Thứ sáu, ngày 16 tháng tám năm 2013
Trong một bài viết hôm 12/8/2013 của ông bác sỹ
Benjamin S. Carson - một tài năng y học của thế giới - trên Real Clear World về chủ đề chính phủ mới ở Trung Hoa chống
lại hiến pháp của Hoa Kỳ. Ông cho rằng, 3 bài viết trên các trang nhất Tân Hoa
Xã, Nhân Dân nhật báo và Hỏa Tuyến Bình luận của một giả có bút hiệu là Ma
Zhongcheng - 马众诚, có nghĩa là
Trung thành với chủ nghĩa Marx - đều cho thấy là một kiểu sửa lại những bài
tuyên truyền cũ của thời Mao Trạch Đông ở thập niên 1970.
Theo Bùi Mẫn Hân - Minxin Pei - một chuyên gia về
chính trị Trung Quốc tại Claremont McKenna College, gần đây đã viết, "Các lãnh đạo mới của Trung Hoa có thể
bỏ qua một số cải cách về kinh tế, hành chính phù hợp với mục tiêu bảo tồn sự
cai trị của Đảng Cộng sản. Nhưng nó sẽ không chấp nhận bất cứ sáng kiến nào có thể gây nguy hiểm đến độc quyền chính trị của đảng cộng sản, mặc dù đảng cộng sản ở Trung Hoa bây giờ không còn lý tưởng của cộng sản".
Qua những chính sách cải tổ gần đây của Trung Hoa,
nổi bật nhất là chiến lược kinh tế ba phàm là của Lý Khắc Cường - Likonomics:
không kích thích kinh tế, giảm nợ và tái cơ cấu - cũng thấy nó chỉ đơn thuần là
3 biện pháp tạm thời giải nguy cho nền kinh tế Trung Hoa. Không giống với chiến
lược của ông Shinzo Abe - Abenomics - là một phức hợp cải cách gồm 3 mục tiêu
chính trị song hành với 3 mục tiêu kinh tế cho nước Nhật. Càng không giống như
Hoa Kỳ là, mỗi lần thay đổi lãnh đạo có trường phái khác nhau, thì chính trị và
kinh tế cũng đổi theo.
Ở Việt Nam cũng vậy, trong bài viết Bàn về kỷ vật của chủ tịch nước trao cho tổng thống Obama của
tôi, những sự kiện tôi đã liệt kê, chứng minh hùng hồn cho việc đối với đảng
cộng sản thì không có chuyện chuyển đổi. Thậm chí, sau sự kiện Liên Xô và Đông
Âu sụp đổ, đảng cộng sản ở Việt Nam còn sửa đổi hiến pháp năm 1992, để thêm cái
điều 4 nhằm khẳng định độc tôn cầm quyền ở Việt Nam, mà các hiến pháp 1946,
1959 và 1980 chưa bao giờ có điều này.
Lịch sử thế giới về các quốc gia có đảng cộng sản
cầm quyền cũng cho thấy rõ điều này. Những năm 1950s, một số quốc gia Đông Âu
như, Ba Lan, Tiệp Khắc và Nam Tư, họ đã chán chê đảng cộng sản, họ muốn ly khai
và thay đổi nền chính trị theo phương Tây. Nhưng dưới sự kiểm soát của Liên Xô
bằng mọi cách cả chính trị lẫn quân sự đã không cho phép họ chuyển đổi nền
chính trị từ đơn nguyên sang đa nguyên, và nền kinh tế bao cấp sang kinh tế thị
trường tự do. Mãi đến khi Liên Xô thất bại và sụp đổ vì sau một thời gian dài
đi theo nền kinh tế bao cấp, mà phải chạy đua vũ trang với Hoa Kỳ và phương
Tây, trong khi phải bảo kê cả các đồng minh cộng sản trên toàn thế giới, thì sự
sụp đổ thực sự mới diễn ra ở Đông Âu.
Nhưng dù, Trung Hoa đã từ bỏ nền kinh tế bao cấp từ
1978, sau khi Đặng Tiểu Bình thỏa thuận với Hoa Kỳ bằng Thông Cáo Thượng Hải
12/1972, và Liên Xô cùng Đông Âu sụp đổ 1990, đảng cộng sản ở Trung Hoa vẫn
không từ bỏ con đường độc tôn cầm quyền của mình. Việt Nam nằm cạnh Trung Hoa
cũng phải đi theo Trung Hoa bằng Hội nghị Thành Đô, để đảng cộng sản ở Việt Nam
tiếp tục khẳng định độc tôn cầm quyền bằng hiến pháp sửa đổi 1992.
Hơn nửa triệu người trước Quảng trường Thiên An Môn
ngày 04/6/1989 vẫn bị xe tank, súng đạn của Đặng tàn sát chỉ trong 1 đêm.
Bây giờ, Trung Hoa đang khủng hoảng tài chính do nền kinh tế định hướng thị trường
xuất khẩu và sản xuất hàng hóa giá rẻ, đẩy tăng trưởng bằng đầu tư công từ tiết
kiệm của hộ gia đình. Kinh tế Trung Hoa chắc chắn sẽ hạ cánh nặng nề, nhưng với
ngôi vị độc tôn cầm quyền của đảng cộng sản không thể lung lay. Vì với tư tưởng
của Mao, họng súng đẻ ra chính quyền, các quốc gia có đảng cộng sản nắm quyền
sẵn sàng độc ác để giữ sự độc tôn cầm quyền. Thiên An Môn đẫm máu, mới đây nội
loạn Tây Tạng, Tân Cương, họ đã đàn áp dã man.
Việt
Nam là bản sao tận tụy và trung thành nhất của Trung Hoa từ sau 1990, là đồng
minh chiến lược của Trung Hoa cũng đang sụp vào vũng lầy của một nền chính trị
nửa dơi, nửa chuột và kinh tế kiểu mang màu sắc Trung Hoa. Cho nên khi Trung
Hoa không sụp đổ, thì đảng cộng sản ở Việt Nam vẫn còn độc tôn nắm quyền hành
cai trị.
Tất cả những điều trên cho ta thấy rằng, ở bất kỳ
quốc gia nào trên thế giới mà đảng cộng sản cầm quyền, thì chỉ có sụp đổ mới có
sự thay đổi thực sự về chính trị và kinh tế. Việc chuyển đổi từ một nền chính
trị đơn nguyên và một nền kinh tế do nhà nước chỉ huy sang một nền chính trị đa
nguyên và một nền kinh tế thị trường tự do, khi đảng cộng sản chưa sụp đổ là
điều ảo tưởng.
Bài
đọc liên quan:
No comments:
Post a Comment