Ông Bút
chấp bút
18-1-2013
Hà Nội ngày 18/1/2013
Thưa bà!
Vừa qua bộ phận bên dưới của tôi
tắc trách, bỏ qua cái khâu dạo đầu, khiến bà phật ý. Lẽ ra chúng nó lân la tiếp
cận, đánh tiếng thăm dò, thử xem bà có hồ hởi phấn khởi, khi được tôi khen bà
hay không, nếu biết bà không thích, thì lặn luôn sẽ không có bằng chứng gì hết,
coi như thủ tướng Dũng này chưa biết bà. Sự tắc trách, làm bà trúng mánh, được
một phen chảnh với đời, và người oán thù, khinh ghét chính phủ của tôi, tha hồ
xung phong tràn lên... chửi tới tấp.
Nhưng hề gì, thưa bà. Như người
trồng cây phải siêng năng đào xới, cây mới mau tươi tốt. Chỉ tính riêng đợt bà
từ chối bằng khen, bác sĩ báo tin vui, tôi lên được ba ký mốt, đã quá! "Lâu
dần đời mình cũng quen" bà ơi, ngày nào lên mạng, thấy người ta không
chửi mình, tôi đâm... nhớ! Cũng may, chưa có ngày nào ngơi.
Hôm nay viết thư cho bà, không phải
vì chuyện chửi bới. Vì lưu ý mấy lời của bà nói rằng:
“Tôi cũng nói thẳng, tôi là nghệ sỹ
cộng sản chính hiệu, và cho tới bây giờ, trái tim tôi là tim của một người cộng
sản mong cái đất nước này sẽ hòa nhập được với thế giới, tốt đẹp hơn, giàu có
hơn, và dân không khổ nữa.”
Thưa bà:
Làm sao có chuyện trái ngoe, trái
nghếch như thế được hả bà. Đã là Cộng Sản, thì ai dám hòa nhập với mình, chỉ
hòa với "thế giới" của Cu Ba, Bắc Hàn, hai thằng này đói rách truyền
thống, hòa với nó chỉ cho, chứ không xin được thứ gì, với Trung Quốc, hòa đến
mất tiêu mình luôn rồi. Còn bọn Tư Bản giãy chết, dễ gì hòa với chúng nó, mà
còn giữ cái đuôi Cộng Sản chính hiệu? Chúng nó bỏ chạy xa ngàn cây số giờ, đuổi
sao kịp, tội lắm bà ơi.
Mong trái tim Cộng Sản của bà, mở
lòng độ lượng (nếu có) để hỷ xả cho anh em, phương châm của tôi: Yêu sự thật,
ghét giả dối. Tuy nhiên sống với giả dối lâu ngày, thấy cái giả dối biến thành
sự thật, ví dụ bốn ngàn năm sau cũng không xây được xã hội chủ nghĩa, thế nhưng
chúng ta bắt nhân dân phải viết trên đầu đơn, thư: Chxhcn Việt Nam!? Đố ai dám
không viết? Làm gì có: Tự do-độc lập-hạnh phúc? Đố ai dám đặt câu hỏi? Mỗi
người dân là bốn người công an đấy bà ạ.
Và:
“Đối với tôi, ai làm lãnh đạo mà
làm cho đất nước giàu, nhân dân sung sướng thì tôi quý trọng, còn ai không làm
được điều đó thì tôi không thích, không quý trọng, khen tôi tôi thấy không sung
sướng.”
Như vậy cả đời bà chưa hề nhận được
giấy khen nào, đúng không? Vì từ khi đảng CS ra đời đến nay, chưa có loại lãnh
đạo "làm cho đất nước giàu, nhân dân sung sướng" chưa nói đất
nước khổ đau, điều này cũng có nghĩa là bà chưa bao giờ được sung sướng!
Bà không muốn có một chữ ký trong
nhà, mà kẻ đó làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Thưa bà trước 1975, tôi
nghe bà con miền Bắc kể rằng: Khoai lang trồng chưa kịp tới ngày bới, nhưng đói
quá, họ móc tìm cọng rễ nào phình ra như hạt đậu phụng bứt nhai, rồi lấp đất
lại, thời kỳ này xúc phạm tới cao độ đó thưa bà.
Bà chê chữ ký của tôi, thiết tưởng
nước này, từ trước đến nay chẳng còn ai xứng đáng hơn. So với bác Hồ, tôi cũng
có điều hơn bác, như công khai hóa vợ con, dù vợ tôi xấu hơn, già hơn vợ bác,
tôi sinh cháu nào nuôi đàng hoàng đứa đó. Hà Nội ai cũng biết Nguyễn Tất Trung,
đứa con rơi của bác, sống lang thang, cù bơ cù bất, Trung biết cha mình là ai,
nhưng chớ dám mở miệng nói ra.
Nạn tham nhũng từ đâu? Cán bộ ta ở
trong rừng đói quá, sau 30/4/1975 chiếm được miền Nam, của cải cao ngút ngàn, tha
hồ ăn, thế gian xưa nay vẫn thế, túi tham không đáy, sức mạnh nào ngăn cản được
cái "nạn dịch ăn" này? Ăn hoài thành quen, nhịn sao được. Mười bảy
tấn vàng của miền Nam, đã bay biến ngay năm đầu "giải phóng", vài
chục năm sau vừa đổi mới, Lê Kiến Thành, con của TBT Lê Duẩn, trở thành
"doanh nhân thành đạt nhất", trở thành chủ nhân ông Techcombank!? Đó,
cái mầm tham nhũng, có mới mẻ gì cho cam. Máu bộ đội chảy dài Trường Sơn, nhưng
hưởng phú quý vinh hoa, chỉ vài chục người chớ mấy, thưa bà.
Nhân nhắc đến TBT Lê Duẩn, xin lỗi
bà, nếu kéo thêm năm năm cai trị, người dân không có khố mà mặc.
Bà muốn ông Đỗ Mười, ký giấy khen
chăng? Thưa bà ông ĐM khét tiếng chuyên chính, nhưng Nam Hàn cho ông ta một
triệu đô la, ông đi khắp Hà Nội khen Hán Thành sạch đẹp, đâu đâu cũng thơm
phức, đến ống cống cũng thơm! Bình Nhưỡng thúi hoắc, bắc Hàn nghèo xác xơ.
Bà muốn thủ tướng Phạm Văn Đồng, ký
chăng? Quả như thế bà nên copy công hàm 1958, treo ngang cùng giấy khen ấy hén.
Những người quá cố đã không ra gì, bọn lãnh đạo, quan chức ngày nay toàn một lũ
lú, làm sao xứng đáng ký giấy khen cho bà? Mấy hôm rày tôi chạy vạy, tìm người
ký giấy khen cho bà, nhưng khó quá, không một ai chịu ký, hội Điện Ảnh nói:
không dám ký, sợ "mai này lại sinh ra thù oán" sợ mất sổ gạo, lo mất
sổ hưu!
Phần trên tôi nhắc lại phương châm:
"Yêu sự thực, ghét giả dối" thật lòng tôi như vậy, khi quốc
hội gợi ý từ chức, tôi trả lời minh bạch, tiếc rằng không ai hiểu, tôi nói:
Đảng phân công, tôi làm, tôi không từ chối, và cũng không xin xỏ. Nghĩa là
chính phủ, chính quyền này không "dính" gì tới nhân dân cả, hiểu
chưa? Khổ quá nghe với ngóng.
Bà còn cao ngạo, thách thức sự trả
thù nào đó, như bị tai nạn, làm gì quá đáng vậy bà. Có điều phụ nữ ra đường,
thế nào cũng mang theo túi xách, bà nên cẩn thận, nhiều khi công an khám xét
bất thình lình, tìm thấy trong túi của bà có vài bao cao su đã qua sử dụng, thì
cũng hơi kẹt, xin bà đừng nghĩ bậy cho tôi tội nghiệp, tôi chỉ thực hiện mỗi
một lần với ông Luật Sư Cù Huy Hà Vũ mà thôi!
Thân mến chào đoàn kết.
X
----------------------------------------------------
181-2013
Kim Chi! Người Việt miền Nam trong
suốt nửa thế kỷ qua, có thể nói là đa phần, mỗi khi nghe đến hai tiếng “Kim
Chi”, tức thì liên tưởng đến một món ăn của người Đại Hàn rất khoái khẩu Việt
Nam. Thế mà từ ngày 28 tháng 12 năm 2012, nhắc đến hai chữ ấy, người Việt cả
nước lại nghĩ ngay tới một con người. Đó là nữ nghệ sĩ Kim Chi, sau khi bà công
khai từ chối lời khen của Thủ tướng nước CHXHCNVN, ông Nguyễn Tấn Dũng, còn
được chủ tịch nước CHXHCNVN đương nhiệm gọi là “đồng chi X”; được Tổng bí thư
đảng CSVN “mã hóa” thành “một đồng chí trong Bộ Chính trị”; còn dân gian kêu một
cách... Nam bộ là “ Ba Ếch”.
"Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm."
Lời bà rất là chân chất, giọng bà thật nhẹ nhàng, nhưng sao nghe như tiếng súng vang trời Việt giữa đêm đen sợ hãi, đánh thức dậy lòng can đảm truyền thống đang bị đè bẹp bởi bóng Đỏ quỷ quái tàn độc.
Người ta càng khâm phục hơn nữa lòng quả cảm của nữ nghệ sĩ Kim Chi khi bà lên tiếng giữa lúc đại bộ phận tầng lớp “hữu phu” nhưng “thất trách” trước vận mạng quốc gia đang bên bờ vực thẳm suy vong; trong khi nhà cầm quyền vận dụng tối đa “bạo lực cách mạng” như chưa bao giờ để trấn áp những tiếng nói phản kháng của nhân dân: lực lượng công an nhân dân lẫn bộ đội cụ Hồ; ban hành lệnh cấm đọc báo mạng “ngoài luồng”, và thậm chí phải cầu viện đến cả cái sổ hưu làm mồi câu.
Nhiều người đã lên tiếng bày tỏ lòng cảm phục, ngưỡng mộ, tôn vinh nghệ sĩ Kim Chi. Người viết bài này không nhằm mục đích “khen bò trắng răng”, nhưng chỉ muốn bày tỏ lòng quí mến bà. Xin được gọi bà là Kim Chi chi bảo.
Kim Chi chi bảo! Nhưng vẫn tiếc hùi hụi cho bà nghệ sĩ ưu tú.
Giá như cô bé “đầu” (cha) Nghệ An, ‘đít” (mẹ) Rạch Giá xinh đẹp duyên dáng hồi đó đừng đi tập kết ra Bắc để làm văn công; vượt ngược Trường Sơn, lên dây cót cho đoàn quân “sinh bắc tử nam”; cho thanh niên Miền Nam rảnh tay dẹp loạn, trong đó có thằng bé đồng hương Rạch Giá của cô-cụ bỏ học trốn vô rừng tràm U Minh Thượng đi phá làng phá xóm, ngày du kích đêm chích mông, thì biết đâu ngày nay cô- cụ đã chẳng phải mất công gồng mình nổi lên thành “hiện tượng Kim Chi”, giữa tuyệt đại bộ phận trí ngủ vì thuốc lú xã hội chủ nghĩa; và đồng bào Miền Nam của cô khỏi bị phỏng... thì Kim Chi còn chi bảo hơn gấp bội.
"Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm."
Lời bà rất là chân chất, giọng bà thật nhẹ nhàng, nhưng sao nghe như tiếng súng vang trời Việt giữa đêm đen sợ hãi, đánh thức dậy lòng can đảm truyền thống đang bị đè bẹp bởi bóng Đỏ quỷ quái tàn độc.
Người ta càng khâm phục hơn nữa lòng quả cảm của nữ nghệ sĩ Kim Chi khi bà lên tiếng giữa lúc đại bộ phận tầng lớp “hữu phu” nhưng “thất trách” trước vận mạng quốc gia đang bên bờ vực thẳm suy vong; trong khi nhà cầm quyền vận dụng tối đa “bạo lực cách mạng” như chưa bao giờ để trấn áp những tiếng nói phản kháng của nhân dân: lực lượng công an nhân dân lẫn bộ đội cụ Hồ; ban hành lệnh cấm đọc báo mạng “ngoài luồng”, và thậm chí phải cầu viện đến cả cái sổ hưu làm mồi câu.
Nhiều người đã lên tiếng bày tỏ lòng cảm phục, ngưỡng mộ, tôn vinh nghệ sĩ Kim Chi. Người viết bài này không nhằm mục đích “khen bò trắng răng”, nhưng chỉ muốn bày tỏ lòng quí mến bà. Xin được gọi bà là Kim Chi chi bảo.
Kim Chi chi bảo! Nhưng vẫn tiếc hùi hụi cho bà nghệ sĩ ưu tú.
Giá như cô bé “đầu” (cha) Nghệ An, ‘đít” (mẹ) Rạch Giá xinh đẹp duyên dáng hồi đó đừng đi tập kết ra Bắc để làm văn công; vượt ngược Trường Sơn, lên dây cót cho đoàn quân “sinh bắc tử nam”; cho thanh niên Miền Nam rảnh tay dẹp loạn, trong đó có thằng bé đồng hương Rạch Giá của cô-cụ bỏ học trốn vô rừng tràm U Minh Thượng đi phá làng phá xóm, ngày du kích đêm chích mông, thì biết đâu ngày nay cô- cụ đã chẳng phải mất công gồng mình nổi lên thành “hiện tượng Kim Chi”, giữa tuyệt đại bộ phận trí ngủ vì thuốc lú xã hội chủ nghĩa; và đồng bào Miền Nam của cô khỏi bị phỏng... thì Kim Chi còn chi bảo hơn gấp bội.
No comments:
Post a Comment