Phạm
Xuân Ðài
Monday,
January 28, 2013 1:54:38 PM
Cuộc biểu tình chống nhật báo Người Việt vào chiều
ngày 19 tháng 1, 2013 vừa rồi đã được hoạch định trước ít nhất vài ba tuần
trong một buổi họp của những người thấy rằng phổ biến cuốn sách Bên Thắng Cuộc
(cuốn I, Giải Phóng) của Huy Ðức là một hành động tiếp tay để tuyên truyền
những điều có lợi cho cộng sản (1). Một quyết định cụ thể, có đối tượng, có nội
dung rõ rệt. Quyết định ấy hẳn nhiên bắt nguồn từ nội dung cuốn sách, tất cả
vấn đề nằm trong những gì đã được tác giả Huy Ðức viết trong cuốn sách. Không
vì nội dung đó thì thiết tưởng chẳng ai đặt vấn đề chống việc phổ biến làm gì.
Báo
Người Việt đã trải qua 35 năm phục vụ cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ. (Hình:
Uyên Nguyên/NV)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/161064-412698_400047576708592_639809386_o_400.jpg
Và
để đi đến một quyết định như thế, đương nhiên các đương sự chủ trương cuộc biểu
tình đã phải đọc kỹ cuốn sách, thấy rõ các tác hại của nó cho đồng bào trong
cộng đồng.
Nhưng
một ngạc nhiên lớn cho mọi người, là sự việc hoàn toàn ngược lại cái logic đơn
giản ấy: Hầu như tất cả những người đó chẳng ai đọc sách cả. Hiện tượng có vẻ
kỳ quái này khiến người ta phải suy nghĩ, vì cảm thấy có một cái gì đó rất
không ổn, rất không bình thường, cần phải giải thích để hiểu rõ hơn thực chất
những gì đang xảy ra quanh ta.
Muốn
hiểu được một vấn đề có tính cách xã hội như thế, thiết tưởng chúng ta phải
quay về tận nguồn gốc: Báo Người Việt và cộng đồng Việt Nam tại quận Cam đã
cùng nhau thành hình như thế nào.
Về
báo Người Việt
Trước
hết, tìm hiểu về báo Người Việt, ra đời từ 1978, gắn bó với sự ra đời và trưởng
thành của cộng đồng, và trong thời gian gần đây đã bị một số người biểu tình
chống đối.
Người
viết bài này không tham dự vào quá trình thành lập báo Người Việt, vì thời gian
đó còn nằm trong trại cải tạo tuốt trên miền thượng du tỉnh Thanh Hóa. Mười ba
năm sau mới được thả về, dần dần tiếp xúc lại với cuộc sống tại quê nhà và liên
lạc với bạn bè bà con đang ở hải ngoại. Tại Sài Gòn tôi có một người đồng hương
đi tập kết về đang làm việc trong ngành văn hóa, một hôm bỗng nói với tôi: Ở
hải ngoại người Việt Nam làm rất nhiều báo, từ Mỹ đến Pháp đến Úc nơi nào cũng
có báo, nhưng tờ đáng gờm nhất đối với nhà nước Việt Nam là tờ Người Việt ở
California.
Tôi
hỏi “đáng gờm” là sao, thì được trả lời: Vì chống cộng có trình độ nhất, và đó cũng
là tờ báo lớn nhất. Nghe nói thế, tôi thấy rằng sự liên lạc của tôi với
những người làm báo Người Việt phải cẩn thận hơn, nên qua các trung gian hơn là
trực tiếp, dù nhóm đó toàn là bạn bè cũ thân thiết với tôi trước kia ở Sài Gòn.
Khi viết xong bài “Hà Nội Trong Mắt Tôi” vào cuối năm 1989, tôi phải nhờ một
Việt kiều về nước mang sang Mỹ để chuyển lại cho anh em Người Việt chứ không
dám gửi bưu điện. Trước 75 tôi không nghĩ mình sẽ viết lách gì nhiều nên không
bao giờ có bút hiệu, nhưng viết xong bài này và có ý định gửi ra hải ngoại, tôi
phải tìm một bút hiệu, chứ ký tên thật thì tức là mình tự dọn đường cho mình vô
tù trở lại.
Khi
đi Mỹ theo chương trình H.O. và định cư tại Nam California, tôi mới thực sự
biết rõ về tờ báo Người Việt: Ðọc kỹ nội dung của nó, gặp gỡ những người đang
làm báo. Tôi được biết tờ báo đã trải qua rất nhiều khó khăn thử thách, bắt đầu
làm trong garage mỗi tuần một số, rồi hai, ba số, mãi hơn mười năm sau mới phủ
kín được khắp các ngày trong tuần và mới có cơ ngơi của một tòa soạn hẳn hoi. Sự thật này ngược hẳn với cái nhìn từ trong
nước, nhất là của người cộng sản: Báo chí hải ngoại toàn là nhận tiền của...
CIA để làm!
Trong
chế độ cộng sản hoàn toàn không có báo chí tư nhân, cũng hoàn toàn không biết
đến những hoạt động xã hội dân sự ngoài sự chỉ đạo của đảng, nên người ta không
hình dung được cảnh một nhóm người di tản còn nghèo và đầy khó khăn lại họp
nhau trong nhà xe để khai sinh ra một tờ báo! Mà ra báo để làm gì? Chỉ để cho
đồng bào Việt Nam mới đến Mỹ chưa rành Anh ngữ được biết các thông tin cần
thiết cho đời sống. Ðó là ý nghĩ đầu tiên để từ đó thiết lập nên báo Người
Việt, mà ngay những người sáng lập thời đó cũng không ngờ sau này lại trở thành
một định chế văn hóa quan trọng của cộng đồng người Việt hải ngoại.
Cha
đẻ của tờ Người Việt là Ðỗ Ngọc Yến. Với tư cách là bạn của Yến từ thời còn học
ở trường trung học Trương Vĩnh Ký Sài Gòn, và sau đó lớn lên còn cùng nhau hoạt
động trong lãnh vực thanh niên và giáo dục, tôi có thể nói đó là một người Việt
Nam ưu tú, rất ưu tú. Anh không phải là một học sinh xuất sắc trong trường lớp,
nhưng có kiến thức cực kỳ rộng rãi mà không một người bạn học nào của anh có
thể bằng được. Anh gia nhập Hướng Ðạo từ bé nên tâm và chí được rèn luyện hướng
thiện, lúc nào cũng muốn làm việc tốt cho mọi người. Khi ra đời, anh tiếp xúc
và học hỏi càng nhiều, kiến thức của anh ngày càng đa dạng, cái biết của anh
rộng và sâu một cách đáng ngạc nhiên. Anh là người Công Giáo, nhưng một hôm
trước một đám bạn bè thân, anh đã thuyết trình về Thiền, khúc chiết một cách
hiếm có, cả đám say sưa nghe anh nói mà tưởng như đang nghe một thiền sư thuyết
pháp! Anh biết rành về rất nhiều lãnh vực, đối với tôi từ thời đang hoạt động
với nhau, Yến là một cuốn bách khoa tự điển.
Nhưng
với cái tâm nguyện “đem lại thông tin cho đồng bào tị nạn” anh sẵn sàng chọn
con đường khó mà đi. Sang Mỹ từ biến cố 1975, nếu yên phận với nghề cán sự xã
hội đã tìm được trong mấy năm đầu thì anh đã có một cuộc sống yên ổn của một
công chức, chẳng lừng lẫy gì nhưng bảo đảm cuộc sống bình yên cho gia đình.
Quyết định làm báo là chọn một con đường chông gai, bấp bênh, phải có một cái
nhìn viễn kiến và tinh thần phục vụ cao độ mới dám đầu tư cả cuộc đời còn lại ở
hải ngoại cho mục tiêu này. Nhưng tinh thần và tài xoay xở không thì chưa đủ,
còn phải có kiến thức về nghề báo và một quan niệm vững chắc về một tờ báo cộng
đồng phải như thế nào thì mới có cơ thành công lâu dài về sau. Sau này anh
tường thuật lại thời gian “khởi nghiệp” đầy khó khăn về tài chánh, anh đã kêu
gọi bạn bè, đồng hương đóng góp từng chục bạc coi như là vay vốn, và khi báo
khá đã hoàn lại tiền mượn, có người nhận, có người bảo để trừ vào quảng cáo
trên báo. Và chính sự góp công góp của của đông người cho tờ báo, anh đã ví báo
Người Việt giống với báo Le Monde bên Pháp ở chỗ cả hai đều không có một người gọi
là “chủ báo” (owner) (2).
Với một khởi đầu như
thế, báo Người Việt đã lớn lên theo với cộng đồng người Việt Nam tại quận Cam. Nó đã thực sự đáp
ứng các nhu cầu truyền thông cho người tị nạn, với những thông tin xem ra nhỏ
nhặt nhưng cần thiết của địa phương, từ việc lái xe trên freeway, việc đi mua
hàng ở siêu thị cho đến cách thức đi bầu cử, hay làm giấy tờ xe cộ ở DMV,
v.v... nói chung bất cứ thứ gì cần biết cho một người di dân mới đến xứ này.
Nhưng không chỉ những điều cần thiết trước mắt, tờ báo cũng biết rằng người rời
quê hương rất muốn biết những gì xảy ra nơi xứ sở mà mình đã rời bỏ, cố gắng
tìm tòi những gì mà báo chí Hoa Kỳ và thế giới nói về Việt Nam, trong một khung
cảnh truyền thông chưa có e-mail, Internet và điện thoại viễn liên thì không dám
gọi vì giá quá mắc. Vậy mà tờ báo vẫn sản xuất ra những bản tin đáp ứng nhu cầu
thông tin của cộng đồng, một cách chuyên nghiệp, dù dấu chữ Việt bấy giờ chưa
có, phải bỏ dấu bằng tay trước khi đưa báo đi in.
Có
thể nói báo Người Việt trưởng thành với sự trưởng thành của cộng đồng, hai bên
đã tương tác nhau mà lớn mạnh. Và cũng giống như bao sự lớn lên khác trong
thiên nhiên và xã hội, cả hai đều đã trải qua những khủng hoảng nội tại, những
“cơn sốt” khi từ một trạng thái này chuyển sang một trạng thái khác cao hơn,
nhưng xem ra sự gắn bó giữa Người Việt và cộng đồng vẫn chặt chẽ như ngày nào.
Tất cả những hiện tượng này, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc khảo sát trong các bài
tới. (Còn tiếp)
Chú
thích:
(1) Thông Báo Biểu
Tình Chống Báo Người Việt ngày 19 tháng 1 năm 2013, được phổ biến ngày 6 tháng
01, 2013 có đoạn nêu lý do:
“Gần
đây Báo Người Việt lại công khai thách thức Người Việt Quốc Gia khi quảng bá
rầm rộ là sẽ đứng ra phát hành cuốn tự truyện của tên cán binh Việt Cộng Nguyễn
Huy Ðức, bóp méo lịch sử cận đại, gọi các tướng lãnh và quân dân miền Nam là
ngụy quân, ngụy quyền ngõ hầu đề cao vai trò của ‘Bên Thắng Cuộc’ là bọn Cộng
Sản Việt Nam để chạy tội buôn dân bán nước của bè lũ Cộng Sản Việt Nam và bọn
tay sai nằm vùng.”
Ban tổ chức của cuộc
biểu tình, như ghi trong thông báo, gồm có:
L.S. Nguyễn Xuân
Nghĩa,
chủ tịch Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Nam California; Ô. Nguyễn Long, chủ tịch Cộng Ðồng Người Việt Hạt Los Angeles; Ô. Phạm Ngọc Lượng, chủ tịch Liên Hội
Cựu Chiến Sĩ Nam California; Ô. Trần Vệ,
trung tâm trưởng Tập Thể Chiến Sĩ Trung Tâm Tây Nam Hoa Kỳ; Ô. Phan Kỳ Nhơn, chủ tịch Liên Ủy Ban
Chống Cộng Sản và Tay Sai, Chống Tuyên Vận Cộng Sản; Ô. Phạm Hoàn, Ðoàn Biểu Tình Dân Quân Cán Chính Việt Nam Cộng
Hòa.
(2)
Câu chuyện của báo Le Monde như sau: Năm 1944 khi Tướng Charles De Gaulle giải
phóng Paris thì tất cả báo chí tại Paris bấy giờ đều đã cộng tác với Ðức Quốc
Xã trong thời gian Ðức chiếm đóng. Ông thấy cần có một tờ báo mới tại đây, và
đề nghị với Henry Beuve-Mery, một nhà báo giàu kinh nghiệm đi theo phe kháng
chiến, làm ngay một tờ nhật báo. Nhà báo Beuve-Mery nói mình không có tiền, De
Gaulle cho biết quốc gia sẽ yểm trợ mọi thứ cần thiết. Và vậy là Beuve-Mery
dựng lên tờ Le Monde, và tuyên bố: “Tôi không phải là chủ báo. Tờ báo này thuộc
về tất cả những ai đã làm việc để gầy dựng lên nó.” Trường hợp Người Việt cũng
vậy, không có một “ông chủ báo”, mà tất cả anh em làm nên nó đều là chủ.
No comments:
Post a Comment