Vũ
Hoàng, phóng viên RFA
2013-09-22
2013-09-22
Nghệ thuật dân tộc đang trở nên bơ vơ, lạc lõng
trước cơ chế thị trường, xu hướng sính nhạc ngoại, quay lưng với âm nhạc dân
tộc của phần lớn giới trẻ ngày càng đáng báo động…hay nhạc dân tộc thưa vắng người nghe, mất dần bản sắc, biến dạng và
mất chất… đang là những điều trăn trở suy nghĩ của nhiều nhà nghiên cứu và
thẩm định âm nhạc tại Việt Nam.
Trách
nhiệm về ai
Những điều tâm huyết này đã được chia sẻ trong hội
thảo khoa học “Âm nhạc dân tộc với cuộc sống hôm nay” do Trung tâm
nghiên cứu bảo tồn và phát huy âm nhạc dân tộc tổ chức hồi tháng 8 vừa qua tại
TPHCM.
Nếu nhìn vào thực trạng của âm nhạc Việt Nam, người
ta thực sự lo lắng khi thấy đa số thanh thiếu niên hiện giờ rất sành điệu với
các trào lưu pop, rock, nhạc Hàn, nhạc Hoa, anh Ngữ mà đang quay lưng lại với
chính âm nhạc dân tộc, âm nhạc dân tộc đang mất dần vị trí trong thị hiếu nghe
nhìn trong giới trẻ Việt. Liệu đó là lỗi của họ, của những người nghệ sĩ làm
nhạc dân tộc hay xét rộng ra là lỗi của một chính sách bảo tồn các di sản văn
hóa phi vật thể của Việt Nam? Câu hỏi hẳn không dễ trả lời phải không thưa quí
vị?
Tính cho đến thời điểm này, Việt Nam đã có 5 di sản
văn hóa phi vật thể liên quan đến âm nhạc được UNESCO (Tổ chức Giáo dục, Khoa
học và Văn hóa của Liên Hiệp Quốc) công nhận là di sản văn hóa phi vật
thể và truyền khẩu nhân loại, đó là: nhã nhạc cung đình Huế, Không gian văn hóa
Cồng chiêng Tây Nguyên, Ca trù, Quan họ và Hát Xoan Phú Thọ. Nhưng vì sao
giới trẻ ngày càng thờ ơ lãnh đạm với âm nhạc dân tộc, vì sao nhiều năm trời,
dòng nhạc dân tộc không có tác phẩm nào thực sự xứng tầm… Chia sẻ với chúng tôi
những băn khoăn, trăn trở của dòng nhạc dân tộc, G.S, T.S Trần Quang Hải, người
bỏ tâm huyết nghiên cứu nhạc dân tộc nhiều chục năm qua, tỏ rõ lo âu:
Vấn đề bảo tồn (dân ca) người ta đã nói rất nhiều,
nhưng đến khi thực hiện lại không có gì hết. Tôi lấy một thí dụ về ca trù. Kể
từ khi ca trù được tôn vinh là di sản văn hóa phi vật thể do UNESCO phong tặng
năm 2009. Theo luật của UNESCO, khi được đưa vào danh sách của di sản văn hóa
phi vật thể cần được khẩn cấp cứu trợ, trong vòng 4 năm phải làm kiến nghị báo
cáo đưa ra tất cả những gì cho thấy rằng bảo tồn có được chính phủ lưu ý tới
cũng như vấn đề phát triển và phát triển như thế nào. Sau 4 năm, bây giờ tại
Việt Nam, tôi thấy những (nghệ sĩ) lớn tuổi không được giúp đỡ, bồi dưỡng, còn
những người trẻ thì lại hướng về nhạc ngoại lai, nhạc Hàn, nhạc Tây phương, hip
hop, techno, rap rồi nhạc pop.
Thưa quí vị, theo giáo sư
Trần Quang Hải, những người đi học về đàn tranh hay các nhạc cụ cổ truyền khi
ra trường rất khó kiếm được việc làm mưu sinh, còn những người đi học ca trù
thì tương lai cũng không biết làm sao cả, trong khi những nghệ sĩ này phải bỏ
ra 5 – 7 năm để học tập, chưa kể điều kiện học tập còn nhiều thiếu thốn. G.S
Trần Quang Hải chia sẻ thêm:
Còn những loại khác như quan họ, hát xoan… chúng ta
có rất nhiều, nói rất nhiều, ai nấy cũng đều muốn truyền thống âm nhạc của
tỉnh, của làng mình phát triển và kêu gọi, để sao cho loại nhạc đó được phát
triển đúng theo đường lối của ông cha ta để lại. Thế nhưng, bây giờ càng ngày
càng đi xa, mang lên sân khấu, pha trộn với những điệu vũ vào trong đó, thí dụ,
hát quan họ giờ không còn hát chay, hát mộc nữa mà là phải hát có nhạc đệm,
thành ra tất cả những điều đó hoàn toàn đi sai hết so với những gì mà UNESCO
đưa ra để giúp cho những truyền thống đó được bảo tồn một cách chính xác.
Tìm giải pháp
Dưới góc nhìn của một
người đã dành nhiều thời gian nghiên cứu về âm nhạc dân tộc, cũng như đã từng
góp ý nhiều cho nghệ thuật dân gian nước nhà trong những đợt xét tặng của
UNESCO cho các di sản văn hóa phi vật thể Việt Nam, G.S Trần Quang Hải cho
rằng, một mặt nhờ có phong tặng của UNESCO mà các thể loại dân ca truyền thống
của VN được bè bạn quốc tế biết đến nhiều hơn, nhưng mặt tiêu cực lại là ý thức
của những người khai thác và sử dụng các giá trị văn hóa này, họ đã khiến cho
các truyền thống đó bị đi sai lệch:
Tôi thấy UNESCO đã tôn vinh những loại nhạc đó không
phải là để đem lại một sự ích lợi, mà rốt cuộc lại làm cho những truyền thống
đó càng ngày càng đi sai lệch, vì thế đó là một điều rất hại và Việt Nam đã tốn
rất nhiều tiền để được một danh hiệu của UNESCO. Rồi từ đó, họ lại khai thác,
lợi dụng dùng vào trong du lịch, dùng vào trong chiều hướng hoàn toàn đi phản
lại đường lối của nhạc cổ truyền. Thành ra, tôi thấy rằng điều đó càng ngày
càng làm cho nhạc cổ truyền càng ngày càng đi vào chỗ bế tắc và sẽ không bao
giờ có thể thoát ra được.
Vậy không lẽ, dân ca Việt
Nam sẽ đi vào chỗ bế tắc khi người làm nghệ thuật dân ca thì không ý thức được
hết cách bảo tồn, trong khi, giới thưởng thức trẻ tuổi thì không mặn mà với
truyền thống dân tộc. Câu hỏi mang tính giải pháp nào cho nhạc dân tộc Việt Nam
được chúng tôi đưa ra và G.S Trần Quang Hải bộc bạch:
Chúng ta cần phải nhận thức rằng những báu vật sống
ngày càng ra đi và để lại một lỗ trống rất lớn, không có một chương trình giáo
dục nào đưa nhạc cổ truyền vào trong trường học và phải khuyến khích làm sao để
có được những chỗ cho những người đi học nhạc cổ truyền có nơi dạy, học và phát
triển. Đồng thời, làm sao phải bồi dưỡng cho những báu vật sống có đủ kinh tế
để sống, từ đó, họ mới có thể truyền lại và những người học nhạc cổ truyền mới
thấy được đó là phương pháp, điều kiện có thể sinh sống được, chứ không phải
chỉ học chơi. Vì vậy, đó không phải chỉ là một vấn đề cho một vài người trong
chúng ta kêu gọi được, mà đây là cả một đường lối chung của một chính phủ, cơ
quan giáo dục, để từ đó, tạo nên một sự hợp tác chung của tất cả các nghệ nhân
trên khắp Việt Nam.
G.S Trần Văn Khê, cha
ruột G.S Trần Quang Hải từng nhận định “nếu để mất âm nhạc truyền thống thì
ngàn vàng không thể mua lại được, mọi hành động quay lưng với văn hóa là có tội
với tổ tiên.” Hi vọng rằng, với sự chung tay góp sức của các cơ quan phụ
trách văn hóa, các nghệ sĩ âm nhạc dân ca tâm huyết, và hơn hết là ý thức bảo
tồn các giá trị truyền thống của mỗi chúng ta, mà nghệ thuật âm nhạc dân tộc sẽ
mãi trường tồn như một minh chứng cho sự phong phú và giàu có của nền âm nhạc
Việt Nam cổ truyền.
Xin hẹn quý vị trong
chương trình kỳ tới
đây là một vấn đề xã hội hết sức đáng lo ngại, việt nam là một quốc gia có truyền thống lâu đời, đặc biệt là truyền thống về văn hóa dân tộc, hiện nay đất nước ta đã và đang bước vào thời ký hội nhập hết sức sâu rộng với thế giới nhưng không phải vì thế mà ta quên đi truyền thống của mình
ReplyDeleteâm nhạc dân tộc chắc chắn sẽ luôn phải đồng hành với dân tộc việt nam chúng ta trong thời gian tới, đó chắc chắn là những gì mà chúng ta cần phải làm, nhưng thực ế thì hiện nay đúng là các bạn trẻ có vẻ không mặn mà với điều đó lắm, đó là một tín hiệu hết sức đáng lo ngại, cần phải suy nghĩ rất nhiều
ReplyDeleteđây là một tín hiệu hết sức đáng lo ngại, bởi một quốc gia có truyền thống văn hóa thì không thể để cho âm nhạc dân tộc mất chỗ đứng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bởi âm nhạc là một phần vô cùng quan trọng của nên văn hóa của mỗi quốc gia của việt nam chúng ta
ReplyDeleteđây là vấn đề mà cơ quan văn hóa cũng như là toàn xã hội hết sức lo lắng, nguyên nhân thì có nhiều, nguyên nhân chủ quan cũng có , nguyên nhân khách quan cũng có , vấn đề là chúng ta có tìm ra được ra giải pháp để có thể thay đổi tình hình theo hướng tích cực hay là không mà thôi
ReplyDeleteviệt nam đang hội nhập ngày càng sâu rộng với thế giới về rất nhiều mặt khác nhau, đặc biệt là có cả văn hóa, mà chúng ta đều biết khi có sự hội nhập thì ít nhiều cũng có sự thay đổi, có vấn đề có thể giao thoa được, nhưng nên nhớ là bản sắc văn hóa thì không bao giờ được phép thay đổi
ReplyDelete