên suốt ngày tại khu vực
phiên tòa, biểu tình kêu vang tranh đấu cho ba mẹ của hai sinh viên yêu nước
được vào dự phiên tòa, dù bị xua đuổi từ chối cụ vẫn cương quyết đến cùng. Sức
người có hạn, đến chiều mệt lả vì tuổi cao không cho phép cụ phải trở về Sài
Gòn, nhưng khi về gần đến nhà nghe tin từ điện thoại Phương Uyên được tự do và
mọi người đang chờ đón em về . Ngay lập tức cụ cho xe quay trở lại trại giam
chờ đón Uyên. Không dừng lại ở đó, cụ còn điều động thêm xe bảy chỗ từ Sài Gòn
xuống tháp tùng em và gia đình. Có người mẹ địu con thơ chưa tròn 1 năm tuổi từ
Hà Nội vào Sài Gòn trong phiên tòa phúc thẩm Phương Uyên.
Từ cụ già cho đến em thơ, họ là
những người chưa một lần gặp gỡ Phương Uyên sao lại yêu quý em đến vậy? Yêu em
bởi lẽ họ xem em như vì sao sáng bừng lên trong tăm tối. Em là vì sao của công
bằng, dân chủ, tự do, bởi khí phách hiên ngang can đảm thể hiện qua những lời
em nói trước tòa và chọn lựa cương quyết đến cùng của em trong hoàn cảnh hiện
nay của đất nước. Em đứng lên như hồi chuông báo thức, lay tỉnh một số người
trẻ đang sống trong bằng an giả tạo, đang vô tâm vô tình, vô cảm thơ ơ trước
bất công gian dối, trước vận mệnh an nguy của biển đảo quốc gia, trước ngoại
xâm Trung Cộng đang hăm he dòm ngó.
Nhiều người tìm mua hoa để tặng
em nhưng tìm mãi không thấy, có người bảo rằng: sự hiện diện của mỗi người dành
cho Uyên lúc này là một bông hoa rồi.
Khi ra khỏi trại giam cha mẹ và
mọi người quấn lấy em, đèn Flash thi nhau chụp sáng cả một góc trời. Đứa em
trai bé bỏng tội nghiệp của em tuy mới 6-7 tuổi cầm tay em tiến đến bên vị linh
mục ngỏ lời chào thăm cảm ơn, dù trước đây em chưa một lần gặp gỡ vị linh mục
ấy bao giờ. Không hiểu sao và động lực nào đã khiến em và gia đình quyết định
về văn phòng Công lý Hòa bình DCCT để gặp gỡ chung vui, cám ơn mọi người. Khi ý
kiến đó vừa nêu lên ngay lập tức mọi người đều nhất trí vỗ tay hò reo vui mừng.
Em bị bắt cóc đưa vào trại giam
trong lầm lũi tội nghiệp ròng rã suốt 10 tháng trời, nhưng không ai ngờ ngày em
được tự do trở về trong vinh dự hân hoan. Biết bao xe hơi, biết bao lời chúc
mừng, biết bao người đón tiếp, biết bao cái ôm hôn thắm thiết…Công an trại giam
tròn mắt ngỡ ngàng trước sự kiện này dường như họ vừa vỡ lẽ tuồng sinh
thì phải.
Gặp gỡ em trong khoảnh khắc
ngắn ngủi em tâm sự: Những lần ra trước phiên tòa, tuy 21 tuổi đời non trẻ
nhưng chưa bao giờ em rơi lệ cả, cho dẫu có những lúc em sợ hãi vì đơn phương
độc mã một mình. Có những lúc em thấy họ như những con mãnh hổ. Trong oan ức cô
đơn chốn lao tù, đối diện với sự bất bình, thương cha nhớ mẹ có lúc em khóc một
mình trong đêm tối. Nhưng hôm nay trong thánh lễ Tạ ơn trước thượng đế, trước
quý cha, gia đình và những người chưa một lần gặp gỡ nhưng đã đồng hành, cảm
thông nâng đỡ em trong khốn khổ nguy nan, khiến em không kìm chế được những
dòng lệ.
Bây giờ thì ai cũng có thể hiểu
được tại sao em lại chọn DCCT là nơi để gia đình có dịp cám ơn mọi người. Thì
ra khi em bất ngờ bị lực lượng công an bắt cóc vào trại giam, gia đình chạy vạy
khắp nơi kêu trời cũng không thấu. Thân phận người nghèo, bé mọn bị gạt ra bên
lề xã hội không biết tựa nương vào ai. Cha mẹ em chạy từ nam ra bắc, từ Ninh
Thuận vào Sài Gòn, Sài gòn về Long An không biết bao nhiêu mà kể, ngất lên xỉu
xuống bao lần. Như người chết đuối vớ được phao, những lần đi kêu oan cho em,
gia đình em đã được quý cha đồng hành, cảm thông an ủi. Nhờ các phương tiện
truyền thông xã hội mà mọi người quan tâm chú ý đến vụ việc của em, và họ đã
nhảy vào cuộc viết bài, kêu gọi trả tự do cho em vì em yêu nước, vì em vô tội,
vì em dám xả thân cho công bằng, dân chủ tự do. Tôi nhận thấy những giọt nước
mắt lăn dài trên khóe mắt em khi nói lời cảm ơn đến cha GT, quý cha quý thầy và
mọi người. Mẹ em nhắc lại hình ảnh một vị linh mục đi lấy cơm, rót nước đón
tiếp chị tại nhà dòng trong những lần đi kêu oan cho con, mẹ em nghẹn ngào, nói
không thành lời khi bắt gặp nơi cha T…hình ảnh vị giáo hoàng thánh thiện, cúi
xuống bên người người nghèo, chọn lựa dấn thân với người nghèo, cúi mình hôn chân
những bệnh nhân phong hủi.
Có lẽ em sẽ khóc nhiều hơn nữa
nếu chứng kiến quang cảnh ngoài phiên tòa phúc thẩm của em. Một phiên tòa công
khai mà lực lượng công an vây kín như ong vỡ tổ. Phiên tòa công khai mà không
cho cha mẹ em vào tham dự. Dù cách nhau hàng chục bức tường thì tiếng kêu la
gào thét của cha mẹ, người thân và những người quan tâm đến tự do, công bằng
dân chủ vẫn vang lên, những tiếng kêu bé bỏng tội nghiệp ấy đã chiến thắng. Em
có thấy hình ảnh cha mẹ và em trai bé nhỏ của em ngồi bệch giữa đường ngay cổng
tòa, những người yêu công bằng, tự do nằm xõng xoài trước và sau bánh xe của
công an để phản đối việc không cho cha mẹ em vào dự phiên tòa, tuyên bố em vô
tội và hô vang “ Phương Uyên vô tội, yêu cầu trả tự do cho em ngay lập tức” hay
không?. Em có biết mấy trăm người trong khu phố bé nhỏ bỏ lỡ công việc dang dỡ
để chạy ra vì tiếng kêu “ trả tự do cho sinh viên yêu nước Phương Uyên” hay
không? Em có hay chăng nhờ tiếng kêu gào thảm thương đó mà cả phố ai cũng hiểu
bản chất của phiên tòa, cách hành xử của Bộ tư pháp Long An, và em vô tội hay
không?
Xung quanh tôi lúc ấy có hàng
trăm an ninh, họ theo dõi sát nút, chỉ cần rút máy quay phim hay chụp hình thì
họ có thẻ bẽ quặp tay tôi , hoặc áp giải lên xe ngay lập tức. Chính vì lẽ ấy mà
tôi chọn giải pháp bất động đứng để quan sát và ghi nhận mọi diễn biến ngoài
phiên tòa để hôm nay có dịp ngồi viết lại chia sẻ với em.
Em và gia đình rối rít cám ơn
mọi người nhưng thực ra người ta cám ơn em và gia đình em mới phải Uyên à!
Chúng tôi đón tiếp em và gia
đình vì sứ mạng dấn thân chọn lựa mà Chúa đã trao phó cho Nhà dòng chúng tôi.
Em biết không, dù có phải lấy “ trứng chọi vào đá” trong hành trình dấn thân
phục vụ những người bị áp bức bất công, giam cầm tù tội, oan khiên; lên tiếng
cho công bằng sự thật, tự do, có đau thương mất mát, thiệt thân đến mấy đi
chăng nữa thì chúng tôi vẫn trung thành với những chọn lựa ấy. Đức Giêsu Kitô –
Chúa của chúng tôi là Vua của Sự thật và để làm chứng cho công lý sự thật Ngài
đã hiến dâng mạng sống mình bằng cái chết trên thập tự.
Em còn ngạc nhiên nữa hay không
Phương Uyên? Nay mai trên đường đời, nếu có ai rơi vào tình cảnh đáng thương và
tội nghiệp như em thì hãy gõ cửa, chúng tôi sẽ mở cho.
Em đã chiến thắng, hãy tiếp tục
can đảm lên nghe em, đừng sợ. Em thấy không cả thế giới đang hướng về em đó.
Vì một nền công lý, hòa bình và
dân chủ, xã hội Việt Nam hôm nay đang rất cần những người như em đó Phương Uyên
à!
Pv. VRNs
No comments:
Post a Comment