26/12/2013
Chuyện vào, ra…
Chuyện từ bỏ Đảng CSVN (và các
Hội khác của Đảng) không chỉ tới Nguyễn Chí Đức, Bác Trần Hiếu Đằng, Nguyễn Chí
Dũng mới có.
Trước đó đã có nhiều người
tuyên bố ra khỏi Đảng. Cũng có nhiều người tự ý bỏ sinh hoạt một cách lặng lẽ,
mãi rồi người ta không tính vào danh sách đảng viên nữa. Số này mới nhiều hơn,
hầu như phường xã nào cũng có. Họ âm thầm bỏ Đảng vì họ sợ, không dám tuyên bố
mạnh mẽ dứt khoát.
Bỏ Đảng vì người ta không còn
thiết tha với tổ chức ấy nữa, bởi nó suy thoái, đánh mất lòng tin của họ. Cũng
có khi chỉ vì lý do đơn giản: họ đã về hưu, chẳng còn phải dùng đến mác đảng
viên để gắn với chức vụ, đồng nghĩa với đem lại nhiều bổng lộc. Bổng lộc là mục
tiêu của họ, còn vào Đảng chỉ là phương tiện. (Mời xem lại bài Đánh
đĩ chính trị)
Đối tượng này tuy rất nhiều
nhưng không nhắc đến trong bài viết này nữa. Bây giờ, chỉ nói đến những người
thất vọng về Đảng. Họ có hai cách chọn lựa:
- Họ từng theo đuổi lý tưởng
cộng sản thật. Đến khi họ nhận ra họ không thể là đồng chí với những người cùng
trong tổ chức, họ tuyên bố ra khỏi Đảng. Đó là một cách.
- Có ý kiến cho rằng, sao không
chọn cách thứ hai: ở lại để đấu tranh, làm trong sạch Đảng để Đảng được như cái
thuở ban đầu.
Mỗi người có một cách chọn lựa.
Nhưng là tôi, tôi chọn cách thứ nhất, là rũ bỏ, để còn giữ được khí tiết.
Với cách thứ hai (ở lại để đấu
tranh), tôi cho là vô vọng. Một cá nhân đảng viên, giỏi lắm thì có thể đấu
tranh làm trong sạch một chi bộ. Vài chi bộ trong sạch làm sao chuyển biến được
Đảng CSVN hiện nay, chứ chưa nói đến chuyện ai cho họ trong sạch? Đó là nói
Đảng viên thường. Còn với đảng viên ở những vị trí cao nhất trong Đảng như
BCHTWW, Bộ CT, cũng khó mà xoay chuyển được tình thế vì đơn thương độc mã.
Chuyện Hội nghị TW 6 và “đồng chí X”, chắc hẳn nhiều người đã biết.
Lại còn chuyện này nữa, người
rũ bỏ Đảng cũng không hề đơn giản. Anh tuyên bố ra khỏi Đảng rồi, người ta còn
mang anh ra đấu tố rồi khai trừ. Nhà báo Phạm Chí Dũng và Nhà văn Nguyễn Đình
Trọng là những ví dụ.
Chuyện này có vẻ vui vui. Nó
gần giống như cô vợ, thấy anh chồng vũ phu, bê tha, vô tích sự, cô bỏ về nhà mẹ
đẻ quyết không chung sống với chồng nữa. Anh chồng biết không thể nào hàn gắn,
liền phát đơn ra Tòa, đơn phương ly dị. Anh ta muốn cho thiên hạ biết rằng, anh
ta bỏ vợ chứ không chịu mang tiếng bị vợ bỏ.
Sự so sánh này có chút khập
khiễng: Tuyên án của Tòa có giá trị pháp luật, còn chuyện vào ra Đảng lại không
phải thế. Chẳng thể cưỡng chế được việc vào, ra Đảng. Họ không thích ở thì bỏ
đi. Cớ sao lại kêu người ta quay lại để đấu tố khai trừ, trong khi thực tế, họ
có còn là đảng viên nữa đâu. Nó chỉ giải quyết “khâu oai” “khâu sĩ diện”
đối với những người không hiểu mô tê gì mà thôi.
… và Lê Thăng Long
Lê Thăng Long, Phạm Chí Dũng và tác giả bài viết
Trong khi đang luận bàn nên bỏ Đảng hay ở lại đấu tranh trong nội bộ Đảng
thì Lê Thăng Long “chơi” chẳng giống ai, lại còn có vẻ như ngược đời. Anh vừa
tuyên bố ra khỏi phong trào Con đường Việt nam, vừa làm đơn xin gia nhập Đảng
CSVN.
Chính cái sự không giống ai mà
anh bị ném đá. Người ta cho rằng anh bị điên, mắc bệnh vĩ cuồng, thậm chí cho
anh là cá chìm.
Tôi thì chẳng mấy bận tâm đến
chuyện ấy.
Về ý kiến cho anh là cá chìm,
trên thực tế, bất cứ cái gì cũng đều có thể. Trong số những người hàng ngày
cùng tôi làm việc này việc nọ, cũng có nhiều người bị cho là an ninh. Có vài
lần tôi nói với vài người: Họ nghi ngờ cậu là an ninh. Với tôi thì tôi không
quan tâm. Những việc làm của tôi, những gì tôi nói, cậu có thể ghi âm, ghi
hình. Tôi không quan tâm. Kể cả lúc này, có công an hay chính quyền ngòi đây,
tôi vẫn nói thế.
Đó là nói về sự theo dõi, và về
cá nhân tôi thôi. Chứ còn chuyện cá chìm, đâu phải không có tác dụng. Nó có thể
làm chia rẽ, kìm hãm hay phá hoại cả một phong trào. Nhưng gán cho Lê Thăng
Long thì tôi thấy không mấy thuyết phục.
Hồi mới ra tù, Lê Thăng Long
lập tức khởi xướng Phong trào “Con đường Việt nam”. Nhờ sự nỗ lực của anh và
cộng sự, tổ chức Con đường VN của anh đã tập hợp được lực lượng, nhanh chóng
phát triển, tương lai rất khả quan.
Có điều, chắc hẳn ĐCSVN không bao giờ kết nạp anh vào
Đảng, càng không thể bầu anh làm Tổng bí thư. Mà anh có làm TBt đi chăng nữa,
liệu 1 mình anh có thể xoay chuyển được tình thế, đạt được các mục tiêu mà anh
đã nêu ra.
Tôi không cho rằng, Lê Thăng
Long tin vào những điều ấy là có thể. Nhưng nhất định anh phải có một mục đích
nào đó mà không thể nói thay anh được, cho dù láng máng có nhận ra. Cái sự láng
máng ấy, tôi cảm được khi đọc kỹ Tuyên bố cũng như Đơn xin vào ĐCSVN của anh.
Có nhiều việc, biết là không
thể nhưng vẫn phải làm. Như Cù Huy Hà Vũ kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, như
những người Dân oan mấy chục năm ròng rã đi đòi công lý cho mình một cách tuyệt
vọng…
Hồi Lê Thăng Long khởi xướng
Con đường VN, anh bị “ném đá” khá mạnh. Nhiều người giãy nảy lên, tuyên bố không
“dây” với anh. Khi đó, tôi giữ thái độ im lặng. Lần này cũng thế. Tôi không dám
nói ra những gì mà mình chưa rõ.
Một số mục tiêu của anh nêu ra,
quả thật là quá liều lĩnh như “trong 10 năm đến 20 năm Việt Nam sẽ trở thành
một trong 50 quốc gia giàu nhất thế giới, từ 20 đến 30 năm Việt Nam sẽ trở
thành một trong 10 quốc gia giàu nhất thế giới“ hay “chậm nhất 11 tháng
tệ nạn tham nhũng, lãng phí ở Việt Nam sẽ giảm ít nhất 90%“.
Nhưng những điều đó, nó phải
kèm theo điều kiện anh phải là Tổng bí thư, hoặc ở các vị trí mà anh toàn quyền
phát huy khả năng của mình – điều mà ai cũng cho là không thể nên cũng không
vội bàn.
Tôi định phê bình câu anh cho
rằng anh “dư thừa khả năng, đức độ“. Nhưng chợt đọc tiếp mệnh đề “để
đảm nhiệm chức vụ Tổng bí thư ĐCSVN“, thì tôi lại cho rằng nói thế không có
gì quá.
Vì vậy, tôi chỉ biết im lặng và tìm hiểu xem, ẩn trong Tuyên bố và Đơn
xin vào ĐCSVN của anh là cái gì? Có một điều thấy khá rõ là anh sẽ không
thành đảng viên ĐCSVN, cũng chẳng còn là thành viên phong trào Con đường VN.
Anh sẽ chọn lựa một hình thức hoạt động chính trị khác?
26/12/2013
No comments:
Post a Comment