Thứ sáu, ngày 15 tháng mười một năm 2013
Ngày 13/11, Quốc hội vừa "nhất trí cao"
thông qua việc bổ nhiệm thêm 2 Phó Thủ tướng mới nâng tổng số Phó Thủ tướng của
Việt Nam lên con số 5 tròn trĩnh và có lẽ là nhiều nhất thế giới! Cá nhân tôi
vốn ngưỡng mộ hai nhân vật này và tin rằng họ sẽ còn tiến xa hơn thế. Điều tôi
muốn nói ở đây là cái cách thức lựa chọn và bổ nhiệm lãnh đạo ở Việt Nam và
những hệ lụy của nó.
Xung quanh sự kiện này có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng ý kiến chung nhất cho rằng cách bổ nhiệm lãnh đạo như vậy "chỉ có ở Việt Nam" - đất nước mà lúc nào cũng ở "thời kỳ quá độ" mãi mê tìm tòi khám phá những điều mà nhân loại đã đi qua rồi! Đó cũng là lý do tại sao Đảng, Chính phủ và Quốc hội liên tục kêu gọi "cải cách hành chính"và "tinh giản biên chế"..., nhưng đội ngũ công chức không ngừng tăng với tốc độ nhanh hơn tốc độ phát triển kinh tế; tại các lễ hội, phần giới thiệu danh sách đại biểu thường dài đến sốt ruột!
Xung quanh sự kiện này có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng ý kiến chung nhất cho rằng cách bổ nhiệm lãnh đạo như vậy "chỉ có ở Việt Nam" - đất nước mà lúc nào cũng ở "thời kỳ quá độ" mãi mê tìm tòi khám phá những điều mà nhân loại đã đi qua rồi! Đó cũng là lý do tại sao Đảng, Chính phủ và Quốc hội liên tục kêu gọi "cải cách hành chính"và "tinh giản biên chế"..., nhưng đội ngũ công chức không ngừng tăng với tốc độ nhanh hơn tốc độ phát triển kinh tế; tại các lễ hội, phần giới thiệu danh sách đại biểu thường dài đến sốt ruột!
Sở dĩ việc bổ nhiệm cùng lúc 2 phó Thủ tướng
mới được dư luận hoan nghênh trước hết là vì người Việt Nam đã quá thất vọng
với giới lãnh đạo già nua bảo thủ và giờ đây rất sẵn lòng chào đón những gương
mặt trẽ hơn. Tuy nhiên, đó là thứ tình cảm nhất thời khiến người ta quên đi
những điều kiện khác mà Việt Nam đang rất cần, đó là tầm nhìn và bản lĩnh độc
lập của người lãnh dạo. Thực tế thế giới cho thấy không phải độ tuổi trẻ hay
già mà tầm nhìn và bản lĩnh độc lập mới là yếu tố cần thiết nhất của một nhà
lãnh đạo. Ở nhiều nước, kể cả các nước phát triển, độ tuổi lãnh đạo có thể rất
trẻ nhưng cũng có thể khá già dặn (như Lý Quang Diệu của Singapore, Đặng Tiểu
Bình của Trung Quốc v.v...) vì ở đó người ta căn cứ vào bản lĩnh và tầm nhìn để
lựa chọn lãnh đạo. Tất nhiên tầm nhìn cần được thể hiện công khai, tốt hơn hết
là bằng cương lĩnh và chương trình hành động cụ thể, đủ sức thuyết phục trước
công chúng. Đó cũng là thước đo để đánh giá công tác trong suốt nhiệm kỳ của
nhà lãnh đạo. Người lãnh đạo ngoài việc tuân thủ nguyên tắc công tác và nghĩa
vụ đặt lợi ích quốc gia lên trên lợi ích cá nhân, điều quan trọng là phải tỏ rõ
bản lĩnh và lập trường riêng của mình nhằm đảm bảo thục hiện cương lĩnh hành
động đã cam kết. Trong trường hợp cảm thấy không đủ sức thực hiện hoặc bị người
khác ép buộc từ bỏ chính kiến của mình thì bản thân họ sẽ tự nguyện từ chức mà
không cần đợi hết nhiệm kỳ. Ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc, Đức, Pháp
v.v...việc từ chức hoặc bị cách chức là hoàn toàn bình thường nhằm đảm bảo hoạt
động của guồng máy và vì lợi ích của quốc gia. Đó là một đặc điểm của
phong cách lãnh đạo trong thế giới hiện đại.
Tiếc rằng điều này chưa có và có lẽ còn lâu mới có
trong nền chính trường Việt Nam-nơi sản sinh ra khái niệm "lãnh đạo tập
thể" gây nhiều tranh cãi. Tâm lý "kéo áo nhau" cùng lên, cùng
xuống... cũng là một đặc thù của nền chính trị Việt Nam. Còn nhớ sự kiện
giữa nhiệm kỳ Đại hội Đảng lần thứ 8, hàng loạt lãnh đạo chủ chốt đã cùng
nhau nghĩ hưu tạo ra một sự "hụt hẩng" không cần thiết, trong đó sự
ra đi của ông Võ Văn Kiệt được cho là một sự thiệt thòi" cho đất nước. Như
một biện pháp vớt vát người ta đã cho ra đời quy chế "cố vấn" khiến
cho cơ chế lãnh đạo càng thêm rườm rà. Đó chỉ là một trong những biểu
hiện của cung cách lãnh đạo lạc hậu tại đất nước này. Nghe nói trong quá trình
họp Quốc hội vừa qua đã có ý kiến đề nghị 2 vị Phó Thủ tướng được đề cử trình
bày chương trình hành động..., nhưng không hiểu vì lý do nào, đến nay vẫn chưa
thấy gì ngoài những lời phát biểu chung chung. Đây chính là một lổ
hổng trong quy trình lựa chọn và đề bạt cán bộ ở Việt Nam như nó vốn dĩ vẫn
thế. Vẫn biết, nếu xét từng cá nhận lãnh đạo Việt Nam không thiếu người tài và
bản lĩnh, nhưng tiếc thay họ không được tạo điều kiện để thể hiện một cách công
khai trước công chúng, do đó sau khi nhận nhiệm mới vụ họ thường dễ trở nên tự
mãn, tự phụ và xa dần với quần chúng nhân dân, thậm chí trở nên quan cách, độc
đoán. Không có cương lĩnh hành động từ trước, họ thường lúng túng và dẽ bị ảnh
hưởng, thậm chí bị thao túng bởi giới lãnh đạo đàng anh. Là thiểu số mới lên họ
dẽ bị rơi vào thế "thiểu số phải phục tùng đa số". Rốt cuộc họ chỉ
còn cách lựa chọn, một là chịu "bị đồng hóa" bởi ê kíp cũ, hai là bị
loại bỏ giữa chừng, ba là "bị liệt vị" không thể phát huy được gì
trong một guồng máy tập thể đã an bài. Nhiều người hẳn còn nhớ trường hợp
cố Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đã bị "loại
bỏ" như thế nào trước sức ép của các thế lực "thù trong giặc
ngoài" vào những 1980. Ngay cả Đại tướng Võ Nguyên Giáp nổi tiếng về phong
cách và bản lĩnh cũng đã từng là nạn nhân trong nhiều năm liền. Rất nhiều
trường hợp người tài đức đã "biến mất" trong quá trình vận hành nền
chính trị của đất nước này. Thực tế cho thấy không chỉ bản thân họ bị "ngã
ngựa giữa dòng" và sự nghiệp của đất nước cũng bị ảnh hưởng. Sự thật phủ
phàng và trớ trêu đến nỗi nhiều người đã rút ra bài học rằng muốn làm nên sự
nghiệp lớn trước hết hãy biết bảo vệ mình...bằng cách dĩ hòa vi quý (!). Nhưng
thực ra đó chỉ là cách ngụy biện thuận tiện nhất đối với những kẻ cơ hội chờ
thời. Liệu đất nước này có thể cải cách và phát triển với một đội ngủ quan chức
với quan niệm đầy thực dụng như vậy không?
Thiết nghĩ, điều Việt Nam đang thiếu hiện nay không chỉ là lãnh đạo trẻ mà là lãnh đạo có bản lĩnh và tầm nhìn với phong cách hiện đại. Họ phải là người dám nghĩ dám làm và dám chịu trách nhiệm. Chí có những lãnh đạo như thế mới có thể công phá vào cái lô cốt được xây bằng thứ vật liệu của sự dối trá và mị dân cùng những khái niệm mơ hồ như "lãnh đạo tập thể", "nguyên tắc cấp dưới phục tùng cấp trên", "đấu tranh phê và tự phê" v.v... Khi nào còn thiếu vắng những lãnh đạo như thế thì chưa thể hy vọng đất nước ra khỏi tình trạng trì trệ và bảo thủ đã ăn sâu bám rể trong trong thời gian dài./.
Đăng bởi Trần
Kinh Nghị
No comments:
Post a Comment