Nhà báo tự do
Bùi Văn Phú
Gửi cho BBCVietnamese.com từ San Jose
Cập nhật: 09:56 GMT - thứ sáu, 20 tháng 9, 2013
Tháng 11 năm ngoái, Tổng thống Barack Obama công du ba
quốc gia Đông Nam Á. Ngạc nhiên trong chuyến đi là ông đã đến Myanmar.
Giới quan sát chính trị đặt câu hỏi là lãnh đạo Mỹ có nên
đến Myanmar không, vì chính quyền quân phiệt Yangon chỉ mới công bố tiến trình
cải cách chính trị vài tháng trước đó, trong khi tại đất nước này vẫn còn những
xung đột giữa người theo Phật giáo và Hồi giáo làm nhiều người chết và cả trăm
nghìn dân phải dời cư để tránh bạo động.
Sự kiện ông Obama đến thăm, như thế có phải là ủng hộ
lãnh đạo Myanmar, mà năm trước còn là những người cầm quyền độc tài và để những
xung đột tôn giáo xảy ra.
Nhưng Tổng thống Obama vẫn đến, không phải là dấu chỉ ông
tán đồng chính sách độc tài, đàn áp của lãnh đạo quân phiệt, nhưng là để nói
lên sự ủng hộ những bước cải cách dân chủ do Yangon khởi xướng.
Myanmar đã bắt đầu thay đổi, và đang thay đổi nhanh, từ
cuối năm 2010 khi bà Aung San Suu Kyi, lãnh đạo phe đối lập, được trả tự do sau
hơn hai thập niên tù và quản chế tại gia. Trong kỳ bầu cử năm 1990, đảng đối
lập do bà lãnh đạo đạt 59% số phiếu và chiếm đa số ghế trong quốc hội, nhưng
phe cầm quyền đã không công nhận kết quả và còn tiếp tục giam bà trong nhiều
năm.
Năm ngoái, ngay sau khi lãnh đạo Myanmar tuyên bố cải
cách chính trị, Tổng thống Obama đã nhanh chóng quyết định bỏ cấm vận và Hoa Kỳ
đẩy mạnh đầu tư kinh tế vào đất nước với 56 triệu dân này.
Ông Obama quyết định đến Myanmar vì là người sớm lên
tiếng ủng hộ những cải cách chính trị đã mở ra. Sự có mặt của lãnh đạo Mỹ ở đó
tuy trong thời gian rất ngắn, chỉ 6 giờ đồng hồ, là vì ông muốn đưa ra “bàn tay
thân hữu” với Myanmar để tự do, dân chủ sẽ nở hoa ở đây.
Tổng thống Obama là lãnh đạo Mỹ đầu tiên thăm Myanmar từ
nửa thế kỷ qua, kể từ khi phe quân đội nắm quyền năm 1962 và đã cai trị bằng
chính sách độc tài với nhiều vụ đàn áp đẫm máu sinh viên, các nhà sư. Nhiều
người đối lập đã bị giam tù.
Cổ súy dân chủ
Khi quyết định cải cách dân chủ, chính quyền Rangon đã
thả nhiều đợt với hàng trăm tù chính trị, đã cho phép tự do báo chí, cho cựu tù
chính trị tham gia sinh hoạt đảng phái.
Đảng Liên hiệp Quốc gia vì Dân chủ (National League for
Democracy, NLD) của bà Suu Kyi đã tham gia chính trường trong hai năm qua, sau
nhiều lần bà kêu gọi tẩy chay những cuộc bầu cử thiếu dân chủ từ khi chiến
thắng của NLD bị chính quyền quân phiệt hủy bỏ năm 1990.
Đến Myanmar, sau khi được Tổng thống Thein Sein tiếp, ông
Obama cũng đã gặp gỡ lãnh đạo đối lập Suu Kyi.
Chuyến đi của ông Obama chính là để cổ xúy cho những cải
cách dân chủ ở Myanmar.
Trong chuyến công du năm ngoái, Tổng thống Obama cũng đến
Thái Lan và Campuchia. Thái Lan trong nhiều thập niên qua đã là đồng minh của
Mỹ nên sự kiện ông ghé đó chỉ thắt chặt thêm quan hệ bền bỉ giữa hai nước.
Tại Campuchia, như Myanmar, là quốc gia đón lãnh đạo Mỹ
đến thăm lần đầu trong nửa thế kỷ qua. Tuy không được đón tiếp nồng ấm như khi
ông Obama đến Myanmar, nhưng trong thảo luận riêng tư lãnh đạo Mỹ cũng nhắc nhở
Thủ tướng Hun Sen về những đàn áp phe đối lập và kêu gọi cải cách chính trị tại
đây.
Sắp tới lãnh đạo Mỹ lại công du Đông nam Á. Bạch Ốc đã ra
thông báo về chuyến đi vào đầu tháng Mười của Tổng thống Barack Obama, nhân hội
nghị Hợp tác Kinh tế châu Á Thái Bình Dương APEC khai diễn tại Indonesia. Dịp
này, ông Obama cũng sẽ chính thức thăm Brunei, Malaysia và Philippines.
Việt Nam không có trong lịch trình, tuy Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang đã chính thức mời Tổng thống Obama trong chuyến thăm Hoa Kỳ
cuối tháng Bảy vừa qua. Ông Obama hứa sẽ cố gắng thực hiện chuyến đi trước khi
hết nhiệm kỳ, nhưng chưa xác định thời điểm nào.
Khác biệt chính trị
Nếu coi những chuyến viếng thăm của lãnh đạo để định mức
quan trọng trong mối bang giao hai nước thì quan hệ Mỹ-Việt không mặn mà cho
lắm.
Vì sao? Có phải vì từng là cựu thù, vì địa chính trị, vì
quyền lợi hay khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị?
Chuyện chiến tranh năm xưa coi như hai bên đã bỏ qua,
chẳng bên nào còn muốn nhắc lại.
"Phải năm năm sau từ khi Tổng thống Bill Clinton đến
Hà Nội, năm 2005 Tổng thống George W. Bush mới đón Thủ tướng Phan Văn Khải tại
Bạch Ốc."
Còn địa chính trị, nếu cho rằng vì nằm sát bên nên Việt
Nam khó thoát khỏi ảnh hưởng của láng giềng khổng lồ Trung Quốc, thì sao
Myanmar có thể chuyển đổi được, còn Việt Nam thì chưa?
Khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị có lẽ là điều
khiến hai bên khó xích lại gần hơn. Việt Nam vẫn là một nước cộng sản, độc tài
toàn trị và cho đến nay Mỹ vẫn chưa công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị
trường. Vì những khác biệt này mà quan hệ hai nước chưa tiến nhanh được.
Sau khi nối lại quan hệ ngoại giao năm 1995, phải năm năm
sau Tổng thống Bill Clinton mới đến thăm Việt Nam, trước khi ông rời Bạch Ốc.
Hà Nội nhiệt tình đón ông Clinton vì là người đã bãi bỏ
cấm vận, thiết lập bang giao giữa hai nước. Nói chuyện với sinh viên Đại học
Ngoại thương Hà Nội, Tổng thống Clinton nhắc đến tự do báo chí, nền tư pháp độc
lập và những quyền căn bản của con người.
Tuy nhiên, ngoại trưởng Mỹ thời Tổng thống Clinton là
Madeleine Albright trong một lần gặp Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu có đề cập đến
tiến trình dân chủ thì được đáp lại một cách lạnh nhạt. Sau đó bà đã phát biểu:
“Quan hệ hai nước sẽ không bao giờ hoàn toàn bình thường cho đến khi vấn đề
nhân quyền được bàn thảo.”
Phải năm năm sau từ khi Tổng thống Bill Clinton đến Hà
Nội, năm 2005 Tổng thống George W. Bush mới đón Thủ tướng Phan Văn Khải tại
Bạch Ốc.
Năm 2006 Tổng thống Bush đã đến thăm Việt Nam nhân dịp
Hội nghị APEC tổ chức tại đây.
Từ đó đến nay, Bạch Ốc đã đón Chủ tịch Nguyễn Minh Triết,
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và gần đây nhất Tổng thống Obama đón Chủ tịch Trương
Tấn Sang.
Thiếu 'chiến lược'?
Với chủ trương chuyển trọng tâm chiến lược sang Đông Á
của Tổng thống Barack Obama nên Hoa Kỳ đang quan tâm nhiều hơn đến vùng này,
thể hiện qua sự hợp tác và thường xuyên thăm viếng các quốc gia trong vùng của
bộ trưởng ngoại giao và bộ trưởng quốc phòng Mỹ, cùng với những cuộc tập trận
chung. Tàu chiến của Mỹ cũng hay ghé các cảng dọc biển Đông Á.
Trong viễn cảnh đó, Hoa Kỳ và Việt Nam đang có những cố
gắng xích lại gần nhau hơn, nhất là từ khi Trung Quốc gây hấn với các quốc gia
trong vùng, đặc biệt là với Việt Nam và Philippines.
Sau hơn hai mươi năm rời bỏ căn cứ hải quân Subic Bay ở
Philippines, nay có dấu chỉ là Mỹ sẽ trở lại đây. Còn vịnh Cam Ranh của Việt
Nam, liệu Mỹ có muốn trở lại không?
Trở lại Subic Bay đối với người Mỹ là điều dễ. Nhưng trở
lại Cam Ranh ở đất nước một thời đã là thù nghịch là điều khó cho cả hai bên vì
Việt Nam nay bị Trung Quốc ảnh hưởng nhiều về kinh tế và chính trị. Liệu Hoa Kỳ
có muốn tạo căng thẳng, gây sứt mẻ quan hệ với Trung Quốc không?
Vì thế quan hệ Mỹ-Việt cũng ở mức chừng mực, dù gọi đó là
“toàn diện” nhưng vẫn thiếu tính “chiến lược”. Chỉ cho đến khi nào lãnh đạo Hà
Nội tự mình quyết tâm ra khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc, như Myanmar đang làm,
khi đó Tổng thống Obama cũng sẽ muốn đến thăm Việt Nam ngay.
Thực tế cho thấy, trong số các quốc gia khối ASEAN thì
Tổng thống Obama đã thăm hết, trừ Việt Nam và Lào. Vùng Đông bắc Á ông cũng đã
thăm Nhật và Nam Hàn trong chuyến công du năm 2009.
Tháng Mười Một 2012 tại Myanmar Tổng thống Obama phát
biểu với sinh viên Đại học Yangon: “Các bạn đang đi theo hành trình với đầy
triển vọng cho nhiều người khác bước theo.”
Ông Obama muốn nhắn với lãnh đạo Hà Nội đấy. Ông không
quên lời mời và 85 triệu dân Việt đâu.
Tác giả dạy đại học cộng đồng và là một nhà báo tự do
hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California. Bài viết phản ánh cách nhìn
của riêng ông.
No comments:
Post a Comment