Ngô Nhân Dụng
Tuesday,
October 02, 2012 6:15:13 PM
Nguyễn Chí Thiện đã nhìn thấy Cái Ác. Và anh đã gọi thẳng tên nó
ra. Có lẽ vì tên anh là Chí Thiện, cho nên suốt đời anh lo vạch mặt Cái Ác.
Không
bao giờ nghỉ. Anh là người chững chạc. Một người thành thật, hồn nhiên, có tư
cách, đáng kính trọng. Anh luôn luôn khích lệ, góp ý kiến, không chờ được hỏi,
không khách sáo.
Gặp
nhau hôm hội Bắc Ninh ở đây, anh chỉ cho mấy chỗ sai chính tả trong bài tôi
viết về quá trình “Hán hóa miền Nam Trung Quốc.” Tôi nói với anh đó là một bài
trong cuốn sách đang viết giở về thời Bắc thuộc; với câu hỏi chính là vì sao
dân Việt Nam bị đô hộ một ngàn năm vẫn không mất nước; anh đề nghị ngay: Nếu
vậy thì anh phải đề cập đến những thắc mắc như thế này, thế này...
Lần
cuối cùng chúng tôi gặp nhau là ngày giỗ Ðỗ Ngọc Yến vừa qua, tôi đã nhờ anh
đọc hộ hơn trăm trang bản thảo cuốn sách; như anh đã hứa. Năm 1995, Ðỗ Ngọc Yến
gõ cửa phòng, báo tin “Có khách;” mở cửa ra, không ngờ thấy anh Nguyễn Chí Thiện
đang cười tươi, đưa tay ra bắt: “Tôi muốn gặp ông vì tuần trước mới ngồi ở Hà
Nội với mấy anh ấy, nghe ông nói trên đài BBC.” Anh kể tên mấy người bạn cùng
nghe đài, những người tôi đã nghe tên mà chưa bao giờ gặp. Gặp anh, giống như
gặp một người từ thế giới bên kia. Từ đó, chúng tôi là bạn.
Một
lần Giáo Sư Trần Quốc Vượng đã hỏi tôi và bạn Nguyễn Hữu Chung: “Các cậu có
biết tại sao những người đồng canh, đồng tuế lại dễ thân nhau hơn không?” Và
ông trả lời: “Vì họ cùng chịu những hoạn nạn giống nhau. Cùng trải qua những
cuộc cách mạng, những cuộc chiến tranh, những nạn đói như nhau ...” Tôi cùng
tuổi với anh Nguyễn Chí Thiện. Nhưng quả thật, chúng tôi trải qua những kinh
nghiệm cuộc đời khác hẳn nhau. Năm 1954, mẹ tôi đã dẫn các con vào Nam. Sau
cuộc di cư, cuộc đời của anh và tôi đã đi theo những con đường khác.
Năm
chúng tôi sống ở tuổi 20 thì nhiều thanh niên ở miền Nam và miền Bắc cũng nuôi
những hy vọng giống nhau.
Trong
bài thơ Ðồng Lầy, anh viết:
“Ngày
ấy, tuy xa mà như còn đấy
Tuổi
hai mươi, tuổi bước vào đời
Hồn
lộng cao, gió thổi chơi vơi
Bốn
phía bao la chỉ thấy
Chân
mây, rộng mới tuyệt vời!
...
Tuổi hai mươi tuổi của không ngờ.
Không
sợ!
Viển
vông đẹp tựa bài thơ
Mơ
ước
Ðợi
chờ
Vĩ
đại.”
Nhưng
sau đó, Nguyễn Chí Thiện đã gặp Cái Ác. Ðã nhìn thấy rõ mặt Cái Ác. Anh gọi
đích danh Cái Ác. Từ đó, định mệnh của anh là vạch mặt chỉ tên Cái Ác. Nguyễn
Chí Thiện đã vạch tội Cái Ác trong những trò giáo giở:
Tuổi
hai mươi mắt nhìn đời trẻ dại
Ngỡ
cờ sao rực rỡ.
Tô
thắm màu xứ sở yêu thương
Có
ngờ đâu giáo giở đã lên đường.
Năm
22 tuổi tôi làm nghề dạy học, vẫn làm thơ, mơ mộng yêu đương, còn anh đã vào tù
vì vạch mặt chỉ tên Cái Ác. Năm 25 tuổi ở miền Nam chúng tôi đang đi biểu tình
đả đảo Hiến Chương Vũng Tàu, nuôi hy vọng xây dựng một chế độ tự do dân chủ;
còn anh được tự do chưa đầy một năm thì lại bị bắt giam hơn 11 năm nữa. Năm
1965 chúng tôi đi làm trại công tác xã hội, cùng các sinh viên, học sinh đi
giúp đồng bào nông thôn; còn anh đã nhìn thấy, như trong bài thơ Ðất Này:
Ðất
này chẳng có niềm vui
Ngày
quệt mồ hôi, đêm chùi lệ ướt
Trại
lính, trại tù người đi không ngớt
Người
về thưa thớt dăm ba...
Trẻ
con đói xanh như tàu lá
...
Buồn tất cả
Chỉ
cái loa là vui!”
Ở
một nơi mà cả nước phải suy tôn “Cha Già Dân Tộc,” Nguyễn Chí Thiện vạch ra:
Mi
ngu si, mi chăng biết gì!
Cha
mẹ mi là dân tộc Việt
Anh
chị mi là dân tộc Việt
Mi
ngủ với ai mà là cha già của họ, hỡi Hồ Ly!
Cái
Ác không phải chỉ hiện hình trong một con người gian trá, mà trong cả một chế
độ, một chủ nghĩa, một guồng máy. Cái Ác lớn đẻ ra nhiều Cái Ác nhỏ.
Ðạo
lý tối cao của xứ đồng lầy.
Là
lừa thầy phản bạn
Và
tuyệt đối trung thành vô hạn.
Với
Ðảng, với Ðoàn, với lãnh tụ thiêng liêng.
Hạt
thóc, hạt ngô phút hóa xích xiềng.
Họa
phúc toàn quyền của đảng.
Chúng
trưởng sinh trong đêm tối nhiều năm.
Nên
chúng tưởng màu đen là ánh sáng!
Ếch
nhái vẫn đồng thanh đểu cáng
Chửi
bới mặt trời, ca ngợi đêm đen.
Năm
1980 Nguyễn Chí Thiện đã viết những lời phê phán mà ngày nay các nhà tranh đấu
cho dân chủ ở nước ta cũng lên tiếng tố giác. Vì sau hơn 30 năm cuộc sống đất
trước mặt vẫn như vậy:
“Mấy
cái đầu
Mấy
cái đầu bé tẹo
Quản
lý nước, nước nghèo
Cai
trị dân, dân khổ
Chỉ
được cái lỳ ra, không xấu hổ!”
Nguyễn
Chí Thiện đã chỉ rõ mặt Cái Ác. Anh đã dùng cả cuộc đời anh để vạch trần Cái
Ác. Cái Ác của Lê Nin đã được nhập khẩu vào nước ta. Một bài thơ viết năm 1983,
khi cả nước bị nạn đói, ở Thanh Hóa có người đã chết đói:
“Ðể
mãi mãi được làm chúa tể
Ðể
đánh bật đào tung gốc rễ
Giá
trị tinh thần đạo lý bền sâu
Ðể
bắt dân đen quỵ gối, cúi đầu
Ngậm
đắng, nuốt sầu
Chịu
trói!
Biện
pháp hàng đầu: cái đói!
Biện
pháp nhiệm mầu: cái đói!
Khi
người ta đói
Xin
đừng có nói văn hoa
Cùng
đạo lý cao xa!
Vì
những lời hay ý đẹp
Cái
dạ dầy lép kẹp không nghe!
Ðể
bắt nó nghe
Ðể
bắt nó làm
Phải
có trại giam, cái cùm, khẩu súng
Cùng
muôn thủ đoạn gian hùng
Dồn
ép nó lâm vào thế kiệt cùng
Không
thể cựa!
Bắt
nó phục tùng, hóa thành trâu ngựa
Phải
tuân theo
Mọi
yêu cầu của chế độ hùm beo!
Lúc
đó, ăn uống mới ban cho một tí!
Tem
phiếu mới phân chia từng tí!
Lê
nin nói vô cùng có lý
Khi
căn dặn bọn tay chân đồng chí:
“Không
kỷ luật nào bằng kỷ luật đói, chớ nên quên”
Còn
chúng ta cũng chớ nên quên
Phải
ghi nhớ điều này:
Khống
chế dạ dầy là chiến lược dài lâu
Chiến
lược hàng đầu của đảng!”
Nguyễn
Chí Thiện dùng thơ như một vũ khí chiến đấu với Cái Ác:
Thơ
của tôi không phải là thơ
Mà
là tiếng cuộc đời nức nở
Nhưng
anh cũng ca ngợi công dụng của thơ. Anh Nguyễn Văn Hải, mới bị kết án tù 12
năm, chắc sẽ thích thú những câu thơ viết năm 1972, Nguyễn Chí Thiện đã tiên
tri, nhắc đến biệt hiệu Ðiếu Cầy của anh:
Nhà
thơ có khả năng biến chiếc điếu cày thành bất tử
Biến
đám cầm quyền nghiêng ngả non sông
Thành
lũ hề nhố nhế lông bông
Phải
sống với Cái Ác một nửa cuộc đời, nhưng Nguyễn Chí Thiện vẫn nói lên những
tiếng của hy vọng:
Dù
thể xác lao tù héo khô muốn đổ
Dù
đau lòng dưới năm tháng vùi chôn
Ta
đã sống và không xấu hổ
Vì
ta cứu giữ được linh hồn
Nguyễn
Chí Thiện đã ra đi. Một nạn nhân của Cái Ác nhưng vẫn giữ được tâm hồn Thiện.
Những ai gần gũi anh chắc đều thấy anh tính tình hồn nhiên, giản dị. Tôi chưa
nghe anh nói xấu về một người nào bao giờ, trừ Cái Ác. Tôi rất mừng trước khi
qua đời anh đã tìm thấy một tôn giáo. Ðứng trước ngưỡng cửa giữa sự sống và sự
chết, một niềm tin sẽ giúp anh ra đi trong bình an. Nguyễn Chí Thiện
từ nay sẽ không còn bị Cái Ác quấn lấy nữa. Nhưng Ngọn Lửa Tim Gan của anh sẽ
còn cháy mãi trong lòng chúng ta:
Vang
mãi vô hạn
Tiếng
lòng chứa chan!
Sáng
mãi vô hạn
Ngọn
lửa tâm can!
No comments:
Post a Comment