Bài
học đầu đời trong trường tiểu học thời VNCH, tất
cả học trò phải biết: không được "ăn hiếp"
bạn. Thầy - cô là người phân xử phải trái. Chúng tôi
còn được dạy về nghĩa hiệp và hào sảng, phải chịu
trách nhiệm những việc mình gây ra. Hạ nhục người
khác tức là dẫm đạp lên danh dự chính mình.
It
has always been a mystery to me how men can feel themselves honoured
by the humiliation of their fellow beings - Mahatma Gandhi. Tôi
không thể giải thích nổi, làm sao người ta có thể chạm
đến giá trị danh dự bằng cách hạ nhục đồng loại
(tạm dịch).
Biến
đổi không thể nào ngờ
VNCH,
với tư cách bên thua trận, đã bị sỉ nhục tàn nhẫn,
bằng mọi cách hạ đẳng nhất. Cờ Vàng cũng chịu chung
số phận bi đát. Điều đau đớn nhất cho dân tộc Việt
Nam, những người cùng máu mủ lại làm "công việc"
đó.
Tôi
từng đặt câu hỏi với ba tôi về "danh dự" của
"bên thắng cuộc", sau khi anh rể tôi (binh chủng
không quân)[*], cùng các người anh khác bị lừa đưa vào
"trại cải tạo" và đã "học tập" xong
(!). Ông im lặng trong bất lực và tê tái!
Quá
khứ của VNCH như nốt nhạc thống thiết và thê lương
từ "Lời Kinh Đêm" [1] dành nguyện cầu cho
những oan hồn, trên bước đường lưu vong.
Quá
khứ của Cờ Vàng từng là khúc ca bi ai hoài niệm về
một thời, dù không chắc là vàng son, nhưng êm ả với
cuộc sống thường nhật. Nó có ngay trong tiếng rao hàng,
vang vọng những đêm mưa mùa hè.
Quá
khứ của Cờ Vàng sẽ chôn vùi trong điêu linh một thuở,
nếu như người Việt lưu vong chấp nhận cuộc sống lặng
lẽ trên xứ người gần 40 năm qua.
Nhưng
không, người Việt hải ngoại (NVHN) đã không dừng lại,
như tìm một nơi "nương nhờ chút thở than".
Người
phụ nữ Mỹ gốc Việt nổi tiếng - Lê Duy Loan, cho đến
ngày thành đạt rực rỡ, vẫn tự hào là Người Việt
Nam với dòng máu đỏ da vàng.
Lê
Duy Loan trải lòng trong một cuộc phỏng vấn [2]: Dù
cho bà có trở thành tỉ phú đi chăng nữa, bà cũng không
thể nào mua được Danh Dự mà nó đánh đổi bằng toàn
bộ nghị lực, khả năng, sự bền chí và nhận được
hỗ trợ rất nhiều từ các đồng nghiệp, tất cả đã
giúp bà có được thành công vang dội trong sự nghiệp.
Không
dừng tại đó, Lê Duy Loan đem những thành công bản thân
chia sẻ, hỗ trợ và nâng đỡ con người trên nhiều nơi
trên thế giới, trong đó có "Sunflower Mission"
- một tổ chức thiện nguyện giúp cho trẻ em Việt Nam.
Điều ngưỡng mộ và đáng trân trọng dành cho Lê Duy
Loan: Miệt mài làm việc, dành thời gian diễn thuyết và
làm thiện nguyện, bà không có phút giây nào để nói về
"dân trí thấp" như là trách nhiệm của những
người dân nghèo phải tự gánh chịu.
Không
chỉ riêng Lê Duy Loan, NVHN thành công vang dội trên: chính
trường, thương trường, chiến trường; cả trong lĩnh
vực thể thao, văn hóa, y học v.v...: Ngô Thanh Hải (Thượng
nghị sĩ Canada), Janet Nguyễn (Thượng nghị sĩ tiểu bang
California), Lương Xuân Việt (Chuẩn tướng người Mỹ gốc
Việt đầu tiên), Đinh Đồng Phụng Việt (tác giả bộ
luật Patriot), Cung Lê (võ sĩ nổi tiếng kiêm diễn viên
điện ảnh), Dương Nguyệt Ánh (tác giả bom nhiệt áp),
Võ Tá Đức (từ cậu bé đạp xích lô trở thành khoa học
gia nguyên tử ở Mỹ), Nguyễn Thanh Mỹ (từ cậu bé bán
cà-rem trở thành tiến sĩ), Lưu Lệ Hằng (tên tiếng Anh
Jane Luu - một người Việt lưu vong năm 1975, trở thành
nhà thiên văn học), Chính Chu (tỉ phú người Mỹ gốc
Việt), Elizabeth Phạm (Nữ Thiếu tá Thủy quân Lục
chiến), cùng hàng trăm tên tuổi khác, không thể dẫn ra
đầy đủ để nói về sự thành đạt nổi trội và vang
danh tại Mỹ cũng như trên thế giới.
Khi
buộc phải bỏ xứ ra đi tị nạn cộng sản, không ai có
thể ngờ những con người mang thân phận vong quốc, lại
có ngày như thế. Một kết quả ngọt ngào và rực rỡ.
Khi
hay tin bạn bè và bà con của mình đào thoát, thật lòng,
tôi cũng chỉ cầu mong họ an toàn và có cuộc sống bằng
an, cũng không bao giờ dám nghĩ một ngày nào đó có cơ
hội gặp lại. Chỉ thế thôi.
Thời
gian kỳ lạ. Thời cuộc kỳ diệu. Tôi không biết gọi
những thành công nổi trội với đời sống tự do khoáng
đạt của NVHN là gì, ngoài tên "Số Phận". Tôi
cũng tin vào Nhân - Quả. Một niềm tin vững chắc, thuở
còn bé, tôi hay đọc trong truyện cổ tích. Bây giờ,
những câu chuyện cổ tích đó biến thành hiện thực.
Cờ
vàng bị dẫm dưới chân người CS. Bằng chính nghị lực,
bằng chính nỗ lực kiên trì được chắp cánh từ đời
sống tự do - dân chủ, NVHN đã giương cao Quốc Kỳ một
thuở. Trong màu vàng óng ánh, những vết bẩn năm xưa bị
cố tình và ác tâm tạo ra, NVHN đã gột sạch nó bằng
thành công từ chính nội lực, xuất phát từ con tim nóng
bỏng, chan chứa dòng máu Việt Nam nồng nàn. Tình yêu quê
hương trở nên giản dị.
Giờ
đây, NVHN hoàn toàn đủ tư cách ngẩng mặt nhìn đời
với câu hát [3]:
Cười
lên đi em ơi
Dù
nước mắt rớt trên vành môi
Hãy
ngước mặt nhìn đời
Nhìn
đổi thay ta vang tiếng cười...
Không
chỉ bù đắp những đau thương mà còn chất ngất tôn
tạo ý chí ngạo nghễ và quật cường của người Việt
Nam với bóng Cờ Vàng lấp lánh, bay phất phới trong cộng
đồng NVHN, hôm nay.
Hòa
hợp hòa giải? Tiếc thay (!)
Người
Việt bị đuổi xua bằng mọi cách ra khỏi nơi "chôn
nhao cắt rún". Cay đắng và đứt ruột ra đi, không
chỉ những phận người chòng chành trên những chiến
thuyền con, thế giới gọi là "boat people",
mà còn từ những chiếc "tàu há mồm" thuở
1954.
Từ
đó, những con người vong quốc dần dần thành đạt và
đóng góp trí tuệ cho quê hương thứ hai. Chỗ đứng của
cộng đồng NVHN, cũng từ đấy chiếm một vị trí trang
trọng tại nơi cưu mang mình.
NVHN
đã từng bị hạ nhục với tư cách những kẻ chỉ biết
ăn bám và dành thời gian ngồi khóc lóc, nuối tiếc quá
khứ hư hao. Không! Những "con người mất nước"
đã chứng minh ngược lại - đầy thuyết phục, đủ trí
tuệ.
Thành
công trong sự nghiệp, dù lãnh vực này hay lãnh vực khác,
tất nhiên, từ đó mang lại cho NVHN một sức khỏe tài
chánh tốt hơn lên.
Dân
tộc Việt Nam có câu: "Thấy sang bắt quàng làm
họ".
Từ
đấy, tại quốc gia CHXHCNVN, vở hài kịch mang tên "Khúc
Ruột Ngàn Dặm" ra đời trong bối cảnh đó. Hơi
lố lăng một chút với tiếng cười khẩy, vọng về từ
bên kia Thái Bình Dương. Tôi đã từng nghe nhiều lần như
vậy.
Rồi
"Nghị quyết 36" ra đời cách đây hơn 10 năm. Lời
đàm tiếu vọng vang không ngớt.
Trở
thành "thuyết khách gia" cần phải học. Để ve
vãn nhằm đạt được lợi ích mong muốn từ NVHN, lẽ ra
người CS cần phải rút kinh nghiệm xương máu từ quá
khứ. Rất tiếc, ngay cả "nghệ thuật ngoại giao",
trong việc chiêu dụ NVHN, người CS cũng bỏ qua nốt.
Thông
thường, để "sạch nước cản", không một nhà
ngoại giao nào đi "thuyết", lại cào xé "vết
thương lòng" mà sự hạ nhục đó do chính tay mình
gây ra đối với "khách", hơn nữa lại động
chạm đến biểu tượng, NVHN vốn có đủ căn cứ lịch
sử, khoa học và sự thành đạt nổi bật ngày nay để
tự hào. Người CS sai lầm khi đào bới lịch sử Cờ
Vàng mang ra so sánh với lịch sử Cờ Đỏ. Vì thế, thật
nực cười khi người CS dùng hai tiếng "đồng bào"
(!)
Quốc
Kỳ là biểu tượng quốc gia, dù quốc gia đó không còn
tồn tại, nhưng lịch sử lại mang trong mình những yếu
tố bất ngờ, như thế giới đã cho thấy sự sụp đổ
khối CS Liên Xô và Đông Âu. Lịch sử Việt Nam hoàn toàn
có thể lặp lại dưới hình thức khác, nhưng nội dung
giống nhau.
Vì
thế, Cờ Vàng lại bước vào "chiến cuộc",
những tưởng nó phải yên ngủ theo mong muốn của... Cờ
Đỏ. Chính người CS tiếp tục tạo "cảnh lá lai"
khi họ nghịch lý gọi tên "hòa giải hòa hợp".
"Hòa
giải hòa hợp"? Nếu thật sự người CS có tinh thần
đó, họ đã phải làm từ 20 năm trước, khi Hoa Kỳ bỏ
lệnh cấm vận. Cơ hội trôi tuột đi, như nền kinh tế
trương phồng bọt xà bông và đang giãy giụa trong phút
lâm chung.
Cũng
thời đoạn những năm 1990, người CS lại lún dần và
lún sâu vào "con đường trụy lạc" với mật
nghị Thành Đô.
Những
tướng lãnh và các ông (bà) CS cao cấp hồi hưu còn đang
đòi làm cho ra lẽ. Người CS sẽ "thuyết" như
thế nào, trước biến cố kinh khủng và đầy ám muội
đó, đối với "khúc ruột ngàn dặm" bằng câu
hát "gác lại quá khứ" chán ngắt, cùng lời tỉ
tê "hướng tới tương lai" đầy ma mị?!
Hình
như người CS cũng không hề biết rằng [4]: Một quốc
gia với nhân tâm tan nát như Afganistan vẫn đang rất nhiêu
khê đứng trước "đoàn kết dân tộc", dù
"...với sự trung gian môi giới của Ngoại trưởng
Mỹ John Kerry..."? Hiên thực hóa "đoàn kết"
phải có căn cứ khoa học, chứ không phải lời kêu gọi
suông.
Do
đó, giấc mơ "hòa hợp hòa giải" của CSVN chỉ
là "giấc mơ hoang đường". Nói cách khác, chỉ
là những lời vô vị và giả tạo.
Một
khi chiếc bàn "hòa giải hòa hợp" được dọn
ra, có lẽ một "chiếc ghế súp" là chỗ thích
hợp nhất, cần ban bố cho người CS?
Kết
Một
số ý kiến cho rằng, bàn về lịch sử Cờ Vàng và Cờ
Đỏ sẽ rơi vào bế tắc và không mang lại thiết thực
nhiều lắm cho cuộc đấu tranh hiện nay.
Có
thể đúng, nếu như lịch sử hai lá cờ, hai chế độ,
với dân tộc Việt Nam hai miền Nam - Bắc được đặt
dấu chấm hết từ bàn tay những kẻ từng hãnh diện
"thắng làm vua thua làm giặc". Lịch sử như
thế là một lịch sử phi khoa học. Lịch sử như thế
chỉ có giá trị riêng cho những ai xem nó là nơi ngụy
biện bằng chiến thắng phi nghĩa, bất chính danh và vô
nhân đạo.
Lịch
sử như thế là lịch sử được viết lên từ những kẻ
không biết trọng Danh Dự. Những con người không biết
trọng danh dự, đừng trông mong vào họ tính trách nhiệm,
khi cả Tổ Quốc Việt Nam đang lâm vào tình thế nguy nan.
Tổ
Quốc - Danh Dự - Trách nhiệm - luôn gắn liền nhau - giờ
đây phải được nhắc lại, phải được thét vang lên
cho tất cả người Việt Nam trong và ngoài nước cùng
nghe và đồng lên tiếng.
Ngày
lụi tàn của chế độ độc tài toàn trị, ắt đến
trong tương lai. Một tương lai rất gần.
Như
nhiều ý kiến khác, một chính thể tự do - dân chủ cho
Việt Nam khi hình thành, không biết Cờ Vàng hay lá cờ
nào được vinh dự trở thành biểu tượng quốc gia,
nhưng chắc chắn, sách lịch sử sẽ dành nhiều chương
cho thế hệ con cháu khóc cười theo vận nước điêu linh
bởi Cờ Đỏ - nỗi ám ảnh kinh hồn cả dân tộc Việt
Nam.
(Hết)
_____________________________________
[*]
Người anh này đã không xuất cảnh theo diện H.O. Như
cách chuộc lỗi, ba tôi đã bảo lãnh anh ra tù và trở
thành một giáo viên toán bậc trung học, cho đến ngày
nghỉ hưu. Ông anh rể không một lời ta thán gia đình
tôi, những lần gặp ông, trong ánh mắt đó luôn đầy đủ
đau đớn, khắc khoải, ê chề và cả sự khinh bỉ. Ông
gần như đoạn tuyệt với gia đình bên vợ cho đến nay.
VIDEO
:
Em
Vẫn Mơ Một Ngày Về - Nguyệt Ánh
---------------------
Bàn về câu chuyện lá cờ (phần 1)
Lá
cờ ở đây là câu chuyện về cờ vàng ba sọc đỏ của
VNCH và cờ đỏ sao vàng của CHXHCNVN.
Lá
cờ và lòng dân
Xin
tạm gọi Cờ Vàng và Cờ Đỏ để trình bày. Khi gọi Cờ
Vàng và Cờ Đỏ, chỉ có nghĩa duy nhất: ngắn gọn và
khách quan.
Viết
về hai lá cờ này, quả thật vô cùng khó. Tính chất khó
khăn không phải vì nó đã được khai thác rất nhiều,
cũng không phải vì ngại "bên này" hay "bên
kia" phật lòng rồi sỉ vả. Nó khó, bởi nền giáo
dục nhân bản & khai phóng của VNCH - giá trị quan
trọng bậc nhất cần phải giữ gìn và tôn tạo - "tranh
chấp" mãnh liệt với nền "giáo dục XHCN"
đang chiếm thế thượng phong trong lòng người Việt Nam
trong và ngoài nước, ngày nay.
Điều
trớ trêu và đã từng dằn vặt tôi trong giấc ngủ bất
an, bởi trải qua 39 năm dưới chế độ độc tài toàn
trị, lại có gia đình là "Việt Cộng nằm vùng"
để rồi cuối cùng, cha thì chết dưới tay người CS
trong nuối tiếc về sai lầm, anh thì thân bại danh liệt
và sống trong âm thầm, như một cái xác không hồn. Đại
gia đình hầu như tan nát và ly tán mãnh liệt từ đó.
Như
bất kỳ con người bình thường nào, với quá khứ chẳng
hạnh phúc hay êm ả, tôi cũng không muốn gợi lại hoàn
cảnh gia đình, để van xin lòng thương xót của "bên
này", hay tạo cớ cho "bên kia" gọi là "phản
bội lý tưởng cha anh", "vì bất mãn cá nhân &
gia đình", "cha nào con nấy" v.v... rồi dùng
nó đưa tôi vào "bẫy ly gián kế". Nhưng viết về
Cờ Vàng và Cờ Đỏ không thể nào không đề cập quá
khứ - một thuộc tính của lịch sử - không được phép
trốn chạy - bên cạnh thuộc tính trung thực.
Đối
với tôi, chân lý thật đơn giản: Dù việc lớn hay nhỏ,
ai làm gì thì phải tự chịu trách nhiệm. Nếu tốt hơn,
can đảm nhìn thẳng vào sai lầm để sửa chữa, dù ít
nhất. Có lẽ vì vậy, những năm đầu sau 1975 dù... [*],
tôi chưa bao giờ dám lên gân, dùng những chữ "tự
hào lớp cha anh hy sinh xương máu cho công cuộc giải phóng
dân tộc", hay đại loại những câu chữ bóng bẩy
giống như thế. Có lẽ điều này làm một số độc giả
ngạc nhiên?
Lời
hồi đáp thật giản dị: Đời sống bấy giờ nhanh
chóng rơi vào đói kém, xảy ra rộng khắp, ngay trước
mắt tôi. Thành phố Sài Gòn hoa lệ bỗng dưng tối sầm,
từ những đêm cúp điện triền miên, heo qué lũ lượt
sồng sộc từ các làng quê kéo về Hòn Ngọc Viễn Đông,
nhưng là để... chăn nuôi chứ không phải để làm cơm,
cùng nhiều "biểu hiện" do người CS tạo ra, ngỡ
bình thường, nhưng rất kỳ quái và gây ngỡ ngàng, hồi
hộp đối với người dân bấy giờ. Người Sài Gòn lặng
lẽ... làm quen (!) trong âu lo thắc thỏm và nghi ngại ngập
tràn...
Nói
hình tượng một chút, "toàn cảnh Sài Gòn" vào
những năm đó, như trong bàn tay đạo diễn phim kinh dị
với thủ pháp nghệ thuật thể hiện độc đáo, ghê rợn,
rùng mình báo hiệu cho "khán giả" dấu hiệu chết
chóc lừng lững đến gần, do hàng đàn ma quỷ chuẩn bị
đội mồ hiện lên, trong khi người dân trong phân cảnh
đó không hề hay biết...
Những
Sự Thật không thể chối cãi vào lúc bấy giờ. "Bộ
phim kinh dị" mà lại có thật (như người ta thấy
các bộ phim "based on a true story"). Không hề quá
đáng, khi tôi dùng "phim kinh dị" mô tả như vậy,
bởi vật chứng, nhân chứng còn quá nhiều xung quanh, cho
tới tận ngày nay. Miêu tả như thế cũng nhằm để lớp
trẻ ngày nay chiêm nghiệm và so sánh khách quan "từ
và với" hàng ngàn bài báo, sách, truyện, phim ảnh,
thể hiện qua hàng chục thể loại trong thời đại
internet - không còn gì có thể bưng bít thông tin.
Những
thời khắc và thời đoạn đó, giúp tôi nhớ lại "phân
cảnh": tôi như đang ngồi trên một chiếc ghế cao,
bỗng nhiên té ngã sóng soài xuống đất vì "trận
động đất chính trị" kinh hoàng, không hề báo
trước, vào ngày 30/4/1975. Hốt hoảng và ngơ ngác. Gượng
đứng dậy và nhìn quanh quất, không hiểu điều gì xảy
ra, từ đầu óc trong sáng và hiền lương mà tôi hấp thụ
nền giáo dục VNCH.
Ai
chủ mưu chính trị hóa lá cờ?
Hoang
mang trộn lẫn với sợ hãi cùng nạn đói trong màn đen
tăm tối. Bấy giờ, người Sài Gòn không còn đủ tỉnh
táo, không có tâm trí nào để nghĩ về "lá cờ",
dù là Cờ Vàng hay Cờ Đỏ.
Cuộc
sống lúc đó, "bóng dáng chính trị" không hề có
chỗ để ngự trị trong tâm trí người dân. Tất cả chỉ
là bày ra trần trụi một đời sống xã hội đang đầy
sung túc, đang khá yên bình bỗng chốc đổ sập và... tan
tành mây khói.
Không
biết có bao nhiêu người tin, nhưng lần đầu tiên tôi
biết về Cờ Đỏ, đó là ngày 30/4/1975. Nhưng không hoàn
toàn như thế. Lá cờ đầu tiên của người CS mà tôi
nhìn thấy: cờ nửa đỏ nửa xanh (có khi xanh da trời, có
khi xanh dương đậm) với ngôi sao vàng nằm giữa.
Tôi
nhớ, quá trưa 30/4/1975, ba tôi ra tận lề đường (vì nhà
mặt tiền với vỉa hè khá dài [*]) để bắt tay chúc
mừng từng người bộ đội, xếp hàng đang ngang qua nhà
tôi, với vẻ hân hoan và vui sướng, tự hào. Xung quanh
đó, đầy áo lính và nón sắt vứt tứ tung.
Đoàn
quân khá dài. Ông lần lượt bắt tay từng người một,
họ cũng đáp lễ lịch sự, đàng hoàng và như "hòa
trong niềm vui chung của dân tộc" - lúc bấy giờ
"người ta" hay dùng. Tôi tin những giây phút đó,
những thời khắc đó - nó là tâm trạng thật của người
lính QĐNDVN - bằng cách đứng cạnh ba tôi (thấp hơn một
chút, nếu tính trên một đường thẳng), nhưng không bắt
tay, chỉ e dè quan sát.
Trong
mắt tôi, họ hiền lành và chơn chất. Quân phục của họ
lại quá xấu, không thể nào sánh nổi vẻ hiên ngang, oai
hùng dù đủ mùi hôi "thập cẩm" và bê bết bùn
sau những cuộc hành quân (thủy quân lục chiến) lại
không kém phần lả lướt (binh chủng hải quân & không
quân) như các anh tôi. Thú thật, có một chút gì thương
cảm và tội nghiệp, trong lòng tôi lúc đó bỗng dấy
lên, bất chợt.
Không
có một người hàng xóm nào làm như ba tôi, đa số chỉ
nhìn bằng ánh mắt bình thường khi thấy bộ đội đi
ngang qua, thậm chí ông hàng xóm sát cạnh nhà tôi còn hỏi
"Việt cộng họ khác mình ra sao, anh T...?". Ba tôi
bật cười và đáp: "Cũng bình thường như mình
thôi". Lúc đó, tôi dần hiểu ra ba tôi là ai...
Khi
đoàn quân đi qua, ba tôi trở vào nhà, tôi mới hỏi: Lá
cờ đó là gì vậy ba? Ông giải thích cho tôi ý nghĩa của
nó: nửa đỏ là ngoài miền Bắc, nửa xanh là trong miền
Nam chưa được "giải phóng". Vì vừa mới chiến
thắng, nên chưa thể bỏ ngay lá cờ này, nhưng chắc chắn
cả lá cờ sẽ là màu đỏ nhanh thôi, con à.
Lần
đâu tiên trong đời, tôi biết đến lá cờ của người
CS là như vậy. Rồi nó nhanh chóng biến mất, như mọi
người đều biết...
Người
CS, đặc biệt giới trí thức thành danh sau này, dù ở
trong hoặc ngoài nước, hay cho rằng người dân ngày nay
không quan tâm chính trị, có lẽ vì họ không sống tại
miền Nam để thấy, người Sài Gòn lúc bấy giờ, phần
đông cũng không quan tâm chính trị. Những hoạt động
của sinh viên - học sinh (như Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình
Nguyên v.v...) hay giới luật sư, ký giả, giáo sư (Kiều
Mộng Thu, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung v.v...) chỉ là biểu
hiện của một phần trong tầng lớp trí thức lúc bấy
giờ, nó không đại diện cho quảng đại quần chúng.
Với
một nền dân chủ, dù non trẻ, người dân lúc đó, đa
số sống tuân theo đạo đức và không vi phạm pháp luật,
nó mặc nhiên trở thành trách nhiệm hàng đầu. Có lẽ
từ đó, người dân không quan tâm lắm đến chính trị?
Vả lại, khái niệm chính trị ngày xưa bó hẹp trong việc
tranh giành và nắm giữ quyền lực của các đảng phái.
Không phải khái niệm chính trị mở rộng như bây giờ.
Một
điều tối quan trọng và cũng là Sự Thật: Người Sài
Gòn và miền Nam nói chung, không bị chính thể VNCH "nhồi
sọ", dù bất kỳ hình thức nào. "Đời sống
chính trị", nếu phải gọi là "bao trùm",
thật ra nó rất nhạt nhòa. Không có "kiểu" nào
là họp tổ dân phố, nào là "công an khu vực";
không có những chương trình từ thiện mang màu sắc chính
trị lồng vào, không có cả Đội TNTP hay Đoàn TNCS nhằm
phục vụ cho chế độ v.v...
Nói
chung, đời sống bấy giờ, "bóng dáng chính trị"
chỉ loáng thoáng đây đó. Đời sống hiện nay, tại Việt
Nam, có thể nói gần như hoàn toàn bị chính trị hóa với
mức độ mãnh liệt và tàn khốc kinh khủng. Càng chính
trị hóa đời sống xã hội, nhân tâm càng ly tán. Đó là
điều tất yếu không tránh khỏi.
Ngay
cả trong nhà trường trung - tiểu học, việc chào Cờ
Vàng là điều bình thường và trở nên quen thuộc. Tùy
trường, có trường chào cờ vào đầu tuần, trường
khác lại chào cờ vào cuối tuần. Thầy cô và học trò
lúc đó chỉ gọi Quốc Kỳ. Ngắn gọn hơn, thường nói
với nhau bằng chữ "chào cờ". Không có ai gọi
là "cờ tổ quốc" (!!!).
Sau
1975, cả một thời gian dài, cũng không có từ "cờ
tổ quốc", nghe thật quái lạ. Không biết chữ "cờ
tổ quốc" do ai sản sinh và từ bao giờ (!). Nghiêm
trọng hơn, nó ngày càng phát tác và hoành hành dữ dội.
Không chỉ trong nước mà còn lan ra ngoài nước.
Thật
kinh khủng với dụng ý "chính trị hóa" lá cờ,
ngay cả giới nhà báo, văn chương, chính trị gia v.v...
vẫn vô tư hay hữu ý sử dụng (?!).
Đời
sống xã hội, một khi bị "chính trị hóa" đến
nỗi lá Quốc Kỳ cũng không được "tha", đó là
một đời sống băng hoại gần như hoàn toàn về luân
lý, bất chấp lá cờ đó có đại diện cho một quốc
gia đi chăng nữa.
"Cờ
tổ quốc" - một biểu hiện tha hóa của chế độ
CS, trước những quy tắc ứng xử, những tập tục, những
giá trị phổ quát được công nhận trong một xã hội,
giúp cho con người biết phân biệt đúng sai.
Thiêng
liêng lại mang ý nghĩa khác hẳn. Đó là điều nên phân
biệt để tránh sa đà vào tranh cãi bế tắc...
(còn
nữa)
_______________________________________
[*]...
"tôi khá giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục khi
nghe "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản". Cảm
giác đó dễ hiểu bởi sự thật chưa được phơi bày
như sau này", trong bài "Tôi biết ơn VNCH".
http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/bandocviet-06112014-nguyenngocgia-06112014152222.html
[**]
Ngày xưa, vỉa hè những con phố chính và lớn ở Sài
Gòn, chính quyền không làm tủn mủn như sau này. Vỉa hè
con đường nhà tôi khoảng 12m, không kể lòng đường.
Sau 1975, khoảng hơn 10 năm, người dân bắt đầu lấn dần
dành cho buôn bán, cho thuê v.v... nên chỉ còn khoảng 4m.
Gia đình tôi cũng bán căn nhà đó từ lâu. Sau này, mỗi
khi tìm lại kỷ niệm, đi ngang qua chốn cũ, trên 90% hàng
xóm ngày xưa đã... đi hết và con đường thật nhếch
nhác, bừa bộn và bát nháo! Tôi gọi tên "nỗi niềm
tiếc nuối"!
No comments:
Post a Comment