Phạm
Đình Trọng
30/04/2020
MỘT.
Tháng Chín, năm 1958
Tàu cộng giăng ra cái bẫy khi phát đi Tuyên bố ngày 4.9.1958 của người
đứng đầu Chính phủ Tàu cộng Chu Ân Lai về chủ quyền lãnh thổ của
Tàu cộng ở Biển Đông:
“1. Bề rộng lãnh hải của
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc là 12 hải lý. Ðiều lệ này áp dụng cho toàn
lãnh thổ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất
liền và các hải đảo ngoài khơi, Taiwan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo
khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Penghu, quần đảo Dongsha, quần đảo
Sisha, quần đảo Zhongsha, quần đảo Nansha, và các đảo khác thuộc Trung Quốc…”
Quần đảo Sisha chính
là quần đảo Trường Sa và quần đảo Nansha chính là quần đảo Hoàng
Sa. Hai quần đảo đã được các triều đại nhà nước Việt Nam quản lí,
khai thác và có trong hệ thống hành chính, có trong bản đồ Việt Nam,
có trong lịch sử Việt Nam từ thời nhà Lê thế kỉ 15. Điều này một
học sinh trung học ở Đất Mũi, Cà Mau hay ở Đồng Đăng, Lạng Sơn không
đến nỗi dốt lịch sử cũng biết.
Cái bẫy ở chỗ tuyên
bố của Chu thủ tưởng như chỉ xác định bề rộng lãnh hải Tàu cộng 12
hải lí. Chỉ đòi hỏi lãnh hải 12 hải lí thì quá khiêm nhường, bình
thường, lương thiện, có gì mà không tán thành. Nhưng không. Sau đó
tuyên bố mới liệt kê một loạt lãnh thổ để Tàu cộng xác định lãnh
hải, trong đó có Trường Sa; và Hoàng Sa của Việt Nam. Tuyên bố không
ghi tên các quần đảo theo phiên âm quốc tế thông thường, quen thuộc mà
ghi theo âm Tàu lạ hoắc, lại liệt kê tới tấp một loat tên na ná nhau.
Quần đảo Trường Sa không ghi Spratly Islands mà ghi Sisha. Quần đảo
Hoàng Sa không ghi Paracel Islands mà ghi Nansha, giữa những Dongsha,
Zhongsha rối mù.
Ông Chủ tịch nhà nước
cộng sản Việt Nam Hồ Chí Minh, ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng và cả Bộ
Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, trong đó có ông Ba Duẩn được tuyện
truyền cộng sản tâng bốc là có trí tuệ sáng láng như ngọn đèn hai
trăm nến nhưng đều mụ mẫm, chỉ biết có giai cấp, chỉ biết thứ giáo
điều sai trái và lừa dối “bốn phương vô sản đều là anh em”, không biết
đến Tổ quốc, không biết đến cương vực lãnh thổ cha ông để lại, không
biết đến lịch sử nước nhà. Trong cái mụ mị giai cấp, các ông đã để
cho ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng ngây thơ, mau mắn chui vào cái bẫy của
Tàu cộng khi ngày 14.9.1958 ông Thủ tướng Đồng sốt sắng kí công hàm
giấy trắng, mực đen, con dấu đỏ phúc đáp “ghi nhận”, “tán thành” và
“tôn trọng” Tuyên bố chủ quyền của Tàu cộng với quần đảo Trường Sa
và quần đảo Hoàng Sa của tổ tiên các ông.
Với ý đồ giăng bẫy,
chắc chắn Bắc Kinh không chỉ đăng Tuyên bố trên Nhân dân Nhật báo, không
chỉ đọc trên đài Phát thanh Bắc Kinh mà Tuyên bố lãnh thổ Trung cộng
4.9.1958 còn được Bắc Kinh gửi cho Hà Nội cùng những lời đề nghị êm
tai, mùi mẫn. Dù vậy, nếu là những người lãnh đạo nhà nước đủ
tầm, xứng đáng đại diện cho trí tuệ và khí phách Việt Nam, các ông
phải tỉnh táo thấy rằng không có thông lệ, phép tắc quốc tế nào
bắt phải phúc đáp một tuyên bố như vậy của Tàu cộng. Muốn tỏ lòng
trân trọng nước lớn đàn anh đã hào phóng chi viện súng đạn giúp các
ông giành chiến thắng trong cuộc kháng chiến chống Pháp vừa qua, các
ông chỉ cần cảm ơn quí quốc, cảm ơn quí đồng chí đã thông báo cho
biết, là đủ.
Nhưng các ông đã yêu
nước đàn anh Tàu cộng vượt chỉ tiêu của Tàu cộng. Các ông đã dâng
lãnh thổ thiêng liêng của tổ tiên các ông để lại vượt mong đợi của
Tàu cộng. Không những “tán thành”, “tôn trọng” Tuyên bố của Tàu cộng
vơ cả Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam vào lãnh thổ Tàu cộng, các
ông còn nhiệt thành, triệt để dâng Trường Sa, Hoàng Sa cho Tàu cộng
đến mức hứa hẹn với Tàu cộng rẳng sẽ chỉ thị cho các cơ quan nhà nước
Việt Nam có trách nhiệm triệt để tôn trọng lãnh hải 12 hải lí của Tàu
cộng và quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa cũng trở thành lãnh thổ của
Tàu cộng để vạch lãnh hải!
Ông Thủ tướng Phạm Văn
Đồng vô tích sự đã chết từ lâu nhưng chữ kí Phạm Văn Đồng trong công
hàm gửi người đứng đầu Chính phủ Tàu cộng ngày 14.9.1958 đã để lại
cho đất nước, cho người dân Việt Nam một đại họa lâu dài. Từ ngàn
đời nay người dân Việt Nam vẫn thong dong đánh cá trên biển vàng, biển
bạc Hoàng Sa, Trường Sa của tổ tiên người Việt. Nay Tàu cộng nghiễm
nhiên coi biển giầu Hoàng Sa, Trường Sa là biển của chúng.
Chúng đưa hạm đội vào
biển Trường Sa, Hoàng Sa diễn tập, bắn đạn thật. Chúng đưa tàu khảo
sát vào biển Trường Sa, Hoàng Sa thăm dò dầu khí. Chúng chia lô biển
Trường Sa, Hoàng Sa mời gọi quốc tế vào khai thác dầu khí và cùng
ăn chia với chúng. Chúng xua đuổi các công ty khai thác dầu khí của
Mỹ, của Tây Ban Nha phải hủy bỏ hợp đồng khai thác dầu khi với Việt
Nam, rút khỏi vùng biển Trường Sa, Hoàng Sa. Hàng ngày, hàng ngàn
tàu đánh cá từ Nam Hải, từ Phúc Kiến, từ lãnh thổ Tàu cộng tràn
xuống làm chủ biển Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam.
Từ hàng chục năm nay
người dân Việt Nam đánh cá trên biển Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam
bị tàu chiến của Tàu cộng giết hại, thuyền bị đâm chìm diễn ra
hàng ngày. Thuyền may mắn không bị đâm chìm, người không bị giết hại
thì bị bọn Tàu cộng cướp hết tài sản, máy móc trên thuyền trị giá
hàng tỉ đồng, thuyền bị bắt giữ, chủ tàu phải nộp tiền phạt vài
trăm triệu đồng mới được trả thuyền. Dân Việt Nam đánh cá trên biển
Việt Nam mà bị phạt như đánh cá trộm trên biển Tàu cộng.
Việt Nam gửi công hàm
lên Liên Hiệp Quốc khẳng định chủ quyền Việt Nam với hai quần đảo
Trường Sa và Hoàng Sa, lập tức Tàu công có công hàm phản bác. Lí lẽ
phản bác của Tàu cộng chủ yếu dẫn chứng công hàm 14.9.1958 của ông
Thủ tướng Phạm Văn Đồng “tán thành”, “tôn trọng” Trường Sa, Hoàng Sa
là lãnh thổ Tàu cộng.
HAI.
Để vô hiệu công hàm
Phạm Văn Đồng dâng hai quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa cho Tàu cộng, để
hóa giải đại họa Phạm Văn Đồng để lại, chỉ có cách nhìn nhận trong
luật pháp, trong hiệp định kí kết quốc tế, trong thực tế cuộc sống,
trong đời sống chính trị thế giới và trong lịch sử Việt Nam từ năm
1955 trên lãnh thổ Việt Nam, trong một đất nước, một quốc gia cùng
tồn tại hai bộ máy quản trị nhà nước, quản lí hai phần lãnh thổ
Việt Nam, cùng chính danh và có tư cách pháp lí như nhau được xác
định bởi Hiệp định quốc tế Genève năm 1954:
Nhà nước Việt Nam
Cộng hòa quản lí lãnh thổ Việt Nam từ Nam vĩ tuyến 17 và nhà nước
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa quản lí lãnh thổ Việt Nam từ Bắc vĩ
tuyến 17. Hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ở Nam vĩ tuyến 17 thuộc
lãnh thổ nhà nước Việt Nam Cộng hòa. Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa không thể có quyền định đoạt và không thể có trách nhiệm pháp
lí với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Công hàm 257-HC ngày
25.8. 2016 của nhà nước cộng sản Việt Nam đệ trình Tổng Thư kí Liên
Hiệp Quốc đã long trọng khẳng định vai trò pháp lí của nhà nước
Việt Nam Cộng hòa với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa:
“Giữa những năm 1954 và
1975, Việt Nam tạm thời bị chia đôi. Vì vị trí địa lý, vào thời gian đó, các quần
đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng hòa (Nam Việt Nam).
Do đó, sự kiện Việt Nam Cộng hòa thực thi trách nhiệm chủ quyền đối với hai quần
đảo này trong thời kỳ đó là hoàn toàn hợp lý và hợp pháp… Năm 1975, sau khi
Trung Quốc dùng vũ lực chiếm quần đảo Hoàng Sa (tháng giêng 1974), Chính phủ quốc
gia Việt Nam Cộng hòa đã ra văn thư liệt kê các bằng chứng lịch sử trích từ thư
tịch quốc gia chứng minh rõ ràng và thuyết phục chủ quyền truyền đời của Việt
Nam trên quần đảo này”.
Năm 2018, một lần nữa
nhà nước cộng sản Việt Nam lại có công hàm A/72/692 khẳng định với
Liên Hiệp Quốc và thế giới: Chính thể Việt Nam Cộng hòa là một chính thể độc
lập, có đủ mọi quyền pháp lý quản lý hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa không có quyền tài phán với hai quần đảo vào thời điểm đó.
BA.
Cuộc đấu tranh pháp
lí với tên cướp tham lam, nham hiểm và hung dữ Tàu cộng, bảo vệ toàn
vẹn lãnh thổ thiêng liêng của lịch sử Việt Nam, bảo vệ nguyên vẹn
tài sản cha ông người Việt để lại ở Biển Đông còn đang tiếp diễn cam
go, đầy trắc trở. Từ cuộc đấu tranh pháp lí với Tàu cộng bảo vệ
chủ quyền Việt Nam với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, nhà nước
cộng sản Việt Nam đã chính thức và trịnh trọng khẳng định Chính thể
Việt Nam Cộng hòa là một chính thể độc lập, có đủ mọi quyền pháp lý, tức là
có chính danh, có vai trò lịch sử.
Tiếng nói chính thức
của nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam khẳng định nhà
nước Việt Nam Cộng hòa có mặt trong lịch sử, trong luật pháp quốc
tế từ 1955 là nhà nước độc lập, chính danh không phải chỉ là tiếng
nói với Liên Hiệp Quốc, với thế giới mà còn là tiếng nói nghiêm
khắc và khẩn thiết với mọi người dân Việt Nam, tiếng nói về hòa
giải, hòa hợp dân tộc.
Công nhận nhà nước Việt Nam Cộng hòa tồn tại hợp pháp, độc
lập và chính danh cũng là thừa nhận cuộc chiến tranh 15 năm đẫm máu
1960-1975 tiêu diệt, xóa sổ nhà nước hợp pháp, chính danh Việt Nam
Cộng hòa là cuộc chiến tranh bất chính, là một tội ác với giống
nòi Việt Nam. Cuộc chiến tranh cho
tham vọng quyền lực của Đảng Cộng sản, loại bỏ nhà nước chính danh,
hợp pháp Việt Nam Cộng hòa để Đảng Cộng sản thống trị cả nước
Việt Nam đã nhấn chìm cả giống nòi Việt Nam vào cuộc nội chiến nồi
da xáo thịt, người Việt giết người Việt được núp bóng, được ngụy
trang dưới cái tên mĩ miều, lừa dối là “cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu
nước”.
Cuộc nội chiến người
Việt giết người Việt được khởi nguồn từ một nghị quyết lớn của
Đảng Cộng sản. Nghị quyết 15 ra đời tháng Giêng, năm 1959 ghi rõ:
“Con đường phát triển cơ bản của cách mạng Việt Nam ở miền Nam là khởi nghĩa
giành chính quyền về tay nhân dân… lấy sức mạnh của quần chúng, dựa vào lực lượng
chính trị của quần chúng là chủ yếu, kết hợp với lực lượng vũ trang để đánh đổ
quyền thống trị của đế quốc và phong kiến, dựng lên chính quyền cách mạng của
nhân dân”.
Cuộc nội chiến người
Việt giết người Việt do Đảng Cộng sản phát động nổ tiếng súng đầu
tiên ở Trà Bồng, Quảng Ngãi tháng Mười Hai, 1959. Cuộc nội chiến
thực sự bùng nổ và nhanh chóng lan rộng ra cả miền Nam Việt Nam từ
tiếng súng đồng khởi ở Mỏ Cày, Bến Tre ngày 17.1.1960 do Bí thư Tỉnh
ủy Bến Tre Nguyễn Thị Định phát lệnh và chỉ huy. Tiếng súng của lực lượng
cộng sản bắn vào nhà nước Việt Nam Cộng hòa ở đơn vị hành chính
Mỏ Cày, Bến Tre chính là tiếng súng mở dầu cuộc nội chiến Nam Bắc
Việt Nam.
Năm năm sau
tiếng súng nội chiến nổ ra ở Bến Tre, Mỹ mới đổ quân vào Nam Việt
Nam chỉ để cứu vãn nguy cơ sụp đổ của chính quyền chính danh, hợp
pháp Việt Nam Cộng hòa và ngăn chặn làn sóng cộng sản lan rộng ra
Đông Nam Á. Sau khi quân Mỹ rút
hết khỏi Nam Việt Nam năm 1973, sức mạnh quân sự miền Bắc tấn công
chính quyền hợp pháp, chính danh Việt Nam Cộng hòa càng bão táp, dữ
dội dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn nhà nước chính danh, hợp pháp
Việt Nam Cộng hòa và sự toàn thắng của sức mạnh quân sự Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa ngày 30.4.1975.
Lược đôi dòng cuộc
chiến tranh 1960-1975 ở Nam Việt để thấy rõ rằng đó là cuộc nội
chiến Nam Bắc tương tàn, hoàn toàn không phải là cuộc kháng chiến
chống Mỹ cứu nước như Đảng Cộng sản tuyên truyền để thu gom lòng yêu
nước của người dân ở cả hai miền Nam Bắc Việt Nam. Lừa dối người
dân, Đảng Cộng sản có sức mạnh chính trị. Nhận súng đạn của khối
cộng sản, nhiều nhất là súng đạn của Tàu cộng, Đảng Cộng sản có
sức mạnh bạo lực. Với
sức mạnh đó, Đảng Cộng sản đã chiến thắng nhưng cả dân tộc Việt Nam
đã thua đau đớn, thua thê thảm, thua tủi nhục.
Dù Đảng Cộng sản
ngạo nghễ chiến thắng trong cuộc nội chiến Nam Bắc nhưng chiến thắng
của Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ là danh nghĩa, không phải thực chất.
Kẻ thực sự chiến thắng và thu chiến lợi phẩm lớn từ khi cuộc nội
chiến Nam Bắc chưa diễn ra là Tàu cộng. Từ Đại hội hai, 1951, tư
tưởng Mao Trạch Đông đã trở thành tư tưởng chủ đạo trong Đảng Cộng
sản Việt Nam. Tư tưởng Mao là lấy giai cấp thống trị dân tộc. Lấy ý
thức giai cấp thay thế ý thức dân tộc.
Không còn mảy may ý
thức dân tộc, Đảng Cộng sản Việt Nam đã kí hiệp định Genève 1954
cắt đôi đất nước, chia đôi dân tộc Việt Nam. Không còn mảy may ý thức
dân tộc, Đảng Cộng sản Việt Nam đã biến đất nước Việt Nam thành
tiền đồn của khối cộng sản, lấy máu người dân Việt Nam bảo vệ bình
yên, ổn định và phát triển cho đất nước Tàu cộng. Không còn mảy may
ý thức dân tộc, ông Phạm Văn Đồng đã kí công hàm 14.9.1958 tán
thành và tôn trọng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là lãnh thổ
Tàu cộng. Không còn mảy may ý thức dân tộc, ông Lê Duẩn, ông Nguyễn
Chí Thanh đã sôi sục phát động cuộc nội chiến Nam Bắc đẫm máu,
lùa cả giống nòi Việt Nam vào lò lửa nội chiến mê mải chém giết
nhau, chia rẽ, li tán triệt để dân tộc Việt Nam, làm dân tộc Việt Nam
suy yếu và lệ thuộc thảm hai vào nước ngoài và lệ thuộc đau đớn
nhất, nguy khốn nhất là lệ thuộc vào Tàu cộng.
Đúng lúc cuộc nội
chiến được đẩy lên cao nhất, đúng lúc cả hai miền Nam Bắc tham chiến
thương tích nặng nề nhất, kiệt quệ nhất và phải dồn sức cùng lực
kiệt vào keo quyết định cuối cùng một mất một còn với nhau thì Tàu
cộng thừa cơ xuất quân đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Giặc Tàu cộng đã cướp được những núm cát san hô vùi xương cốt và
mang hồn thiêng của cha ông người Việt ở Hoàng Sa sau khi người lính
cuối cùng quân đội Việt Nam Cộng hòa giữ Hoàng Sa ngã xuống. Từ đây
lịch sử Việt Nam có thêm một ngày giỗ trận, ngày Hoàng Sa đau thương. 19.1.1974.
BỐN.
Cuộc nội chiến Nam
Bắc núi xương sông máu chia rẽ, li tán dân tộc kết thúc đã 45 năm. Độ
lùi gần nửa thế kỉ đủ cho nhiều người có được sự tĩnh tâm nhận ra
thực chất cuộc nội chiến Nam Bắc 1960-1975.
Dù thời nào và ở đâu
tiếng nói bao dung, công bằng và đúng đắn nhất cũng là tiếng nói
người dân. Trong những lễ kỉ niệm hàng năm ngày Hoàng Sa đau thương,
tấm băng rôn ghi tên 75 người con yêu của Mẹ Việt Nam hi sinh mạng sống
trong cuộc chiến chống Tàu cộng xâm lược ở Hoàng Sa được người dân
Hà Nội giương cao bên thành Tượng đài Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh
trước sân đền Bà Kiệu bên Hồ Gươm lịch sử.
Dù là đảng viên cộng
sản nhưng thực sự là nhà sử học chân chính thì phải nhìn nhận sự
thật lịch sử. Trong bộ Lịch sử Việt Nam 15 tập vừa được xuất bản ở
Hà Nội những nhà viết sử chính thống của cung đình cộng sản viết
về giai đoạn lịch sử 1954-1975 đã đến gần được với sự thật lịch sử
khi gọi tên thực thể chính trị quản lí nửa phía Nam lãnh thổ Việt
Nam suốt một phần năm thế kỉ qua là Chính quyền Sài Gòn và Quân đội
Sài Gòn thay cho cách gọi ngụy quyền, ngụy quân đầy áp đặt chính
trị và ngột ngạt hận thù đấu tranh giai cấp.
Nhưng ngọn lửa nội
chiến hận thù giai cấp, lấy giai cấp thống trị dân tộc, lấy bạo lực
chuyên chính vô sản hủy diệt dân tộc đã đốt cạn kiệt tình cảm dân
tộc, ý thức dân tộc trong mạch máu, trong trái tim nhiều người Việt
Nam. Cuộc nội chiến tương tàn đã chôn vùi hàng chục triệu mạng sống
người Việt cũng đã đưa nhiều người Việt từ đám đông vô danh trở
thành người có tên tuổi, có vị trí cao trong xã hội. Có vị trí cao
trong Đảng, trong chính quyền của Đảng nhờ hận thù đấu tranh giai cấp,
nhờ chuyên chính vô sản nên họ chỉ biết có giai cấp, chỉ biết có
chuyên chính, không biết đến khái niệm dân tộc, không biết đến khái
niệm Tổ quốc đúng nghĩa. Với họ, Tổ quốc là Đảng Cộng sản của
họ. Những người Việt Nam không cộng sản đều là thế lực thù địch,
đều là ngụy.
Một người có tên Nguyễn Kim Khanh viết trên
trang FB có nick Thời báo Công lý và Sự thật.vn “Không thể vinh danh Tử sỹ VNCH chết ở
Hoàng Sa… vinh danh Tử sỹ VNCH là người yêu nước, để biến họ thành các anh hùng
liệt sỹ của dân tộc VN là không thể, không bao giờ và không thể chấp nhân được.
Bởi, chính họ không bao giờ là những người yêu nước đúng nghĩa vì chúng đại diện
cho một chính thể tay sai cho quân xâm lược trong suốt chiều dài 20 năm mà, xa
hơn là 30 năm cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ”.
Còn ông Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn trước 1975 là quân biệt động mang những
khối thuốc nổ có sức hủy diệt lớn gài vào dòng chảy cuồn cuộn
sức sống của thành phố đông đúc Đà Nẵng, ông tướng mang cái chết
đến tận giường ngủ, mang cái chết vào bữa ăn người dân Đà Nẵng còn
đáng thất vọng hơn về tầm nhìn hẹp hòi và cạn kiệt tình cảm dân
tộc: “VNCH đã được đồng bào VN yêu nước trong suốt 21 năm đều gọi là chế độ
tay sai, bán nước gọi tắt là lũ ngụy quân, ngụy quyền. Để phản biệt rõ ở Việt
Nam chỉ có một chính quyền của dân, do dân và vì dân đó là chính quyền VNDCCH
do Chủ tịch HCM lãnh đạo, còn các chính quyền khác đều là ngụy quyền”.
Này, ông
tướng Tuấn. Ông có đọc lịch sử
do chính những nhà sử học cộng sản thú nhận rằng Cách mạng tháng
Tám 1945 là cuộc cách mạng cướp chính quyền của chính phủ chính
danh, hợp pháp Trần Trọng Kim không? Chính quyền có được nhờ dùng
bạo lực của đám đông cướp được có phải là chính quyền hợp pháp
không? Cướp được chính quyền rồi Đảng Cộng sản chia ghế, chia quyền
cho những người vai vế trong Đảng. Người dân không được tự do ứng cử,
bầu cử mà chỉ là những rô bốt cầm phiếu đi bầu theo lập trình
“Đảng cử dân bầu”, người dân bị cướp quyền công dân, quyền làm chủ
đất nước. Chính quyền không do lá phiếu người dân bầu lên có chính
danh không? Chính quyền cướp tài sản của dân bằng cải tạo tư sản,
bằng luật “đất đai là sở hữu toàn dân”.
Chính quyền tàn bạo
giết dân bằng cải cách ruộng đất, bỏ tù dân mút mùa không án trong
những vụ Nhân Văn Giai Phẩm, xét lại chống Đảng, tập trung cải tạo.
Chính quyền cướp bóc dân, tắm máu dân như vậy sao có thể gọi là của
dân, do dân, vì dân được?
Này, ông
tướng Tuấn. Ông có biết rằng khi
ông Phạm Văn Đồng đại diện nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đặt
bút kí hiệp định Genève chia đôi đất nước Việt Nam thì Bộ trưởng bộ
Ngoại giao Trần Văn Đỗ, đại diện Quốc gia Việt Nam không kí hiệp định
để phản đối việc chia cắt đất nước. Ngày 20.7.1954 ông Phạm Văn Đồng
vâng lệnh Chu Ân Lai kí Hiệp định Geneve chia cắt đất nước thì ngày
21.7.1954 Thủ tướng Ngô Đình Diệm lệnh cho những vùng lãnh thổ thuộc
Quốc gia Việt Nam treo cờ rủ để tang đất nước chia cắt. Sự việc đó
cho thấy ai thực sự yêu nước, ai chỉ là tay sai, chư hầu của ngoại
bang.
Này, ông
tướng Tuấn. Ông có biết vì Việt Nam có chia cắt Nam Bắc mới có công hàm
14.9.1958 Phạm Văn Đồng “tán thành”, “tôn trọng” Hoàng Sa, Trường Sa là
lãnh thổ Tàu cộng. Mới có cuộc nội chiến Nam Bắc xương người Việt
chất thành núi, máu người Việt chảy thành sông. Mới có nỗi đau ngày
19.1.1974 Tàu cộng đánh cướp toàn bộ quần đảo Hoàng Sa của lịch sử
Việt Nam. Những sự kiện đó đã chứng minh nhà nước nào thực sự yêu
nước, thực sự vì dân vì nước.
Này, ông
tướng Tuấn. Ông có biết đến năm
1975, ba mươi năm tồn tại, 1945-1975, nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa chỉ có 50 nước trên thế giới công nhận. Trong khi nhà nước Việt
Nam Cộng hòa mới tồn tại hai mươi năm, 1955-1975, đã có 91 nước trên
thế giới công nhận. Những con số đó chính là chỉ số chính danh của
một nhà nước đó.
Này, ông
tướng Tuấn. Ông có biết ngày
30.4.1975 những binh đoàn người Việt lăm lăm súng AK tràn vào Sài Gòn
thì cũng có hàng chục, hàng trăm người Việt cầm AR15 tự sát trong
gia đình, tự sát trong doanh trại, tự sát ngay trên đường phố Sài Gòn.
Những người sống vì lí tưởng tốt đẹp của nhà nước chính danh, hợp
pháp Việt Nam Cộng hòa và họ đã chết cùng nhà nước chính danh, hợp
pháp Việt Nam Cộng hòa. Đội quân tay sai, bán nước thì không thể có
lí tưởng cao cả, không thể chết lẫm liệt như vậy.
Trước những họng súng
xâm lăng của Tàu cộng áp sát biên giới phía Bắc, trùng trùng bủa vây
ở Biển Đông, hơn lúc nào hết, người Việt phải hóa giải hận thù do những
người cộng sản chia cắt đất nước gây ra, xóa bỏ khác biệt tư tưởng,
vượt qua ngăn cách chính kiến chính trị, tìm đến mẫu số chung là Tổ
quốc Việt Nam, cùng chung ý chí chống Tàu cộng xâm lược, giữ gìn
toàn vẹn gia tài giang sơn gấm vóc của lịch sử, của ông bà để lại.
Trước thách thức của
Tàu cộng xâm lược, trước đòi hỏi khẩn thiết của lịch sử phải đoàn
kết dân tộc giữ nước mà vẫn có kẻ hằn học hận thù, chia rẽ, li
tán làm suy yếu dân tộc, những kẻ đó nếu nhận thức không nhỏ nhen,
trí tuệ không tăm tối thì đích thị là bè lũ đã bán rẻ linh hồn cho
Tàu cộng rồi.
P.Đ.T.
Tác giả gửi BVN.
No comments:
Post a Comment