Friday, 16 June 2017

TRUY TỐ VỤ ĐỒNG TÂM, KHÔN MÀ NGU (VietTuSaiGon)




Thứ Sáu, 06/16/2017 - 02:48 — VietTuSaiGon

Vụ Đồng Tâm đúng như kịch bản của rất nhiều người dự đoán: Hà Nội sẽ vờ vịt giải hòa, hứa không truy tố bằng một tờ giấy viết tay, sau đó đợi mọi việc lắng xuống, cho an ninh kèm từng người, cài cắm vào làng và bắt đầu truy tố. Hành vi truy tố của chính quyền Hà Nội, hiểu như thế nào cũng đúng, lật lọng, tráo trở cũng đúng mà làm theo đúng truyền thống Cộng sản cũng đúng. Vấn đề là cái đúng này rất khôn, khôn đến mức dại. Vì sao nói khôn mà dại?

Khôn bởi đây là một loại tiểu xảo để lừa dân được ông Chung, chủ tịch Hà Nội dùng rất ngọt, lừa đến mức ngoạn mục, bà con Đồng Tâm mừng vui hát vang “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng...” để ăn mừng vụ việc êm xuôi. Và họ ngây ngô không hiểu rằng đây chỉ là một đòn nghi binh, kế hoãn binh của ông Chung và đảng.

Khôn bởi được cả hai chuyện, vừa làm cho chuyện đất đai ở Đồng Tâm trở nên rối mù và nhập nhằng với án hình sự, vừa có thời gian để củng cố chiến thuật cũng như lực lượng mà hành động với bà con Đồng Tâm giống như từng làm với bà con ở Văn Giang, Hưng Yên và nhiều vụ khác. 

Khôn bởi sau vụ bắt giữ một nhóm cảnh sát cơ động, người dân đã thấm mệt bởi vừa tốn cơm, vừa tốn áo quần lại vừa mất công theo dõi, canh gác... Đủ thứ mất công nhưng chẳng mang lại kết quả nào, chuyện này dễ gây nản và nếu có thêm một lần nữa, khả năng bắt giữ sẽ thấp hơn khả năng chiến đấu trực diện. Mà dân chiến đấu trực diện dù sao công an cũng dễ bề ra ra tay hơn!

Và khôn bởi dù có như thế nào đi nữa thì dân cũng phải bị đặt ngoài quyền lợi của đảng cũng như các nhóm lợi ích liên đới của đảng. Các nhóm lợi ích được bảo vệ, được trương nở theo thời gian sẽ tạo ra thành trì của quyền lực, tiền bạc cho đảng, dân chỉ được phép đứng bên ngoài thành trì ấy và đương nhiên, danh dự của dân bao giờ cũng được đặt lên cao nhất trên bãi đất rộng của dân đen. Khôn, quá khôn, khôn đến độ ngu ngốc!

Ngu ngốc vì cho đến bây giờ, có mù người ta cũng dễ dàng nhận thấy kẻ muốn giải thể đảng Cộng sản càng sớm càng tốt không ai khác ngoài Trung Cộng. Bởi cho đến thời điểm hiện nay, hiệu dụng của con cờ Việt Cộng trên bàn cờ chính trị khu vực đối với Trung Cộng là đã hết. Nếu vứt bỏ con cờ Việt Cộng vào sọt rác, cải tổ chính trị Việt Nam trong lúc này sẽ là cơ hội lớn nhất và tốt nhất để Trung Cộng xua quân đánh chiếm toàn bộ hệ thống đảo Trường Sa do Việt Nam nắm chủ quyền. Bởi không có gì tê liệt quân đội và hệ thống an ninh tốt hơn lúc chuyển giao chính trị. Mà chỉ có độc chiếm Biển Đông thì Trung Cộng mới hết sợ Hoa Kỳ, khi nào Biển Đông còn nằm trong tay Việt Nam, Trung Quốc còn sợ Hoa Kỳ.

Ngu bởi vì Hoa Kỳ chưa bao giờ xử tệ với Cộng sản Việt Nam, kể từ khi bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ dưới thời Tổng thống Bill Clinton đến nay, Việt Nam nếu xét trên mối quan hệ Việt – Mỹ thì chỉ có lợi chứ chưa có bất kì thứ thiệt hại nào. Và nói cho cùng thì kẻ muốn Cộng sản Việt Nam tồn tại lại là Mỹ chứ không phải Trung Quốc. Cách đối đãi của chính phủ Mỹ qua các đời Tổng thống, nhất là khi lãnh đạo Cộng sản Việt Nam sang thăm Mỹ đều là nghi thức dành cho thượng khách chứ không phải đối đãi như tiếp một thằng đàn em nhãi nhép mà Trung Quốc đã dành cho lãnh đạo Việt Nam từ trước tới nay.

Bởi dù sao thì Mỹ cũng đặt quyền lợi của Mỹ lên cao nhất, hiện tại, quyền lợi của Mỹ trên Thái Bình Dương tùy thuộc hoàn toàn vào sức mạnh của họ trên biển Đông. Trong khi đó, nếu như Cộng sản Việt Nam chết, ngay lúc khâm liệm chủ nghĩa Cộng sản tại quốc gia hình chữ S này, Trung Quốc chiếm lấy các đảo, đưa thêm vũ khí, quân sự vào nữa, tiếp sau đó là thiết lập hệ thống qui chế phô trương sức mạnh bá quyền trên biển Đông thì Mỹ chỉ còn nước nói ngọng cho qua chuyện chứ chẳng còn cơ hội để giữ sức mạnh trên biển Đông. Chính vì vậy mà Mỹ mới cưu mang Cộng sản, nuôi dưỡng dân chủ cho Việt Nam. Và khi nào dân chủ Việt Nam đủ mạnh, Cộng sản buộc lòng phải tự chuyển hóa, nới rộng mọi ràng buộc đối với nhân dân Việt Nam.

Mặt khác, Mỹ tiếp tục ủng hộ cho Cộng sản Việt Nam một cách có ràng buộc nhân quyền, tự do, dân chủ để đổi lại đó, Cộng sản Việt Nam có cơ hội thủ đắc các loại vũ khí tối tân do Mỹ cung cấp, tạo sức mạnh quốc phòng để phòng thủ trước Trung Cộng. Và không phải tự dưng mà Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sang thăm Mỹ để rồi các doanh nhân Việt ký hợp đồng kinh tế hàng chục tỉ đô la mà ông Phúc thừa hiểu là ông chẳng chấm mút được gì trong các hợp đồng này nhưng nếu ký ở Trung Quốc thì ông đầy túi.

Và chừng đó cho thấy rằng Nguyễn Đức Chung cũng như hệ thống đảng trị còn ấu trĩ, chưa nhận ra vấn đề mà chỉ biết khôn lõi với dân. Thử tưởng tượng nếu Mỹ không ủng hộ vì nhân quyền, dân chủ tại Việt Nam quá kém, trong khi đó nhân dân trở nên căm ghét, thành thế lực thù địch của đảng, thì liệu còn cơ hội nào để Cộng sản Việt Nam tồn tại một khi Trung Cộng ra tay?

Mà việc Trung Cộng ra tay để triệt hạ đảng Cộng sản Việt Nam là việc đương nhiên, vấn đề chỉ là thời gian. Bởi hiện tại, những thứ họ muốn có ở Việt Nam, họ đã được Việt Cộng răm rắp cung phụng. Họ chỉ cần sự cáo chung của Cộng sản Việt Nam bằng cách này hay cách khác, để trong lúc thay đổi, họ ra tay trên Biển Đông và thậm chí tạo ra những khu tự trị trong đất liền, và sau đó, khi chế độ chính trị mới lên thay thế, họ lại cãi chày cãi cối về chủ quyền/chủ thể biển Đông và cơ hội kiện lấy lại các đảo của chính thể mới sẽ rất thấp, một kiểu Hoàng Sa khác ở Trường Sa và đất liền.

Hiện tại, mối lo lớn nhất của Trung Quốc đối với Việt Nam chính là Cộng sản Việt Nam tự chuyển hóa dân chủ và không còn cần nhờ Trung Quốc hỗ trợ giữ độc tài/độc đảng cũng như các thế hệ dân chủ Việt Nam có mặt trong chính phủ, nhà nước đứng ra kiện lấy lại Hoàng Sa, Trường Sa, tạo chuỗi hành động thích ứng. Bởi một khi đã có sự chuyển hóa, không có sự sụp đổ chính thức và không khép lại một triều đại chính trị thì cơ hội “chực chợ cháy cướp bánh tráng” của Trung Quốc trên biển Đông gần như là không có. 

Mà trong lúc tình hình khu vực, tình hình biển Đông như dầu sôi lửa bỏng, cơ hội mới mở ra khi Mỹ bắt tay chặt hơn với Việt Nam thì Chung và bộ sậu Hà Nội còn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kiểu truy tố người dân Đồng Tâm – vừa ăn cướp vừa la làng như vậy thì có khi mất cả chì lẫn chài. 

Bởi không có gì đáng sợ hơn là vừa mất lòng dân, vừa mất đồng minh tốt bụng và chịu cảnh tiếp tục cúi luồn, bợ đỡ cho kẻ sắp ăn thịt mình! Chỉ có thể nói rằng đó là một lựa chọn ngu ngốc!


-----------------------------------


Ông Dương Trung Quốc đã sai rồi.

Đại biểu Dương Trung Quốc là một trong hai đại biểu Quốc hội tháp tùng ông chủ tịch UBND Hà Nội Nguyễn Đức Chung vào Đồng Tâm tiếp xúc với dân ở đây, mục đích là "tháo ngòi nổ" (dùng đúng ngôn từ của ông Quốc), nhằm "giải cứu" một số cảnh cơ động đã được dân ở đây "mời ở lại".

Ông Quốc nói vầy trên báo Dân trí: "cam kết đó là giải pháp tình huống... theo cách nói đơn giản là để tháo ngòi nổ làm sự việc dịu đi”.
Xin thưa cùng ông Quốc,

Giấy cam kết ghi rõ nội dung trên giấy trắng mực đen. Ông Quốc (cùng ông Chung và nhiều người khác) ký tên (và lăn dấu tay).

Khi đã gọi là "giấy cam kết" thì phải thực hiện. Ông Quốc (và ông Chung) có thể nại ra những lý do về thẩm quyền, để biện hộ rằng giấy cam kết đó không có giá trị pháp lý ràng buộc. Vì vậy không thể thực hiện các cam kết đã ghi trong giấy.

Ông Quốc, ông Chung... không thấy ai đưa ra được những lý cớ để chứng minh ông Chung không có thẩm quyền giải quyết vấn đề Đồng Tâm.

Và khi chưa chứng minh được (ông Chung không có thẩm quyền ký cam kết) việc lên tiếng trước báo chí của ông Quốc, với nội dung như vậy, cho thấy ông (và ông Chung) đã "bội ước".

Ông Quốc nói vầy (trên báo Dân Trí) :
“Sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta không thể bỏ qua được. Việc bà con bắt giữ một số người làm công vụ, kể cả hiện tượng đập phá tài sản bà con đã nhận lỗi. Còn lỗi ở mức độ nào thì đó là công việc của cơ quan điều tra”

Xin thưa,

Ông đã sai rồi ông đại biểu Dương Trung quốc.

Theo luật về tổ chức chính quyền địa phương điều 11 khoản (b) , ông Nguyễn Đức Chung, với tư cách chủ tịch UBND Hà Nội, ông này có đủ thẩm quyền để giải quyết tất cả những vấn đề liên quan đến Hà Nội.

Trong trường hợp này giấy cam kết (mà ông Chung cùng ông Quốc đã ký với một số người khác) có giá trị pháp luật, phải THI HÀNH.

Tôi cũng thử đặt giả thuyết rằng ông Chung không có thẩm quyền ký một giấy cam kết có nội dung như vậy.

Thì thái độ "im lặng" của các cơ quan nhà nước (cấp có thẩm quyền) trước hành vi của ông Chung, được tập quán quốc tế diễn giải là sự đồng thuận ám thị (acquiescement implicite).
Có nghĩa là các cơ quan nhà nước (có thẩm quyền) đã chấp nhận việc làm của ông Chung. Vì vậy tờ "giấy cam kết" có giá trị pháp lý.

Sau khi báo chí đăng tải sự việc ông Chung đã giải quyết xong vụ Đông Tâm. Tờ giấy cam kết cũng được đưa lên mặt báo. Đáng lẽ các cơ quan nhà nước (có thẩm quyền) phải lên tiếng "bảo lưu" ý kiến của mình.

Các cơ quan nhà nước (có thẩm quyền) đã "im lặng" trước một hoàn cảnh bắt buộc, đòi hỏi (các cơ quan này) phải lên tiếng. Các cơ quan cũng không "bảo lưu" lý lẽ của mình (sau khi thấy có tờ giấy cam kết).

Tức là các cơ quan nhà nước (có thẩm quyền) đã mặc nhiên nhìn nhận tờ giấy cam kết này có giá trị pháp lý.

Bây giờ các cơ quan (CA và QD) truy tố dân Đồng Tâm.

Theo tôi, thưa ông Quốc,

Các cơ quan CA và QD đã mất "tố quyền" rồi. Tức đã bị "estoppel" rồi (par acquiescement).
Những lời của ông Quốc mà báo chí ghi lại. Theo tôi, ông Quốc đã "sai" rồi.


----------------------------------------

LIÊN QUAN

16 tháng 6, 2017
16 tháng 6, 2017
15.6.17
Thứ Năm, 06/15/2017 - 00:42 — Kami
Thứ Tư, 06/14/2017 - 22:10 — nguyenanhtuan
Thứ Ba, 06/13/2017 - 21:40 — nguyenanhtuan
Thứ Ba, 06/13/2017 - 17:17 — nguyentuongthuy
Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017
Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017
Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017
14.6.17
14.6.17
14.6.17




No comments:

Post a Comment

View My Stats