Thỉnh thoảng tôi đọc
trong Internet một vài lá thư có nội dung bày tỏ thái độ không đồng ý đối với một
số chính sách của đảng và nhà nước, được gởi ra từ trong nước. Các tác giả của
những lá thư đó tuy khác nhau ở tên họ, địa chỉ, nhưng chung dưới một tên gọi
là "các cựu chiến binh lão thành.”
Những lá thư như thế chắc
không phải được viết bằng máy vi tính hiện đại như tôi đang sử dụng mà có lẽ bằng
những cây viết có ruột cao su mềm, bơm mực bằng tay được cất giữ kỹ lưỡng từ
lâu lắm. Nhìn vào tên tuổi và chức vụ, tôi biết các cụ thuộc thế hệ Điện Biên
và không ít là người của thời mùa thu 1945 còn lại. Địa chỉ của các cụ tuy khác
nhau nhưng giống như lá thư tập thể, phần đông sống trong các khu nhà cũng có
tên chung là Khu Tập Thể.
Trong suốt bảy, tám mươi
năm của đời mình, các cụ sống, làm việc và được rèn luyện để thừa hành chỉ thị
của cấp trên chứ không quen đặt vấn đề, các cụ tập chịu đựng đau đớn chứ không
được phép rên la. Và vì thế, viết một lá thư đã là một việc khó khăn, gởi lá
thư đó đến các cấp đảng và nhà nước trung ương là một can đảm chưa từng nghĩ đến
và phổ biến lá thư rộng rãi ngoài quần chúng quả thật là một hành động phi thường.
So với việc ôm ngọn tầm
vông vót nhọn lao vào phòng tuyến thực dân trong những ngày còn trai trẻ, hành
động viết lá thư gởi lên trung ương đảng ngày nay có thể còn nguy hiểm hơn nhiều.
Những kẻ mà các cụ lo sợ sẽ trả thù, gièm pha, nghi kỵ không phải bọn thực dân
mắt xanh, mũi lõ dễ phân biệt mà là những người cùng tổ chức, cùng đảng, cùng gọi
nhau là đồng chí và ngay cả những kẻ còn thuộc hàng con cháu các cụ.
Tôi hình dung cái đêm các
cụ tập trung nhau ở nhà một người nào đó trong nhóm để thảo lá thư, chắc phải
bí mật, hồi hộp hơn cả giờ ra trận và xúc động hơn cả đêm cuối cùng bên cạnh vợ
con trước ngày lên đường đi Lai Châu, Hà Nam, Hà Bắc không biết có ngày trở lại,
của mấy chục năm về trước.
Các cụ lo sợ là phải.
Những kẻ mà các cụ chống
đối ngày nay, không những biết rõ nơi ăn chốn ở mà còn là người quyết định các
chỉ tiêu lương thực, thực phẩm, tiền hưu trí, phụ cấp nhà ở của các cụ. Những kẻ
đó không những nắm quyền sinh sát cho đoạn đời ngắn ngủi còn lại của các cụ mà
cũng có luôn cả quyền xóa bỏ quá khứ mà các cụ vô cùng trân quý.
Tôi nghĩ đến các cụ và
thương các cụ rất nhiều. Không phải sau khi đọc những lá thư được gởi từ các
khu nhà tập thể, không phải sau khi đã ra được nước ngoài mà ngay cả từ thời mới
lớn tại miền Nam trước 1975, hình ảnh các cụ vẫn rất đẹp trong lòng tôi. Tôi
chưa bao giờ nghĩ tất cả những người Việt Nam sống bên kia sông Bến Hải là cộng
sản, trái lại tin rằng ẩn khuất sau đám mây đen độc tài đảng trị đó vẫn có những
tấm gương sáng của lòng yêu nước chân thành.
Dân tộc nào trên thế giới
cũng yêu thương và gắn bó với đất nước của họ, nhưng tôi vẫn có một niềm tin chủ
quan rằng con người Việt Nam nặng lòng với quê hương đất nước nhiều hơn các giống
dân khác. Bởi vì không có một đất nước nào, ở đó, mỗi ngọn núi, mỗi dòng sông,
mỗi con đường đã được gìn giữ bằng một giá đắt như ông bà chúng ta đã phải hy
sinh trong suốt dòng lịch sử.
Những ngày còn ở trung học,
tôi thuộc lòng bài thơ “Nhà tôi” của Yên Thao và “Bên kia sông Đuống” của Hoàng
Cầm. Cả hai bài thơ được đăng trong tạp chí Bách Khoa ở Sài Gòn, trong đó có những
câu làm tôi rơi nước mắt:
Đêm buông xuống dòng sông
Đuống
- Con là ai? Con ở đâu về?
Hé một cánh liếp
- Con vào đây bốn phía tường che
Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng
Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
Những chuyện muôn đời không nói năng.
(“Bên kia sông Đuống,” Hoàng Cầm)
- Con là ai? Con ở đâu về?
Hé một cánh liếp
- Con vào đây bốn phía tường che
Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng
Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
Những chuyện muôn đời không nói năng.
(“Bên kia sông Đuống,” Hoàng Cầm)
hay là:
Đêm nay tôi trở về lành lạnh
Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa
Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ
Chắp tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ
Làng tôi đấy bên trại thù quạnh quẽ
Nằm im lìm như một nắm mồ ma
Có còn không! Em hỡi một mẹ già?
Những người thân yêu khóc buổi tôi xa.
(“Nhà tôi,” Yên Thao)
Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa
Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ
Chắp tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ
Làng tôi đấy bên trại thù quạnh quẽ
Nằm im lìm như một nắm mồ ma
Có còn không! Em hỡi một mẹ già?
Những người thân yêu khóc buổi tôi xa.
(“Nhà tôi,” Yên Thao)
Tôi thường tự nhủ, nếu được
sinh ra cùng thời với các cụ và có đủ can đảm, con đường đẹp nhất mà tôi chọn
có lẽ cũng là con đường mà các cụ đã đi:
Người ra đi đầu không ngoảnh
lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
(“Đất nước,” Nguyễn Đình Thi)
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
(“Đất nước,” Nguyễn Đình Thi)
Trong một buổi thảo luận
với các bạn trẻ, tình cờ trùng hợp với thời gian Việt Nam đang kỷ niệm 50 năm
trận Điện Biên Phủ, một bạn đã hỏi cảm tưởng của tôi đối với những người ngã xuống
trên phòng tuyến Điện Biên Phủ trên đường tấn công vào sào huyệt của tướng De
Castries. Tôi đã trả lời người bạn trẻ rằng tôi rất có cảm tình và kính trọng
những người chết trên đường đánh vào bộ chỉ huy của tướng De Catries.
Trả lời như vậy không phải
vì tôi chưa suy nghĩ kỹ. Thật ra, từ khi biết nghĩ về đất nước, tôi đã suy nghĩ
về cái chết của những người Việt Nam đó rất nhiều.
Khi nói cảm tình với những
người chết khi tấn công vào Điện Biên Phủ không phải tôi không biết rằng trong
thời điểm đó đã có mặt một chính phủ khác, hình thành như kết quả của hiệp ước
Hạ Long 1948 và sau đó trong hiệp ước ký kết tại điện Élysée giữa Bảo Đại và Tổng
Thống Pháp Vincent Auriol năm 1949. Theo nội dung chính của cả hai hiệp ước,
Pháp công nhận "nền độc lập" của Việt Nam. Thật ra, đó chỉ là chiếc
bánh vẽ mà dân Việt Nam chẳng thể nào ăn được. Sử gia Phạm Văn Sơn ở miền Nam
đã viết trong Việt sử toàn thư: "Nhưng sau 80 năm sống dưới quyền Pháp,
nhân dân Việt Nam đã hiểu rõ người Pháp quá nhiều, lại nhìn vào Bảo Đại và
thành phần chính của chính phủ Bảo Đại, nhân dân cũng hết tin tưởng, vì vậy mà
cây bài quốc gia tức cây bài Bảo Đại không có hiệu quả."
Là một sĩ quan cấp đại
tá, phụ trách phòng quân sử thuộc Bộ Tổng tham mưu quân đội Việt Nam Cộng Hòa,
lẽ ra ông phải viết khác đi cho thích hợp với bối cảnh chính trị Việt Nam sau
hiệp định Geneva, nhưng không, sử gia Phạm Văn Sơn đã có một cái nhìn sáng suốt.
Ông viết từ trái tim yêu nước và viết cho hàng trăm năm sau chứ không phải để
thoả mãn các nhu cầu chính trị nhất thời.
Đại tá Phạm Văn Sơn, người đã chết trong trại tù Vĩnh Phú năm 1980, đã ví các nỗ lực của thực dân nhằm tiêu diệt
lòng yêu nước bền bỉ của nhân dân Việt Nam chẳng khác gì là việc "cầm dao
chém nước," chẳng thể nào chẻ được lòng yêu nước của người Việt Nam.
Khi nói cảm tình với những
người lính chết trên đường tấn công vào Điện Biên Phủ, không có nghĩa tôi không
biết rằng ông Hồ Chí Minh là một cán bộ của Đệ tam Quốc tế Cộng sản và những
người lãnh đạo phong trào Việt Minh phần lớn là đảng viên cao cấp của đảng Cộng
sản Đông Dương.
Lenin đã khẳng định cuộc cách mạng chống thực dân là một bộ phận
của cách mạng xã hội chủ nghĩa trên phạm vi toàn thế giới và cũng chính Lenin
cho rằng các nước thuộc địa lạc hậu có khả năng nhảy vọt lên chủ nghĩa xã hội
mà không cần thông qua giai đoạn phát triển của chủ nghĩa tư bản. Ngay từ ngày
thành lập đảng Cộng sản Đông Dương, tư tưởng đó luôn luôn là tư tưởng chỉ đạo
cho cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa tại Việt Nam.
Tôi kính trọng và quý mến
những người đã ngã xuống, đơn giản bởi vì họ là những người yêu nước.
Tình yêu họ dành cho nơi
chôn nhau cắt rốn là một tình yêu thuần khiết và vô cùng trong sáng. Lòng yêu
nước của họ không nhập từ đâu cả nhưng được hun đúc bằng xương máu từ nhiều
ngàn năm lịch sử, lớn lên trong lời dạy bảo của cha và lời ru của mẹ.
Trong cuộc phỏng vấn ngày
26 tháng 2 năm 2005 của đài BBC, nhà thơ Hoàng Cầm cũng đã xác nhận:
"Lúc ấy tôi còn trẻ (đỗ tú tài năm 1940), tham gia cách mạng là vì tinh
thần yêu nước chứ cũng không biết gì về các chủ nghĩa. Tôi viết các vở kịch
mang chất lịch sử, xuất phát từ lòng yêu nước."
Một người như nhà thơ Hoàng Cầm, có bằng tú tài, một trình độ giáo dục được xem là cấp cao của thời bấy giờ, vẫn không biết gì về chủ nghĩa Mác-Lê thì hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu tâm hồn nông dân chơn chất Việt Nam khác làm sao hiểu được thế nào là duy vật lịch sử, duy vật biện chứng, giá trị thặng dư, thời kỳ quá độ và họ chắc cũng chẳng quan tâm đến các ông Các Mác râu xồm hay ông Lê-nin trán hói là ai.
Tôi tin đa số những người
đã chết trong cuộc chiến chống thực dân là những người hy sinh cho độc lập, tự
do đúng nghĩa. Họ ngã xuống cho thanh bình sớm được vãn hồi trên quê hương khổ
đau và bất hạnh Việt Nam. Họ ngã xuống trong nụ cười, bởi vì ngay cả khi nhắm mắt
lìa đời họ vẫn tin rằng họ đang chết cho tổ quốc, đang chết cho tương lai dân tộc
như tổ tiên họ đã chết trên sông Bạch Đằng, trên bến Chương Dương, trong đầm Dạ
Trạch, giữa núi rừng Yên Thế. Họ chết đi trong giấc mơ tuyệt đẹp về một đất nước
tương lai, một đất nước của Hùng Vương thương yêu và giàu mạnh. Tuyệt đại đa số,
nếu không muốn nói rằng tất cả, đều tin như thế.
Tôi không tin một người
Việt Nam nào có thể lấy thân mạng mình lấp vào ổ súng thực dân hay lấy thân
mình làm đòn kê để khẩu pháo khỏi rơi xuống hố sâu chỉ để mong một ngày đất nước
Việt Nam sẽ biến thành một thiên đường, ở đó con người làm theo năng lực hưởng
theo nhu cầu, muốn gì có nấy như đã khẳng định trong kinh điển Mác-Lê.
Không! Những nông dân Việt
Nam yêu nước từ bỏ ruộng vườn ra đi theo tiếng gọi của non sông như một thời
vang vọng từ Chí Linh, Lam Sơn, Bạch Đằng, từ bốn ngàn năm lịch sử. Họ đã từng
ôm lấy nhau mà hát "Vì nước, ruộng nương anh để vợ anh cày, gian nhà tranh
mặc kệ gió lung lay... Áo anh rách vai, quần tôi có hai miếng vá, miệng còn cười
buốt giá chân không giày, thương nhau, ta nắm lấy bàn tay.”
Không ai gần gũi với đất
nước hơn là nông dân và cũng không ai yêu đất nước hơn người nông dân. Cả đời họ
gắn liền với bờ ao, ruộng lúa. Họ đánh Tây chỉ vì một lý do đơn giản, để được sống
thanh bình, tự do trong căn nhà tranh, bên bờ ao thửa ruộng của họ. Ý nghĩa của
quê hương trong lòng người nông dân trong sáng như thế đó.
Và cho dù những người
nông dân áo vải thô đó có tham gia vào đảng cộng sản đi nữa, việc tham gia của
họ cũng chủ yếu là để được tổ chức hóa nhằm mục đích hợp đồng chiến đấu, đạt đến
chiến thắng dễ dàng hơn mà thôi. Nếu họ sinh ra ở Quảng Nam họ sẽ gia nhập Việt
Nam Quốc dân Đảng, sinh ra ở Quảng Trị họ sẽ gia nhập Đại Việt, sinh ra ở Cần
Thơ, Vĩnh Long họ sẽ gia nhập Dân xã Đảng. Đó là trọng điểm của các đảng phái
chống Pháp trong những thập niên đầu của thế kỷ 20.
Trong ý thức đơn sơ của
người dân Việt, các tổ chức chống thực dân là những chiếc phao họ bám để sang bờ
độc lập. Người dân hiền lành ngày đó làm sao biết được con đường họ đi không dẫn
đến độc lập, tự do, hạnh phúc mà dẫn đến nghèo nàn, lạc hậu, độc tài và làm sao
biết được chiếc phao họ bám cũng là chiếc bẫy buộc chặt cuộc đời họ cho đến
ngày nay.
Tôi sinh ra và lớn lên ở
miền Nam nhưng tôi nhìn lịch sử từ hướng con tim và bằng lý trí chứ không nhìn
từ điện Kremlin, White House, khu Trung Nam Hải Bắc Kinh hay bằng những kiến thức
và lý luận một chiều.
Tôi học để hiểu rằng cuộc chiến tranh chống thực
dân Pháp là cuộc chiến tranh chính nghĩa. Đó là cuộc chiến giữa dân tộc Việt Nam bị trị chống lại thực dân Pháp
bóc lột và nô lệ đất nước chúng ta. Cuộc chiến đó bắt đầu khi tiếng đại bác của
tướng thực dân Rigault de Genouilly bắn vào Đà Nẵng năm 1859 chính thức phát động
cuộc chiến tranh xâm lược cho đến khi chúng rút ra khỏi Việt Nam vào năm 1954.
Trong gần một trăm năm
đó, máu của hàng triệu người Việt Nam đã đổ xuống khắp ba miền, từ ruộng lúa Tiền
Giang đến châu thổ sông Hồng, từ Côn Đảo đến Réunion, từ dải Trường Sơn trùng
điệp đến núi rừng âm u Việt Bắc. Bên tai tôi như vẫn còn nghe tiếng hô "Việt
Nam vạn tuế" của Nguyễn Thái Học, lời dặn dò của Phan Chu Trinh, tiếng gào
thống thiết của Nguyễn An Ninh, lá thư viết bằng máu của Phan Bội Châu, giọng
thơ hùng tráng của Lý Đông A, tiếng sóng Châu Giang vỗ vào thân xác của Phạm Hồng
Thái.
Người yêu nước bằng tình
yêu trong sáng, không đánh thuê, đánh mướn cho một chủ nghĩa, một ý thức hệ ngoại
lai vong bản hay cho một quyền lợi đế quốc nào sẽ không bao giờ chết, không bao
giờ bị lãng quên.
Khoảng cách giữa thương
nước và hại nước không phải là một chiếc cầu dài mà trái lại rất ngắn và mỏng
như sợi tóc. Chiếc cầu nhận thức đó ngắn đến nỗi nếu chỉ bước thêm một bước nữa,
một người yêu nước sẽ tức khắc trở thành kẻ bán nước.
Đó là thực chất của cuộc
chiến gọi là "Chống Mỹ cứu nước" sau 1954 đến 30 tháng 4 năm 1975.
Nhiều người nhìn cuộc chiến
Việt Nam như nhìn vào màu nước biển. Tùy theo thời gian và chỗ đứng của mỗi người,
nước biển có một màu sắc khác nhau. Nhưng màu thật sự của giọt nuớc không thay
đổi dù sáng, trưa, chiều, tối, trong bờ hay ngoài khơi. Tương tự, cuộc chiến Việt
Nam đã được gọi bằng nhiều tên gọi: nội chiến, chống đế quốc, ủy nhiệm, đánh
thuê v.v…, nhưng bản chất của cuộc chiến vẫn chỉ là một mà thôi.
Như vậy, bản chất của cuộc chiến từ 1954 đến 1975
là gì?
Trong các định nghĩa về
chiến tranh, tôi vẫn đồng ý với định nghĩa của Karl von Clausewitz nhất,
"chiến tranh là sự tiếp tục của chính trị bằng những phương tiện
khác" (War is the continuation of politics by other means). Và từ định
nghĩa đó, nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, thay vì đi tìm nhãn hiệu quốc gia nào
trên từng vỏ đạn, trên mỗi chiến xa hay thử nghiệm DNA, màu da, chủng tộc của từng
xác chết, có lẽ chúng ta phải tìm hiểu nguyên nhân và mục đích của cuộc chiến
đã xảy ra trên đất nước mình, không phải trong thời chiến mà ngay cả trước và
sau cuộc chiến.
Nói về mục đích chiến
tranh, khoảng năm 1970, tôi có đọc một cuốn sách của giáo sư Nguyễn Văn Trung.
Tôi không nhớ chính xác tên của tác phẩm nhưng nhớ rất rõ giáo sư đã dành
nguyên trang đầu để viết mỗi một câu: "Nói cho cùng, cuộc chiến Việt Nam vẫn
là cuộc chiến tranh ý thức hệ.” Câu nói đó kích thích sự tìm hiểu của tôi rất
nhiều về bản chất và mục đích của cuộc chiến Việt Nam mà các bên tham dự đang
nhắm đến.
Ở miền Nam, chúng tôi lớn
lên với nhiều câu hỏi và rất ít câu trả lời, trong khi đó, thế hệ trẻ miền Bắc
lớn lên có tất cả câu trả lời chờ sẳn mà không cần đợi hỏi. Nếu ai hỏi một trăm
em, hay thậm chí một ngàn em học sinh Việt Nam tốt nghiệp phổ thông tại miền Bắc
về lý do của cuộc chiến tranh được mệnh danh là "giải phóng miền Nam,” tôi
tin người hỏi sẽ nhận về những câu trả lời giống hệt nhau, đó là "chống giặc
Mỹ xâm lược để thống nhất đất nước.”
Giặc Mỹ xâm lược?
Phải chăng vì "giặc
Mỹ xâm lược" Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, Tây Đức nên ngày nay các quốc
gia này mới trở nên những nước giàu có nhất nhì trên thế giới.
Thống nhất đất nước?
Vâng, không một người Việt
Nam nào muốn cắt đi phần da thịt của mình hay muốn đất nước mình phải chia đôi,
chia ba, nhưng nếu để đổi sự thống nhất bằng sinh mạng nhiều triệu người dân vô
tội, nhiều trăm ngàn người Việt Nam vẫn còn đang mất tích, hàng vạn cô gái Trường
Sơn đã đánh mất tuổi xuân trong rừng sâu núi thẳm, một nền kinh tế đi sau nhân
loại hàng thế kỷ, phải chăng là một giá nên đổi?
Độc ác như Kim Nhật Thành
nhưng sau cuộc thử lửa 1950 đã không còn nuôi giấc mộng xâm chiếm Nam Hàn lần nữa.
Bạo chúa cỡ Erich Honecker cũng chưa bao giờ dám nghĩ chuyện phiêu lưu thống nhất
nước Đức bằng con đường võ lực.
Trước 1975, tôi nghe rất
nhiều về quốc gia, cộng sản nhưng ai cũng bận đánh nhau, chẳng bao nhiêu người
dành thời gian nghiên cứu kỹ càng và phổ biến rộng rãi về thế nào là quốc gia
và thế nào là cộng sản.
Một số không ít các nhà
lãnh đạo miền Nam từng là sĩ quan trong quân đội Pháp hay đã phục vụ trong
chính quyền thuộc địa Pháp nên cũng không thích nghe quá nhiều những mẩu chuyện
khơi dậy lòng yêu nước chống thực dân và cũng không đặt nặng việc xây dựng một
hệ ý thức quốc gia dân tộc hoàn chỉnh. Một số người được gọi là trí thức trong
xã hội miền Nam thì xem việc chống chính phủ, chống Mỹ là một thời trang mặc dù
nhiều trong số họ ăn lương Mỹ.
Xã hội miền Nam trước
1975 hẳn nhiên không phải là một xã hội lý tưởng. Miền Nam có tham nhũng, có cậy
quyền, có lũng đoạn, có độc tài, có tham ô, có lãng phí, nói chung có đủ các biến
chứng tiêu cực của một đất nước vừa thoát ra khỏi ách phong kiến và thực dân.
Nhưng đồng thời miền Nam cũng có các điều kiện và nhân tố cần thiết để xây dựng
một xã hội dân chủ pháp trị. Giống như việc trồng cây ăn trái, những hạt mầm
dân chủ cũng phải được gieo, phân bón, tưới nước, chịu đựng nắng mưa, gió bão,
truớc khi đâm chồi, nẩy lộc, đơm hoa và kết trái.
Mặc dù đang chập chững
trên hành trình dân chủ hóa như thế, không có nghĩa là hàng triệu người lính miền
Nam chiến đấu không lý tưởng.
Một người lính nghĩa quân
gác chiếc cầu ở đầu làng để mấy anh du kích khỏi về giựt sập cũng là một biểu
hiện hùng hồn của lý tưởng tự do và chủ quyền. Chiếc cầu là huyết mạch kinh tế
của làng, là trục giao thông chính của làng, là vẻ đẹp của làng, và bảo vệ chiếc
cầu là nhiệm vụ sống còn mà người lính nghĩa quân phải làm cho bằng được. Lý tưởng
tự do của một dân tộc dù thiêng liêng vĩ đại bao nhiêu cũng bắt nguồn từ những
hình ảnh nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa đó.
Trong suốt 20 năm từ sau
1954, nhân dân miền Nam, không có một con đường nào khác hơn là phải chiến đấu
để bảo vệ quyền được sống trong một xã hội họ đã chọn lựa.
Không ít nhà lãnh đạo miền
Nam đã bắt đầu cuộc đời chính trị hay binh nghiệp trong hàng ngũ Pháp. Nhưng giống
như hàng triệu người dân miền Nam khác, họ đã chung lưng nhau chiến đấu để bảo
vệ quyền được nói những điều họ nghĩ, quyền được sống nơi họ muốn sống, quyền
đi nhà thờ, đi chùa họ chọn, quyền được hát bài hát họ thích.
Dù quá khứ khác nhau nhưng họ đều ngã xuống như những người yêu nước. Đừng quên, những người bị gọi là "Ngụy,"
là "theo Tây," "theo Mỹ" kia không chỉ phải bảo vệ miền Nam
mà còn phải chiến đấu trong điều kiện vô cùng khó khăn để giữ từng cù lao, từng
khoảng không gian của vùng trời, từng hải lý của vùng biển Việt Nam. Hạt cát
Hoàng Sa vẫn còn đỏ màu máu của họ.
Thế nhưng, số phận các quốc
gia nhược tiểu thì ở đâu và thời nào cũng vậy, nếu tương hợp với quyền lợi của
đế quốc thì sống và ngược lại thì chết.
Bởi vì mục đích của đảng
Cộng sản Việt Nam rất tương hợp với quyền lợi của Liên-Xô và Trung Quốc nên
"vinh quang này thuộc về Đảng Lao động Việt Nam" như Lê Duẩn nói,
trong lúc nhiều cấp lãnh đạo miền Nam phải tự sát hay sắp hàng đi vào tù bởi vì
quyền lợi của nhân dân miền Nam (chiến đấu để bảo vệ và xây dựng các nền móng tự
do dân chủ riêng ở miền Nam) không còn tương hợp với sách lược thế giới của tổng
thống Richard Nixon.
Thật ra, không phải đợi đến
khi tổng thống Nixon thay đổi đường lối chiến tranh mới dẫn đến sự sụp đổ của
miền Nam, chính sách của Mỹ tại Việt Nam đã thất bại ngay từ trong trứng. Đánh
nhau với ba nước tiên phong và hùng hổ nhất trong khối cộng sản quốc tế (Việt
Nam, Trung Quốc, Liên Xô) mà chỉ nhằm bảo vệ miền Nam Việt Nam thì sự thất bại
là vấn đề thời gian mà thôi.
Danh tướng Đức Erwin
Rommel chẳng từng viết "phòng thủ là tự sát" đó sao. Trong chiến
tranh Đại Hàn, nếu quân đội đồng minh không đổ bộ lên Inchon, giải phóng Seoul,
vượt vĩ tuyến 38, chiếm cả thủ đô Bình Nhưỡng của Bắc Hàn, mà chỉ lo phòng thủ
miền Nam thì số phận Nam Hàn chưa biết sẽ ra sao.
Sau 1975,
chính bí thư thứ nhất Lê Duẩn đã xác định cuộc chiến từ sau 1954 đến 1975 là
chiến tranh ý thức hệ giữa cộng sản và tự do.
Trong diễn văn mừng chiến
thắng vào đầu tháng 5 năm 1975, Lê Duẩn không còn che giấu tham vọng nhuộm đỏ cả
nước Việt Nam khi tuyên bố: "Vinh quang này thuộc về Đảng Lao động Việt
Nam quang vinh, người lãnh đạo của giai cấp công nhân, giai cấp tiền phong
trong sự nghiệp giải phóng dân tộc và đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững
chắc lên chủ nghĩa xã hội.”
Câu nói "tiến nhanh,
tiến mạnh, tiến vững chắc..." đã trở thành một trong những câu khẩu hiệu
phổ biến nhất trong thời kỳ đó.
Câu khẩu hiệu dài lòng
thòng này đã làm tốn nhiều vải và mực nhất trong những năm sau 1975 mà người
dân không có áo mặc. Ngoài ra, trong tác phẩm được xem như là kinh điển, Dưới
lá cờ vẻ vang của Đảng, Lê Duẩn cũng nhiều lần khẳng định mục tiêu cuối
cùng của cách mạng tại Việt Nam là đưa đất nước tiến lên chủ nghĩa xã hội hiện
đại (công nghiệp, nông nghiệp và khoa học kỹ thuật), tạo điều kiện vững chắc
cho chủ nghĩa cộng sản khoa học trong tương lai.
Nói chung, đảng Cộng sản
Việt Nam từ khi thành lập vào năm 1930 cho đến nay, tuy khác nhau về chiến lược
của mỗi thời kỳ và hoạt động dưới nhiều tên gọi nhưng hoàn toàn nhất quán về tư
tưởng và mục đích chính trị.
Người đọc sẽ thắc mắc, thế
thì công sức của đảng Cộng sản trong cuộc chiến đấu chống thực dân Pháp đầy
gian khổ nhưng cũng rất vinh quang đó là gì?
Xin thưa, từ nhỏ tôi được
dạy rằng khi giúp đỡ ai thì đừng cầu ơn phước, vì giúp người chỉ để mưu cầu lợi
lộc riêng tư thì không phải giúp người mà chỉ là một hành động đầu tư trên sự
khổ đau của kẻ khác mà thôi.
Từ khi thành lập đảng Cộng
sản Đông Dương cho đến 1954, một số lãnh tụ cộng sản đã chiến đấu trong hàng
ngũ người Việt yêu nước, vâng, nhưng mục đích cuối cùng của họ không phải là độc
lập dân tộc hay thống nhất đất nước.
Hơn bốn mươi năm, kể từ
1975, một khoảng thời gian đủ dài và một vết chém đủ đau để nhân dân Việt Nam ý
thức ra rằng thống nhất đất nước chỉ là điều kiện làm tiền đề cho mục đích cộng
sản hóa toàn cõi Việt Nam.
Hành động đốt
sách vở một cách không phân biệt, xóa bỏ mọi tàn tích văn hóa cũ, đổi tiền năm
bảy lượt, bỏ tù hàng trăm ngàn người, đày đi kinh tế mới hàng triệu đồng bào là
những bằng chứng hiển nhiên đến mức không ai còn có thể chối cãi được.
Nếu chỉ đánh Mỹ để giành
độc lập dân tộc và thống nhất đất nước, tại sao họ đã thi hành các biện pháp đầy
đọa, trừng phạt, tẩy não vô cùng thất nhân tâm như đã làm sau 1975 đối với
chính đồng bào máu mủ của mình?
Trong quan điểm đó, đảng
Cộng sản không có công trạng hay ơn nghĩa gì với dân tộc Việt Nam cả. Họ chỉ là
những người cho vay lấy lãi nặng bằng máu xương của bao nhiêu thế hệ Việt Nam.
Hãy so sánh cách sống của
những ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Trung ương đảng và cuộc đời của những người
được gọi là "chủ nhân đất nước" đang lây lất dưới gầm cầu Long Biên để
thấy cái mức lãi mà dân tộc ta phải trả cho đảng Cộng sản Việt Nam cao đến bao
nhiêu.
Bất cứ người Việt Nam có
một chút kiến thức kinh tế, chính trị và nhìn lịch sử một cách khách quan phải
công nhận rằng, nếu không có ý thức hệ cộng sản, Việt Nam không những vẫn là một
dân tộc thống nhất mà còn có đời sống tự do, dân chủ, nhân bản và giàu mạnh gấp
trăm, gấp nghìn lần hơn hôm nay.
Trần Trung Đạo
No comments:
Post a Comment