Những
gì thuộc về con người đều không xa lạ đối với tôi
- Triết gia Térence (190-159 B.C).
Một
trong những bản chất căn bản của con người là tính tư
hữu của cá nhân trên mọi lĩnh vực. Đó là nguồn cội
của đa nguyên, nhưng thuở hồng hoang, con người chưa
phát hiện bản chất vốn có sẵn do tạo hóa ban tặng.
Cùng với đà phát triển, từ đó loài người dần định
hình và xác nhận tính đa nguyên, rồi tạo ra một hệ
thống học thuật liên quan.
Đa
nguyên nghĩa là chấp nhận tính đa dạng, muôn mặt, mọi
sắc thái của con người. Trong chính trị, đa nguyên nghĩa
là xác nhận tính phong phú về các mối quan tâm và niềm
tin phổ quát. Đa nguyên, nói một cách giản dị, không vì
tôn quan điểm của mình mà đè bẹp quan điểm của người
khác, dù dưới bất kỳ hình thức hay cương vị nào. Vì
lẽ đó, điều 19 khoản 1 trong "Công ước quốc tế
về các quyền dân sự & chính trị" (ICCPR) nói rõ:
Mọi
người đều có quyền giữ quan điểm của mình mà không
bị ai can thiệp.
CSVN
từ nhận định sai lầm cơ bản và gần như không hiểu
biết gì về "tính đa nguyên", nên họ đã đi
ngược lại quy luật tiến hóa của xã hội loài người,
bằng cách bóp chết nó hay ít nhất "định hướng"
theo chuẩn "đơn nguyên" của họ. Thực tế đã
chứng minh rất nhiều [1].
Tuy
nhiên, bất kỳ sự vật, hiện tượng nào về (vũ trụ
và) con người cũng đều có ngoại lệ. Chính vì lẽ đó,
mới xuất hiện những từ ngữ: anh hùng, phi thường, vĩ
đại v.v... [2] để tôn vinh và ghi ơn những Con Người,
biết gạt bỏ những tư hữu cá nhân bình thường để
mưu cầu lợi ích cho dân tộc, quê hương và cho cả nhân
loại.
Suy
nghĩ từ buổi "gặp gỡ đồng hương"
Ngày
24/11/2014, Bản tin Hoa Thịnh Đốn (thuộc đài SBTN?) đã
tổ chức buổi "gặp gỡ đồng hương" giữa
blogger Điếu Cày và người Việt hải ngoại (NVHN) tại
vùng Hoa Thịnh Đốn [3]. Buổi "nói chuyện" diễn
ra trong 1 giờ 36 phút.
Sau
lễ chào cờ, ông Võ Thành Nhân cho biết, mục đích "buổi
gặp gỡ" là để người Việt trong và ngoài nước
cảm thông, san sẻ và hợp lực để giải thể chế độ
CS sao cho hiệu quả. Sau khi kết thúc, sẽ có một tiệc
trà nhằm để mọi người quây quần hàn huyên tâm sự
thêm.
Sau
khoảng 10 phút đầu "cuộc nói chuyện", tinh thần
"đồng hương" dần bị xao lãng và chuyển qua
những tình tiết gây căng thẳng, lẽ ra không đáng có.
Vài
vị cao niên là cựu quân nhân thuộc quân lực VNCH, thay
vì đặt câu hỏi, họ dùng 2 phút (theo quy định) để
giãi bày phần lớn những tâm tư và cảm xúc trước...
Điếu Cày - một tù nhân lương tâm vừa đến Mỹ - sau
khi bị CSVN tống khứ - được 1 tháng (!) Điều này có
nghĩa Khách thể (các vị cựu quân nhân) và Chủ thể
(Điếu Cày) đã so le trong cuộc "nói chuyện".
Nói
cách khác, Khách thể đã chọn lầm Chủ thể để giãi
bày thông qua những lời chỉ trích. Bởi Điếu Cày sinh
năm 1952, ông buộc phải nhập ngũ 1970, khi 18 tuổi, dù
muốn hay không. Điếu Cày cũng chưa bao giờ là đảng
viên ĐCSVN và chỉ là một anh bộ đội quèn.
Những
năm tháng đó, rất nhiều gia đình miền Bắc, phải hứng
chịu mọi ngược đãi man rợ từ CS, nếu như gia đình
có con trai mà không "đăng lính". "Một người
làm cả họ chịu" là vậy [4]. Ngay cả hiện nay, chế
độ gọi là "nghĩa vụ quân sự", đông đảo bạn
đọc cũng nhận thấy, không có mấy thanh niên nào "khí
thế lên đường thi hành nghĩa vụ thiêng liêng đối với
tổ quốc" - như CS luôn rêu rao. Hiện nay, giới công
an (nhấn mạnh công an quèn như CSGT) muốn lấy vợ lấy
chồng cũng vẫn còn phải xin phép "đảng" như
cách đây nhiều chục năm về trước. Có ai không thấy
"ớn lạnh" về tính "sắt máu" của CS?
Nói
chi tiết như trên để thấy, việc lên án và mạt sát
nặng nề sẽ dễ dàng nhận đồng thuận phần lớn, một
khi, trước mặt các vị cựu quân nhân quân lực VNCH là
những người CS đã và/hoặc đang giữ cương vị lớn,
quan trọng, chi phối, điều khiển toàn bộ nhân lực, tài
lực, vật lực trong cuộc cưỡng chiếm quốc gia VNCH,
hoặc những "người thừa kế" chính thức với
cương vị cấp cao (ví dụ 16 ông (bà) trong Bộ Chính trị
đương thời) từ cuộc cưỡng chiếm đầy tráo trở, lật
lọng khởi từ hiệp định Paris 1973 với "chiến
thắng" phi chính nghĩa, vô nhân đạo cùng hành xử đê
hèn đối với quân - cán - chính VNCH thông qua nhiều hình
thức trả thù và đày đọa.
Do
đó, có thể hiểu được và hoàn toàn cảm thông được
những giãi bày đầy uất ức với tâm trạng giằng xé,
ngập tràn nỗi niềm của các vị cựu quân nhân quân lực
VNCH. Đó là một tâm lý bình thường trong một sinh lý
bình thường của con người, như triết gia Térence đã
phát hiện và công nhận từ trước khi Chúa ra đời. Hình
ảnh chất chứa oan trái nhiều năm và chỉ chờ cơ hội
tuôn trào ra là điều dễ nhận thấy trong Khách thể nói
trên. Chỉ duy, tâm trạng đó không được kiểm soát
(self-control) - đây cũng là điều bình thường nốt.
Mục
đích chính của nhà tổ chức đã nói rõ, đó là cuộc
"gặp gỡ đồng hương" với mục tiêu rõ ràng,
đồng thời được ghi hình và truyền rộng rãi, tức đã
mang tính chất công luận, không còn ý nghĩa "đồng
hương" tâm sự riêng hay chê trách lẫn nhau (những
điều không đại diện phổ quát). Ý kiến này, tôi nêu
lên không có nghĩa cần giấu giếm hay gạt bỏ những lời
chỉ trích, lên án, mạt sát CSVN, nhưng xin nhấn mạnh,
Khách thể đã:
-
Không đúng về đối tượng.
-
Không đúng trong bối cảnh và hoàn cảnh.
-
Không đúng mục đích nhà tổ chức đề ra.
-
Không quan tâm đến tính đa nguyên.
Tuy
nhiên, bà Kim Oanh (người phụ nữ mặc áo dài tím) rất
tinh tế và nhạy bén khi đến lượt phát biểu, bà nhắc
đi nhắc lại, bà đến với tư cách cá nhân không đại
diện cho ai, như nhắn gởi tế nhị cho các vị cựu quân
nhân VNCH và hành động khoác scarf biểu tượng Cờ Vàng
lên cổ Điếu Cày, cùng những lời nói đặc trưng cho
tính bao dung và độ lượng của Phụ Nữ Việt Nam, đã
xua bớt đi không khí căng thẳng. Phải công nhận, Phụ
Nữ Việt Nam thật tuyệt vời trong nhiều tình huống giữa
"cánh đàn ông" với nhau. Xin bày tỏ lòng cảm
kích và hoan hô bà Kim Oanh với nghĩa cử giản dị.
Điếu
Cày cần cân nhắc?
Trong
bài "Từ
blogger Điếu Cày đến Hoa Kỳ phần 1", tác giả
viết bài đã đề nghị độc giả chấm điểm Điếu
Cày, nhằm giúp anh khắc phục những khuyết - nhược điểm
và để bình thường hóa con người anh, đó chính là xóa
dần những nghi ngờ chính đáng [5] trong cộng đồng NVHN,
cũng nhằm nắn lại những luận điệu bóp méo của những
người tấn công vô căn cứ, không chỉ riêng Điếu Cày.
Qua
"buổi gặp gỡ đồng hương", tôi xin phép đưa
ra vài nhận định về những điểm anh Điếu Cày cần
cải thiện, bằng tinh thần xây dựng và luôn ủng hộ
anh cũng như ủng hộ các TNLT khác [6]
1.
Những cuộc phỏng vấn, hội luận, tọa đàm v.v... diễn
ra khá dày đặc, so với 1 tháng, khi Điếu Cày đến Mỹ.
Đối với một người tù kiên cường trong chế độ CS,
nhất định về sức khỏe cần dành thời gian chữa bệnh
và tịnh dưỡng, tập thể dục nhẹ hợp lý. Do đó, có
vẻ các cơ quan truyền thông quốc tế "quá nhiệt
tình" khi "khai thác" Điếu Cày?
2.
Từ ý trên, dẫn đến, nội dung từ các tổ chức truyền
thông xoay quanh Điếu Cày gần như lặp đi lặp lại: quan
điểm & nhìn nhận của cá nhân, vai trò cá nhân trong
đấu tranh hiện nay, mục tiêu, hay xoay quanh CLBNBTD và
về... "vụ lá cờ". Có thể nói, những ai quan
tâm cũng sẽ thấy quanh đi quẩn lại, chủ đề chỉ gói
gọn như thế.
3.
Anh Điếu Cày, vì thế cũng chưa hợp lý hóa thời gian 1
tháng ít ỏi vừa qua. Tôi trộm nghĩ, có vẻ vì đáp lại
lòng thương mến của đông đảo quần chúng, anh khó nói
lời từ chối? Nói cách khác, anh đã làm việc hơi quá
sức đối với sức khỏe. Có vẻ như anh bị "trôi"
đi theo nhu cầu? Vì thế, sự chuẩn bị xuất hiện trước
công chúng về nội dung trình bày, cho thấy chưa đủ
chiều sâu và nhạt dần cho những lần xuất hiện về
sau.
4.
Một điều nữa, dù là hình thức, nhưng khá quan trọng:
Kỹ năng như một diễn giả trước công chúng, có lẽ
anh chưa bao giờ được cung cấp kỹ thuật đó và cũng
do đó nó dễ bị mài mòn dần qua nội dung không mới,
cũng như dễ gây cảm giác nhàm cho giới quan sát và đông
đảo độc giả. Mặc dù, với nhận xét cá nhân, tôi
thấy Điếu Cày có năng khiếu trở thành diễn giả và
hùng biện. Tuy nhiên, trong nghệ thuật trình bày, còn
những chỗ anh cần được giúp đỡ, đặc biệt không
nên đưa ra những câu chữ không sát nghĩa (như vụ lá cờ
trong hội luận lần đầu tiên với SBTN) và một số kỹ
năng khác (lợi thế của Điếu Cày là chiều cao lý
tưởng, giọng nói ấm và khá rõ, nhưng dáng đi cần
chỉnh sửa một chút, cách phát âm cần tròn chữ hơn,
cách ngồi và diễn đạt cũng như nét mặt biểu lộ cảm
xúc cần biết tiết chế v.v...)
5.
Sự thiếu hụt thông tin không tránh khỏi trong gần 7 năm
qua - một yếu tố khách quan. Điếu Cày không thể "ngốn"
lượng thông tin ngồn ngộn như thế chỉ 1 tháng vỏn vẹn
(đặc biệt chỉ riêng 2 tác phẩm Bên Thắng Cuộc và Đèn
Cù, Điếu Cày cũng đủ ná thở). Với sự biến chuyển
quá nhanh về tình hình VN và thế giới trong hơn 6 năm
Điếu Cày đi tù, để tiếp nhận lượng thông tin của
cả thời gian dài, một cách có hệ thống và phân loại
chúng theo chủ đề, chẳng là việc dễ dàng chút nào. Có
lẽ Điếu Cày cần một nhóm bạn (tôi nghĩ là khoảng 2
- 3 người theo dõi sát tình hình VN và thế giới trên mọi
lĩnh vực) để giúp anh có thể nắm vững lại tình hình
diễn biến gần 7 năm qua.
6.
Việc Điếu Cày nhận lời viết blog cho RFA, có vẻ chưa
phải là việc cấp thiết? Bởi người viết blog và
facebook (đề tài chính trị - xã hội - biển đảo - nhân
quyền v.v...) đã tăng trưởng rất nhanh trong suốt 6 năm
qua. Nó đã khác quá xa so với 7 năm trước và có vẻ
Điếu Cày không cần chú mục nhiều lắm với tư cách
chỉ là một blogger? (Đừng tính chuyện cạnh tranh với
tui à nha! hê hê hê!).
7.
Quan điểm xuyên suốt của Điếu Cày: Truyền Thông &
sử dụng nó kết nối trong ngoài nước để đưa sự
thật tiếp cận ngày càng nhiều và nhanh đến dân trong
nước. Suy cho cùng, khi dùng "Truyền Thông" như
thế, nó chỉ là phương tiện, dù là phương tiện quan
trọng nhất, đó không phải cứu cánh của Điếu Cày.
Vai trò, khả năng và vị trí của anh đã khác quá nhiều,
để đáp ứng sự mong mỏi của đông đảo người dân
trong và ngoài nước. Mục tiêu của anh đặt ra phải lớn
lao hơn, hữu hiệu hơn và thiết thực hơn theo kỳ vọng
của đông đảo quần chúng trong và ngoài nước với tình
hình hiện nay.
8.
Và còn nhiều điều khác, không tiện trình bày công
khai...
Kết
Tôi
biết vài lĩnh vực, nhưng khổ nỗi cái nào cũng một
chút. Âm nhạc? Một chút. Kinh doanh BĐS? Một chút. Kế
toán- thống kê? Một chút. Quản trị nguồn nhân lực
(human resource management)? Một chút. Xem Tử vi? Một chút.
Năng khiếu viết (chửi CS)? Một chút v.v... Nên đời tôi
mới ra một chút... xà bần như ngày nay.
Do
đó, tôi nghĩ với một chút xà bần này, chỉ mong góp...
một chút, làm cái nền cho những cá nhân/nhóm bạn/phong
trào/hội đoàn/đảng phái liên kết rồi đi đến đoàn
kết để làm cách mạng GIẢI PHÓNG DÂN TỘC x TỰ DO DÂN
CHỦ thành công. Thành công đó, tất nhiên có "một
chút xà bần" này hưởng. Ít nhất, tôi có thể hít
thở không khí tự do dân chủ khi thoát đời nô lệ.
Hy
vọng đông đảo độc giả, cả các vị cựu quân nhân
quân lực VNCH và anh Điếu Cày đọc xong cùng cười
(nhưng không xòa) mà nhận ra sự ý nhị phía sau những
con chữ.
________________________________________
Chú
thích:
[1]
Ví dụ về "tính đa nguyên" bị bóp chết trong
lĩnh vực âm nhạc: Đông đảo người yêu chuộng âm nhạc
nhận thấy, sau 1975, các ca sĩ hầu như hát cùng một kiểu
phát âm (vocal), một giọng [đại đa số là tenor (nam),
soprano (nữ)], một cách trình diễn, một âm sắc na ná
như nhau mà người xem bình thường, khi không nhìn mặt,
không thể phân biệt được người này với người kia.
[1]
Ví dụ về "tính đa nguyên" bị bóp chết trong
tiêu chuẩn nhan sắc phụ nữ VN: dạo này các cô gái Việt
trong nước, hình như "chuẩn đẹp" phải: mặt
V-line, mũi S-line? Do vậy, các người đẹp không khác
những mannequin di động. Hãy nhìn các hoa hậu VN những
năm sau này, ngày càng "nhạt nhòa" về nhan sắc
và tri thức cũng không tạo ra được một bước chuyển
nào khá hơn, kể cả vốn liếng Anh ngữ. Vì thế, mơ về
một Hoa hậu Hoàn Vũ hay Miss World là cô gái VN, hãy còn
quá xa vời.
Đưa
ví dụ về âm nhạc, sắc đẹp nhằm mục đích để dễ
dàng nhận được đồng tình từ đông đảo độc giả,
bởi lĩnh vực ngỡ như xa xôi với tính đa nguyên - vốn
tưởng chỉ tác động trên lĩnh vực chính trị (khô như
ngói).
[2]
Những từ ngữ mà người CS vốn dĩ lạm dụng và bóp
méo quá nhiều và quá lâu, đến nỗi ngày nay những từ
ngữ đáng trân trọng đó trở nên lố bịch, hay được
nhắc đến trong những thể loại trào phúng, chấm biếm
nhiều hơn là ngược lại chứng thực cho một cá nhân
hay một nhóm người/hội đoàn/đảng phái/phong trào nào
đó. Nó cũng là bi kịch cho chữ nghĩa Việt Nam! Vì chính
những từ ngữ này bị mai một theo năm tháng, như một
"chứng tích" cho tính chất suy đồi về đạo đức
và vong bản về văn hóa của CSVN.
[4]
Hai người cậu trốn ngoại tôi đi tập kết, sau 75 vô
Sài Gòn đã kể cho tôi nghe, sự thật là như vậy. Những
lời lòe mị như trong "phim ảnh, sách báo" chỉ
là mị dân. Thậm chí, sau 1975, cả thời gian dài, dù
không phải bộ đội hay công an, chỉ cần làm trong "nhà
nước", muốn kết hôn cũng phải "xin phép"
tổ chức. Nhiều người ở SG sẽ làm chứng cho tôi, khi
trong hôn lễ, chủ hôn hay có câu: "Được phép (hay
được sự đồng ý) của tổ chức và gia đình, hôm nay
chúng tôi...".Một thời điêu linh và đần độn đến
man di mọi rợ của CS vẫn vương vãi trong ngành CA hiện
nay!!!
[5]
Nghi ngờ chính đáng là phương tiện khoa học cần thiết
trong nghiên cứu và đấu tranh chính trị (cả lĩnh vực
khoa học khác, nên các khoa học gia mới sáng chế ra các
loại phép thử trong các lĩnh vực, để xác nhận tính
chính xác hay chính đáng môn khoa học mà họ đang nghiên
cứu), đặc biệt đối với thói bịp bợm của CS. Chỉ
hy vọng độc giả quan tâm đến tính chất "NGHI NGỜ
CÓ CĂN CỨ" và phân tích, nhận định theo logic học.
Đó cũng là một thuộc tính của đa nguyên.
[6]
Điều này không có nghĩa, cá nhân tôi (xin nhấn mạnh cá
nhân tôi) nhìn tất cả những người ở tù hiện nay hay
sống đời lưu vong đều là TNLT hoặc bất đồng chính
kiến.
No comments:
Post a Comment