Nguyễn T
Bình
12/09/2013
Mở đầu, xin tự giới thiệu với anh, tôi dân Sài Gòn
trước 1975, từng ngồi ghế giảng đường đại học Văn khoa. Do đó, tôi khá tường
tận phong trào SVHS Sài Gòn và một số đô thị miền Nam trước 1975, nếu không nói
tôi từng là thành viên trong số đông thành viên “không giấy chứng nhận” của
phong trào này. Trung thực mà viết, đối với phong trào SVHS, cũng như đối với
lực lượng đàn áp phong trào SVHS, tên anh không nổi như các anh Lê Hiếu Đằng,
Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình Nguyên, Lê Văn Nuôi và một số anh/chị khác. Tôi viết như
vậy vì trên bình diện công khai phong trào SVHS nói chung chỉ có “thủ lĩnh”,
không có “thủ trưởng”. Mọi hình thái tập hợp và hành động đều gần như “thanh
thiên bạch nhật” trong trường học, trên đường phố dưới hình thức chủ yếu
biểu tình và dĩ nhiên các “thủ lĩnh” luôn luôn có mặt ở vị trí hàng đầu vô cùng
nguy hiểm, nhưng đó là yêu cầu không thể thiếu đối với người “thủ lĩnh”.
Gần 40 năm đã trôi qua với biết bao phận đời đổi
thay cùng vận rủi của đất nước, dân tộc tới mức khiến đầu óc nhiều người không
còn muốn nhắc quá khứ, cũng như không còn muốn nghĩ đến hiện tại và tương lai.
Bởi, niềm thất vọng lớn quá, sự bế tắc khủng khiếp quá. Dù vậy, khi bất chợt
đọc được bài viết “Xin hãy quay lại” ký tên anh đăng trên Tuổi Trẻ ngày
11/9, lòng tôi vẫn bồi hồi, hai mắt bổng đầy nước, cay cay. Vì, trong bài viết
đó, anh đã nhắc đến phong trào SVHS mà tôi từng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Dù
nội dung và mục đích chính bài viết này nhằm “thuyết phục” anh Lê Hiếu Đằng
“quay về” sau khi anh Đằng đã trở thành Kinh Kha lần thứ hai, chỉ khác ở chổ
khi trở thành Kinh Kha lần thứ nhất với bản án “tử hình vắng mặt” anh Đằng còn
rất trẻ và khi trở thành Kinh Kha lần thứ hai anh ấy đã vào tuổi “xưa nay hiếm”
nhưng vẫn gan dạ khó ai bằng. Tôi thương mến và quí trọng anh Lê Hiếu Đằng.
Bởi, nói cách nào đó, ở cả hai thời đoạn tuổi trẻ và tuổi già, anh đều suy nghĩ
và hành động đúng yêu cầu đối với một “thủ lĩnh” của ngày xưa cũng như của ngày
nay.
Thưa anh Ngô Đa, tôi rất tiếc trong bài viết “Xin
hãy quay lại” anh không nhấn mạnh mục tiêu của phong trào SVHS Sài Gòn và các
đô thị miền Nam trước 1975 là “chống chiến tranh, đòi hòa bình”. Đây là
mục tiêu công khai và là mục tiêu duy nhất đã tập hợp được đông đảo SVHS vào
thời điểm đó. Có thể nói thêm, mục tiêu này cũng là niềm mong muốn, nỗi khát
khao của số đông đồng bào Sài Gòn và miền Nam bấy giờ. Nhờ vậy, nhờ công khai
mục tiêu “chống chiến tranh, đòi hỏi hòa bình”, phong trào SVHS đã lôi
cuốn đông đảo tuổi trẻ trong và ngoài trường học cùng nhau tham gia, bất chấp
thành phần lý lịch, gia đình. Và cũng nhờ vậy đã xuất hiện rất nhiều “Bà Mẹ Bàn
Cờ”, bằng cách này, cách khác hết lòng hết dạ cưu mang, đùm bọc “đám trẻ phong
trào SVHS”. Đúng vậy không anh Ngô Đa ?
Tôi tin điều tôi muốn anh nhấn mạnh như nêu ở trên
cũng là điều số đông anh chị em từng trực tiếp hay gián tiếp tham gia, ủng hộ,
hưởng ứng phong trào SVHS Sài Gòn và các đô thị miền Nam mong muốn. Ai ngộ nhận
hoặc nói sai, viết sai về mục tiêu, tính chất phong trào này là không đàng
hoàng, trung thực. Hết chiến tranh, hòa bình lập lại, đương nhiên phong trào
SVHS chỉ còn là kỷ niệm trong ký ức cuộc đời nhiều người và đó mãi mãi là kỷ
niệm đẹp. Dù nghe nói trong “tổng kết thắng lợi” người ta không đánh giá đúng
mức tầm ảnh hưởng quan trọng của “mũi tiến công chính trị ở Sài Gòn và các đô
thị miền Nam” – trong đó có phong trào SVHS. Tôi cũng như rất nhiều anh chị em
từng tham gia phong trào không (thèm) suy nghĩ, đoái hoài gì về sự đánh giá
này. Bởi lẽ, về chính thức, phong trào SVHS không phải là một hình thái
hoạt động của bất cứ tổ chức chính trị đảng phái xã hội nào, dù trong bí mật có
sự giật dây của một số VC nằm vùng, nhưng lúc bấy giờ các vị này bố bảo cũng
không dám hé lộ ra, trước tiên là vì các vị thuộc thiểu số nhỏ nhoi so với hàng
trăm ngàn SVHS thuần túy tự nguyện tự giác tham gia “chống chiến tranh, đòi hòa
bình”. Nếu lúc đó số đông anh chị em tham gia phong trào biết có sự trà trộn,
giật dây của VC chắc chắn phong trào xẹp ngay. Chống chiến tranh, đòi hòa bình
là nguyện vọng chính đáng, đương nhiên của mọi người Việt Nam lương thiện, chứ
không riêng gì tuổi trẻ Sài Gòn và các đô thị miền Nam trước 1975. Có thể xem
phong trào SVHS là một hình thái biểu lộ công khai tấm lòng “yêu nước thương
nòi” đơn thuần của tuổi trẻ miền Nam trước 1975. Chứ không thể úp bộ phong trào
này là “phong trào hành động cách mạng gắn liền với chủ nghĩa xã hội”.
Cái nào ra cái đó, phải không anh Ngô Đa ?
Tôi xin kể anh nghe một chuyện. Tôi có thằng bạn
cùng tham gia phong trào SVHS rất tích cực, vô tư. Tốt nghiệp đại học không
hiểu sao nó bị bắt quân dịch, làm phi công máy bay trinh sát L19. Hòa bình lập
lại, nó bị bắt đi học tập cải tạo mấy năm, rồi sau đó qua Mỹ định cư theo
chương trình HO. Năm 1997 tôi gặp lại nó tại Mỹ. Nó kể: “Hồi đi lính, tao bị
tụi an ninh quân đội lục vấn hoài, tụi nó hỏi tao trước đây có tham gia phong
trào SVHS không. Tao biết tụi nó đã nắm tin rồi, nên tao trả lời có, tụi nó hỏi
tiếp vậy tao là Vi Xi phải không, tao trả lời không phải. Tụi nó buộc tao chứng
minh, tao nói trong lý lịch tao đã khai rõ ba tao là sĩ quan cảnh sát đặc biệt
không đội trời chung với Vi Xi, tụi nó hỏi ngược lại vậy tại sao tao tham gia
phong trào SVHS, tao trả lời vì tao không muốn chiến tranh chỉ muốn hòa bình.
Tụi nó nói hòa bình đâu dễ vãn hồi khi Vi Xi quyết đánh tới cùng dù phải đốt
cháy dãy Trường Sơn và dù Hà Nội, Hải Phòng thành tro bụi cũng phải đánh để
chiếm cho bằng được miền Nam, biến miền Nam giống như miền Bắc dưới sự lãnh đạo
tuyệt đối của cộng sản khổ sở tinh thần thể xác ghê gớm lắm. Mà thiệt là vậy
phải không mậy? Sau 30/4/ 1975 tao hết còn muốn sống, nghĩ gì làm gì cũng bị
khống chế nghĩ và làm theo ý của đảng. Mà đảng theo tao thấy chỉ luôn miệng nói
yêu nước chứ thực tế đâu có thương nòi. Mầy còn nhớ không, hồi nhỏ tụi mình
thường được cha mẹ, thầy cô dạy “yêu nước thương nòi” phải đi đôi với nhau, bây
giờ đảng dạy “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội”, tao nghe chướng tai muốn chửi
thề, yêu nước mà không thương nòi, cứ bắt chước thủ đoạn nham hiểm của ngoại
bang kích động, xúi dục nòi giống hằn thù nhau, đấu tố nhau, đấu tranh giai cấp
với nhau, tước đoạt tài sản mồ hôi nước mắt của đồng bào mình theo thói ganh ăn
ghét ở rất đê tiện, rồi sau đó sắc phong chung cho tất cả đều có vai trò, trách
nhiệm “làm chủ” dưới sự “lãnh đạo” của đảng và sự “quản lý” của nhà nước trực
thuộc đảng, thế thì còn cái mẹ gì nữa quyền làm người, quyền tự do dân chủ vốn
dĩ là những quyền cơ bản của nhân loại trên trái đất này…”. Thằng bạn phong
trào SVHS của tôi đã nói thật nói thẳng vậy đó anh Ngô Đa. Mong anh chịu khó
ngược dòng thời sự 38 năm qua để kiểm chứng sự thật đúng sai, cũng như để anh
khỏi hoài nghi tôi đã mượn mồm bạn tôi phun ra nỗi niềm của mình – giống như
thói quen của tầng lớp cán bộ cầm quyền đương thời đã lạm dụng dài dài, thường
xuyên hai chữ “nhân dân”. Sự lạm dụng có chủ đích này nếu suy nghĩ cho kỹ sẽ
thấy bất lợi cho cả hai phía, chứ không phải một phía – nhân dân – đâu anh Ngô
Đa.
Thưa anh Ngô Đa, đọc những dòng anh viết gởi anh Lê
Hiếu Đằng, tôi cảm nhận được hai điều nơi anh. Thứ nhất, anh là người sống có
niềm tin vào lý tưởng đã chọn từ khi xuất hiện trong phong trào SVHS “chống
chiến tranh, đòi hòa bình”. Thứ hai, anh là người có sức chịu đựng bất chấp
thực tế đã và đang diễn ra bất lợi cho dân cho nước mình. Xin cho phép tôi đưa
ra nhận định ở đây, có lẽ ở điểm thứ nhất, anh không khác gì anh Lê Hiếu Đằng.
Nhưng ở điểm thứ hai thì anh hoàn toàn khác anh Lê Hiếu Đằng. Vì vậy, chưa biết
ai phải nói với ai câu “Xin hãy quay lại” cho đúng lẽ đời và đạo lý công dân
“yêu nước phải thương nòi”. Nòi là nòi giống, đồng bào – những người “chung bào
thai” với mình đó anh Ngô Đa. Chúng ta đã từng công khai “chống chiến tranh,
đòi hòa bình” cho đất nước một cách quyết liệt. Vậy, xin hỏi anh Ngô Đa, tại
sao giờ đây anh lại chủ trương hãy “từ từ” trong giải quyết biết bao bất công,
khổ nạn làm cho đồng bào mình điêu linh, đất nước mình lâm nguy? Tại sao không
thể quyết liệt? Trong khi ai cũng biết sau khi làm cho miền Nam sau 1975 tiêu
điều xơ xác như miền Bắc sau 1954, đảng buộc phải “đổi mới”, nhưng chỉ “đổi
mới” kinh tế mà thôi, vì vậy tham nhũng đã nhanh chóng nảy sinh tưng bừng gốc
ngọn hoa lá cành, hút sạch sinh lực đất nước và nội lực trong dân suốt 27 năm
“đổi mới”, năm sau hút bạo hơn năm trước theo đà tăng trưởng GDP. Tất cả sự
tham nhũng đều trong hệ thống lãnh đạo và quản lý đất nước, chứ không phải
trong dân. Do đó càng cần quyết liệt hơn cả khi phong trào SVHS quyết liệt “chống
chiến tranh, đòi hòa bình” mới đúng chứ anh Ngô Đa. Ba mươi tám năm rồi,
đâu phải ngắn ngủi gì cho cam, mọi ảo vọng và thử nghiệm chính trị đều cần nên
kết thúc và sự kết thúc này nếu được diễn ra, cũng như diễn ra được trong tình
đồng bào thì rất tốt.
Anh có mong vậy không anh Ngô Đa ? Chắc anh
hiểu ở bất cứ thời nào và dưới bất cứ triều đại nào, “quan” bao giờ cũng nhất
thời, chỉ có “dân” vạn đại mà thôi. Con đường anh đang đi để viết ra bài “Xin
hãy quay lại” là con đường của “quan”. Con đường anh Lê Hiếu Đằng đang đi là
con đường của dân. Khác nhau hoàn toàn, xét cả bề rộng lẫn chiều sâu. Nói gọn,
anh đã chọn cái “nhất thời”, anh Lê Hiếu Đằng đã chọn cái “vạn đại”. Đánh giá
sự khác biệt này trong ý thức bắt buộc yêu nước phải thương nòi, tôi nhận ra
tuy cùng điểm xuất phát, cùng quê nhà, cùng tổ chức, cùng là đồng sự, đồng
nghiệp bao năm với nhau, nhưng anh Lê Hiếu Đằng “giác ngộ” hơn anh rất nhiều
anh Ngô Đa ạ. Vì vậy, trước khi tạm kết thúc bài viết “Nhiều dòng gởi anh Ngô
Đa”, tôi xin mượn tựa bài viết “Xin hãy quay lại” của anh để nói thật cụ thể
với anh như vầy: Anh Ngô Đa ơi, hãy quay về với nhân dân!
N.
T. B.
( Sài Gòn )
Tác giả trực tiếp gửi cho BVN
--------------------------------------
NGÔ
ĐA (nguyên chánh văn phòng MTTQ TP.HCM)
11/09/2013 07:30 (GMT + 7)
Tuổi Trẻ - Là
đồng hương Quảng Nam, là bạn bè, chiến hữu từ những ngày hoạt động trong phong
trào sinh viên học sinh, là đồng chí, đồng nghiệp khi công tác tại Mặt trận Tổ
quốc TP.HCM, thời gian sau này tôi đã có nhiều lần trao đổi và cả tranh luận
với anh Lê Hiếu Đằng về những thay đổi trong tình cảm, quan điểm và tư tưởng
của anh.
Lần này cũng vậy, dù rằng lần này tôi có cảm giác
anh đã đi quá xa, đã vượt qua bên kia lằn ranh của tình đồng chí, đồng đội. “Dĩ
bất biến ứng vạn biến”, nhưng theo tôi, cái bất biến thì vẫn phải giữ, ấy chính
là lý tưởng.
Những ngày sinh viên, tôi chưa phải là đảng viên.
Cùng tham gia hoạt động trong phong trào, cùng với bạn bè, chúng tôi ý thức rất
rõ mình đấu tranh vì lòng yêu nước, với ý chí lớn nhất là mong muốn đánh đuổi
ngoại xâm, giải phóng quê hương, thống nhất đất nước. Sức mạnh của Mỹ là khủng
khiếp, phải có một tổ chức đủ mạnh mới có thể chống Mỹ. Đâu phải tự nhiên mà
tất cả sinh viên học sinh trong phong trào, tất cả các trí thức yêu nước mong
muốn giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước khi ấy đều theo Đảng Cộng sản. Nếu
có một đảng khác có lý tưởng như thế, chắc tôi và nhiều người khác cũng đã theo
rồi.
Ở giữa Sài Gòn, tôi không thấy có đảng nào đứng ra
hiệu triệu chống xâm lăng, chỉ toàn đảng theo ngoại bang, chống lại cuộc đấu
tranh yêu nước. Chỉ có Đảng Cộng sản giương cờ chống Mỹ, chỉ có tổ chức của
Đảng Cộng sản đã và đang thu hút được nhiều thế hệ, mọi nguồn lực, đã đấu tranh
kiên cường để có nước VN độc lập, đã nếm mật nằm gai, hi sinh xương máu làm nên
chiến thắng Điện Biên Phủ, giải phóng một nửa giang sơn. Đảng đó là của nhân
dân, chứng minh được mình luôn vì sự sống còn của dân tộc. Đảng đó xứng đáng
lãnh đạo đất nước trong chiến tranh cũng như xây dựng. Chúng tôi hiểu rõ Mặt
trận Dân tộc giải phóng miền Nam VN cũng là một tổ chức hoạt động trong sự lãnh
đạo của Đảng... Tình cảm và lý lẽ là như vậy. Hoạt động, kết nạp Đảng cũng là
cả một quá trình nhận thức, phấn đấu gay go và hoàn toàn tự nguyện chớ nào phải
vu vơ hay bị ép buộc như anh Đằng đã kể trong bài “Suy nghĩ trong những ngày
nằm bệnh”.
Thống nhất đất nước là mục tiêu hàng đầu của chúng
tôi. Công bằng, tự do, dân chủ là những mơ ước tiềm tàng phía sau, tất yếu sẽ
đến sau thống nhất, độc lập và cũng phải có quá trình xây dựng chớ không tự
nhiên có một cách đơn giản. Nói như vậy mới là trung thực với chính mình. Và
hiện giờ, những mục tiêu, lý tưởng ấy đã và đang được thực hiện hay đã bị phản
bội, chà đạp như anh Đằng nói?
Độc lập đã có, đất nước đã được thống nhất rồi. Trên
các lĩnh vực, công bằng, tự do của công dân đã được xác lập, dân chủ cũng đang
từng bước mở rộng. Tất nhiên cái xấu, tiêu cực vẫn còn nhiều, rất nhiều nhưng
vẫn đang lần lượt được lôi ra ánh sáng, được xét xử bằng pháp luật như chúng ta
vẫn đọc trên báo hằng ngày. Nếu đó không phải sự thật thì sao anh Đằng và các
anh khác có thể đưa vào các bài viết, phát biểu của mình.
Còn việc Đảng Cộng sản có độc tài không? Đúng là chỉ
có một đảng lãnh đạo nhưng cũng không phải độc tài, vẫn có thể xây dựng nền dân
chủ như chúng ta đang làm, đã được minh chứng từ khi đổi mới đến nay. Đó là vì
bên cạnh Đảng còn có tổ chức Mặt trận Tổ quốc làm nơi tập hợp, đại diện cho
quyền lợi của nhiều tầng lớp nhân dân. Nếu Mặt trận Tổ quốc làm tốt vai trò
phản biện của mình, các cán bộ Mặt trận Tổ quốc giàu bản lĩnh trong phân biệt
đúng sai, dũng cảm đấu tranh bảo vệ sự thật, luôn đứng về phía nhân dân một
cách trong sáng và can đảm... thì dân chủ sẽ tỏa ra. Tôi cũng như anh Đằng,
trong quá trình làm ở Mặt trận Tổ quốc, cũng đã từng nhiều lần đứng về phía
nhân dân, đã nhiều lần viết báo kêu gọi đẩy mạnh phản biện xã hội. Sau này, với
các anh em trẻ hơn, công việc đó có lẽ còn tiến bộ hơn. Tất nhiên, với nhiệt
huyết của chúng ta thì thấy còn chậm chạp, và như thế lại càng phải tìm cách
đẩy mạnh bằng các biện pháp tích cực.
Tôi đã nhiều lần nêu ý kiến của mình với các anh
bằng nhiều cách. Hôm nay lại phải một lần nữa nêu ra ở đây, tôi rất đau lòng.
Quá khứ của chúng ta là đáng tự hào, bên cạnh những người còn sống đến hôm nay
như chúng ta, đã có biết bao người phải ngã xuống mà không thấy được ngày hòa
bình, thống nhất, ngày ước mơ của mình thành hiện thực. Nghĩ đến bạn bè mình
ngày ấy, những ngày chúng ta cùng hát ngất ngây đối mặt với súng đạn rồi lại
cùng bắt tay vào những công tác sau hòa bình, tôi thấy những lời anh nói hôm
nay như một mũi dao độc ác. Xin anh hãy nghĩ lại cho chín chắn hơn. Làm chính
trị đâu phải làm văn nghệ kiểu bốc đồng...
Tôi mong anh đừng đi xa hơn nữa.
NGÔ
ĐA
(nguyên chánh văn phòng MTTQ TP.HCM)
(nguyên chánh văn phòng MTTQ TP.HCM)
No comments:
Post a Comment