Lê Phước
- RFI
Chủ nhật 10 Tháng Mười Một 2013
Từ sau khi Liên Xô sụp đổ hồi
năm 1991, thế giới lưỡng cực đã chấm dứt sự tồn tại để tiến về phía đơn cực
dưới sự độc tôn của Mỹ. Thế nhưng, thời gian qua, Nga đã dần phục hồi sức mạnh
và muốn tái lập vị thế siêu cường thế giới. Người có vai trò quan trọng trong
quá trình này là ông Vladimir Putin, cầm cương nước Nga từ 13 năm nay. Đó là
nhận định của bài viết đăng trên nguyệt san Le Monde Diplomatique số ra tháng
11 này với dòng tựa : « Nga trở lại trên trường quốc tế ».
Tờ báo nhắc lại, từ năm 1996,
mục tiêu trọng tâm trong chính sách đối ngoại của Nga là cổ vũ cho một thế giới
đa cực thoát khỏi giai đoạn đơn cực của Mỹ. Tổng thống Putin là người « thực
tế », hiểu rõ khả năng hiện tại và tương lai của đất nước, đã tiếp nối
chính sách này, và cũng hiểu rõ là phải cần có đồng minh để đa cực hóa thế
giới. Và « đối tác chiến lược » số một của Nga chính là Trung Quốc.
Sự hợp sức của hai cường quốc
này đã được thể hiện rõ ràng tại Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc. Trong rất nhiều
hồ sơ : Syria, Iran, Libya hay Irak… Nga và Trung Quốc, với tư cách là thành
viên thường trực có quyền phủ quyết, đã thường xuyên phản đối lập trường của Mỹ
và hai đồng minh của Mỹ là Pháp và Anh.
Từ lâu, đã có nhiều nhà phân
tích phương Tây dự đoán mối quan hệ Nga-Trung sẽ nhanh chóng sụp đổ do các nhà
lãnh đạo Nga không lấy gì làm vui mừng trước sức nặng ngày càng tăng của Trung
Quốc trên thế giới. Thế mà, Le Monde Diplomatique cho hay, hợp tác Nga-Trung
ngày càng tăng trong nhiều lĩnh vực quan trọng : Kinh tế (Nga bán dầu hỏa và vũ
khí cho Trung Quốc), chính trị (hợp tác chặt chẽ trong khuôn khổ Tổ chức Hợp
tác Thượng Hải), và quân sự (các cuộc tập trận chung thường niên).
Trong quan hệ với Mỹ và các
đồng minh của Mỹ, Nga muốn tạo ra thế « tái cân bằng ». Tình hình có vẻ
ngày càng thuận lợi cho Tổng thống Putin khi mà chỉ trong một thời gian ngắn
như vừa qua, ông đã giành được chiến thắng trên hai hồ sơ Syria và NSA.
Đối với vụ nghe lén của Cơ quan
An ninh Quốc gia Mỹ NSA, không nước nào dám cho người mà Mỹ đang truy tìm là
Edward Snowden tị nạn. Le Monde Diplomatique cho rằng, Mỹ gây sức ép nhiều
chừng nào thì lại càng làm tăng oai phong của ông Putin chừng ấy. Bởi khi Nga
chấp nhận chứa chấp Snowden, thì có nghĩa là trên thế giới này, Nga là nước hầu
như duy nhất đủ khả năng và dám chống lại sức mạnh của Mỹ.
Còn trong hồ sơ Syria, theo Le
Monde Diplomatique, đây mới là « thắng lợi thật sự » của Tổng thống
Putin. Với đề nghị đặt kho vũ khí hóa học của Syria dưới sự kiểm soát quốc tế,
Nga đã ngăn được Mỹ và đồng minh can thiệp quân sự vào Syria, và đã cứu đồng
minh Assad một bàn thua trông thấy.
Chiến thắng này của ông Putin
còn được nâng cao giá trị hơn nữa khi mà nó dường như đã cứu chính ông Obama
bởi những tính toán chưa chuẩn xác của Nhà Trắng : Đồng minh thân cận của Mỹ là
Anh đã rút lui trước giờ nổ súng do sự phản đối của Quốc hội; sau đó Tổng thống
Obama lại có nguy cơ hứng lấy một thất bại khác, đó là nguy cơ lưỡng viện Quốc
hội Mỹ bác ý định tấn công Syria của Tổng thống Obama. Chưa hết, tại Thượng
đỉnh G20 ở Saint-Petersbourg vừa qua, Nga lại một lần nữa chiến thắng Mỹ khi mà
đa số các nước tham gia đều phản đối việc can thiệp quân sự vào Syria.
Le Monde Diplomatique đặt câu
hỏi : Có phải thời khắc đã điểm cho mục tiêu tái cân bằng mà Điện Kremlin đã
tìm kiếm bấy lâu nay ? Có phải tham vọng tìm lại vị trí đáng kể trên trường
quốc tế của Nga đang thành hiện thực ? Tờ báo cho rằng, chiến thắng của ông
Putin, đặc biệt trên hồ sơ Syria, đang nuôi dưỡng cảm nghĩ rằng một thế giới đa
cực có thể đang được « áp đặt » cho Washington.
Mỹ : NSA sẽ tiếp tục nghe lén
Đến với nước Mỹ, tuần san
L’Express đăng bài xã luận nhận định rằng : « Mỹ sẽ tiếp tục nghe lén »,
cho biết, việc thu thập thông tin của NSA sẽ còn diễn ra.
Theo bài viết, tại Mỹ, nghị sỹ
hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa ở lưỡng viện Quốc hội hầu như đều ủng hộ việc bí
mật thu thập thông tin của NSA. Bài viết nhắc lại, sau sự kiện 11/9/2001, lưỡng
viện Quốc hội Mỹ đã thông qua một đạo luật chống khủng bố mang tên Patriot Act,
trong đó có điều khoản cho phép chính phủ được bí mật thu thập mọi nguồn tin để
phục vụ cho công tác chống khủng bố. Rồi năm 2007, quyền theo dõi lén nói trên
được mở rộng cho các cuộc điện thoại và các thư từ trên Internet. Năm 2008,
quyền này tiếp tục được mở rộng cho phép tình báo Mỹ được thu thập thông tin
đối với các nước khác, bất kể là có hợp tác của nước sở tại hay không. Năm
2012, điều khoảng này được chính quyền Obama kéo dài thêm thời hạn 5 năm.
Châu Âu có thể buộc NSA ngừng
theo dõi hay không ? L’Express cho là không. Tờ báo nhấn mạnh đến ba nguyên
nhân để giải thích cho điều đó. Thứ nhất, đã có nhiều thỏa thuận hợp tác được
ký một cách tự do giữa Mỹ và các nước thành viên của Liên Hiệp Châu Âu (như
giữa NSA và Cơ quan tình báo Pháp-DGSE chẳng hạn). Thứ hai, chính các nước Châu
Âu cũng theo dõi Mỹ. Thứ ba, ngay trong nội bộ Châu Âu cũng đã có sự chia rẽ,
như trường hợp Cơ quan tình báo Anh đã hợp tác với tình báo Mỹ thu thập thông
tin của các nước Châu Âu.
Tất cả cho thấy, NSA sẽ không
chấm dứt hoạt động theo dõi, bởi vì, theo tờ báo, rõ ràng NSA « là một công cụ
phục vụ cho sự độc tôn của Mỹ » trên thế giới. Thế nhưng, L’Express cũng cho
rằng, vụ NSA cũng là một dấu hiệu cho thấy hiện tượng siêu cường Mỹ đang yếu đi
và đang lo sợ mọi thứ.
Trung Quốc : Nguy cơ bất ổn xã hội luôn âm ỉ
Ngày 28/10 vừa qua, tại Quảng
trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, ba người Duy Ngô Nhĩ lái xe lao vào đám đông và
cho phát nổ. Chính phủ Trung Quốc đã lên tiếng chỉ trích báo chí phương Tây cổ
vũ cho ý định, theo đó, vụ việc xuất phát từ bất ổn xã hội hoặc do mâu thuẫn
sắc tộc tại Tân Cương. Như để góp thêm tiếng nói, tuần san Le Courrier
International số ra tuần này trích dịch bài viết của tờ Minh Báo (Ming Bao) tại
Hồng Kong. Bài viết chạy dòng tựa đáng chú ý : « Thiên An Môn, địa điểm quan
trọng để biểu thị sự phẫn nộ ».
Thiên An Môn là một địa điểm
mang giá trị biểu trưng chính trị cao của Trung Quốc. Nơi đây đã chứng kiến sự
thịnh suy của hai vương triều Minh và Thanh. Cũng tại nơi đây, vào năm 1949,
Mao Trạch Đông đã tuyên bố thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Đây cũng
là nơi mà vào năm 1989 đã diễn ra cuộc thảm sát Thiên An Môn…
Và vụ tấn công tự sát nói trên
tại Thiên An Môn cho thấy ý muốn của những người thực hiện : Muốn thu hút được
sự chú ý không chỉ của Trung Quốc mà còn cả của quốc tế. Nguyên nhân của vụ
việc, hiện có hai giả thuyết : Các phần tử li khai Duy Ngô Nhĩ chống chính
quyền Trung Quốc, hoặc là hành động của những người dân bị chính quyền dồn vào
đường cùng.
Minh Báo cho biết, theo một
nguồn tin chưa được kiểm chứng, thì một trong ba người Duy Ngô Nhĩ trên chiếc
xe tấn công vào đám đông có cầm một lá cờ đen. Nếu đó là sự thật, thì đây là
một vụ việc mang động cơ chính trị. Và đây cũng là một biểu hiện cho thấy sự
leo thang trong hồ sơ xung đột sắc tộc và tôn giáo tại Tân Cương, và những
người Duy Ngô Nhĩ li khai đẩy « chiến trường » đến tận Bắc Kinh.
Tuy nhiên, tờ báo cũng nhấn
mạnh đến nguyên nhân thứ hai, tức người dân tỉnh lẻ quá bức xúc về những bất
công mà chính quyền địa phương đã gây cho họ, vì thế mới tìm đến tận Bắc Kinh
mà hành động. Để minh chứng, tờ báo nhắc lại vụ việc một người đàn ông tàn tật
gần đây đã cho nổ bom tại sân bay quốc tế Bắc Kinh. Từ khi Trung Quốc chuyển
giao quyền lực hồi năm ngoái, dù ban lãnh đạo mới đã cam kết trừng trị tham
quan, nhưng theo Minh Báo, tình hình dân oan không có gì cải thiện, và ở các
địa phương, sự bất mãn của người dân tiếp tục dâng cao.
Vụ tấn công tự sát nói trên
được thực hiện gần kề ngày khai mạc Hội nghị Trung ương 3 của đảng Cộng Sản
Trung Quốc. Tờ báo Hồng Kông nhân đó cảnh báo : Nếu những vụ việc tương tự lập
đi lập lại như thời gian qua, thì điều đó cho thấy sự bất mãn của người dân đã
lên cao đến mức nào, đòi hỏi nhà cầm quyền phải đặc biệt chú ý. Tờ báo nhấn
mạnh : Nếu Hội nghị 3 này mang ra xem xét thấu đáo vấn đề nói trên, thì điều đó
mới cho thấy chính quyền « không hoàn toàn lệch pha » với người dân.
Hai nhà báo Pháp bị sát hại tại Mali : Chính phủ bị chỉ
trích?
Liên quan đến Pháp, tuần san Le
Nouvel Observateur nhìn về vụ hai nhà báo của Đài phát thanh Quốc tế Pháp-RFI
bị bắt cóc và bắn chết hồi tuần rồi tại Kidal-miền bắc Mali. Bài viết chạy tựa
: « Những bí ẩn của một vụ thảm sát kép ».
Tờ báo nêu ra một sự trùng hợp
đáng chú ý, đó là chỉ vài ngày trước khi hai nhà báo RFI bị bắn chết, thì 4
nhân viên của tập đoàn Areva của Pháp đã được các nhóm Hồi giáo bắt cóc tại
miền bắc Mali trả tự do. Cả hai sự việc đều diễn ra ở khu vực Kidal.
Tờ báo đặt câu hỏi : Liệu có mối
quan hệ nào giữa việc phóng thích nhân viên Areva và cái chết của hai nhà báo
RFI ? Câu hỏi được đặt ra là bởi vì có tin đồn cho rằng, để chuộc tự do cho 4
nhân viên Areva, phía Pháp đã trả cho bọn bắt cóc tại Mali số tiền lên đến 20
triệu euro. Tờ báo có ý trách móc khi cho rằng, Tổng thống Hollande đã từng
tuyên bố sẽ không bao giờ chấp nhận trả tiền chuộc cho bọn bắt cóc, thế mà giờ
đây lại có sự thay đổi bất ngờ này.
Tờ báo nhận định, việc trả tiền
chuộc theo kiểu trên sẽ kích thích bọn bắt cóc tăng cường hoạt động bắt cóc để
kiếm tiền, và sẽ làm tăng căng thẳng giữa rất nhiều nhóm Hồi Giáo cực đoan khác
nhau ở miền bắc Mali trong việc tranh giành tiền kiếm được, khiến tình hình
thêm phức tạp.
Bên cạnh bài viết, Le Nouvel
Observateur còn đăng bài phỏng vấn chuyên gia nêu lên « những sai lầm của
nước Pháp » trong hồ sơ Mali.
Xì căn đan cựu Bộ trưởng Nội vụ Pháp lan đến Malaysia
Cũng liên quan đến nước Pháp,
tuần san L’Express đăng một phóng sự điều tra về cựu Tổng thư ký Phủ Tổng
thống, cựu Bộ trưởng Nội vụ Claude Guéant với dòng tựa đáng chú ý : « Mịt mờ
tại Kuala Lumpur ».
Mịt mờ là bởi vì trong hồ sơ
Claude Guéant, các nhà điều tra Pháp đã tìm đến Kuala Lumpur, nhưng dấu vết
người cần tìm vẫn còn mờ mịt. Số là các nhà điều đa muốn tìm ra nguồn gốc số
tiền 500 000 euro của ông Claude Guéant. Số tiền này đã được ông Claude Guéant
dùng vào việc mua một căn hộ tại trung tâm Paris khi còn đương chức.
Ông Claude Guéant khai nhận
rằng số tiền có được là do ông bán hai bức tranh thế kỷ 17 mà vợ ông đã tậu được
vào những năm 1990. Ông cho biết người mua là một luật sư Malaysia sống tại
Kuala Lumpur. Thế nhưng, khi các nhà điều tra Pháp tìm đến đó, thì phải vất vả
lắm mới tìm được văn phòng của đương sự. Nhưng văn phòng này rất nhỏ, lại nằm ở
ngoại ô, lại được dùng chung bởi 5, 6 luật sư. Điều cho đã tạo nên nghi nghờ là
vị luật sư này làm sao có đủ số tiền lớn như vậy để mua hai bức tranh của ông
Claude Guéant.
L’Express cho biết, hiện các
nhà điều tra đã có dấu vết của một cuộc chuyển tiền khoảng 500 000 euro từ
Djbouti (Châu Mỹ) vào Kuala Lumpur. Rất có thể số tiền này được chuyển vào tài
khoảng của vị luật sư Malaysia kia chăng ?
Malaysia : Chiêu bài sắc tộc giảm công hiệu
Nguyệt san Le Monde
Diplomatique quan tâm đến đời sống chính trị của Malaysia với một bài phân tích
khá dài chạy tựa : « Chính quyền chao đảo tại Malaysia ».
Tờ báo bàn về đảng Tổ Chức Dân
tộc Mã Lai Thống Nhất cầm quyền từ năm 1957. Cách đây sáu tháng, đảng này lại
thắng lợi trong cuộc bầu cử Quốc hội. Tờ báo nhắc lại, bấy lâu nay đảng này kiếm
phiếu bầu bằng chiêu bài sắc tộc, tức làm dấy lên mâu thuẫn sắc tộc giữa cộng
đồng người Mã Lai chiếm đa số (60%) với các cộng đồng thiểu số khác như người
Hoa (25%) hay người Ấn (10%)…Tuy nhiên, chiêu bài này đã dần mất tác dụng. Mà
trong hiện tại, theo tờ báo, nhiều người dân thuộc mọi thành phần sắc tộc đều
có chung một mục tiêu là yêu cầu nhà cầm quyền tiến hành cải cách dân chủ.
Đức : Cho phép hay cấm mại dâm ?
Trong hồ sơ xã hội, tuần san
Courrier International dẫn lại bài của tạp chí Emma tại Đức với dòng tựa : «
Xóa bỏ tình trạng nô lệ mại dâm ».
Emma là một tạp chí đấu tranh
cho nữ quyền tại Đức. Trong số ra tháng 11 và 12 vừa được phát hành, tờ báo đã
chọn đăng dòng tít lớn trên trang nhất : « Chúng tôi đề nghị bỏ mại dâm ».
Và lời kêu gọi của tờ báo đã nhận được gần 100 chữ ký trực tiếp của các chính
trị gia và giới trí thức, cùng với hơn 3000 chữ ký qua mạng.
Lời kêu gọi được gửi đến Thủ
tướng Đức Angela Merkel và Quốc hội đề nghị sửa đổi luật mại dâm mà nước này đã
thông qua từ năm 2002. Theo luật, mại dâm được xem là nghề kiếm tiền bình
thường như những nghề khác. Emma cho rằng, chính luật này đã khiến cho gái mại
dâm tứ xứ đổ về Đức. Bởi theo thống kê, có đến từ 65% đến 80% gái mại dâm tại
Đức là dân nhập cư. Họ đến Đức hành nghề hoặc vì nghèo khổ, hoặc vì bị bắt buộc
bởi những kẻ kinh doanh thân xác phụ nữ. Từ đó, Đức đã trở thành « trung tâm
của nạn buôn bán phụ nữ tại Châu Âu ».
No comments:
Post a Comment