Mon, 10/01/2012 - 15:22 — tuongnangtien
Vào những năm đầu của thập niên tám chục,
lúc vừa bắt đầu cuộc đời tị nạn, khi sắp bước vào tuổi 30, tôi được nhiều vị
trưởng thượng ở hải ngoại coi như là một mầm non – có rất nhiều triển vọng sẽ
tiến (rất) xa trong tương lai – trong cả hai giới người: cầm chai và cầm bút.
Ba mươi năm đã trôi qua, cả đống nước sông
(cũng như nước suối, và nước mắt) đã ào ạt chẩy qua cầu và qua cống. Tôi đã
không “tiến xa” và trở thành một… nhà văn, như kỳ vọng. Lều văn, chòi văn hay
túp văn cũng khỏi luôn.
Tôi quả có làm cho một số người (trong giới
cầm bút) thất vọng. Tuy nhiên – nói nào ngay, và nói cho nó công bằng – tôi
cũng đã khiến cho không ít vị thuộc giới cầm chai lấy làm (vô cùng) hãnh diện.
Tôi cầm viết bữa đực bữa cái nhưng cầm ly
thì đều như bắp, chưa sót bữa nào. Đã vậy, nhiều bữa còn mải cầm ly mà quên cầm
đũa nên… quá chén đều đều. Bởi vậy, cuối đời, tôi chỉ mong được là một thường
dân mà cũng không xong. Thay vào đó, tôi trở thành một thằng nát rượu.
Lỗi, tất nhiên, không phải tại tôi!
Tôi không có cái may mắn sinh ra trong một
gia đình có truyền thống văn học. Từ đời nọ đến đời kia, cả dòng họ của tôi
chưa từng có ai cầm bút. Họ chỉ cầm ly. Riêng bên ngoại không mấy khi có người
tỉnh táo. Ngoại tôi và mẹ tôi đều uống, và đều xỉn dài dài.
Con hư tại mẹ. Cháu hư tại bà. Tôi hư là
phải (giá). Ngay từ lúc ấu thơ, tôi đã suốt ngày loanh quanh bên bàn tiệc. Do
đó, những giai thoại về văn chương thơ phú thì tui mù tịt chớ chuyện quanh bàn
nhậu thì (ôi thôi) tui biết nhiều vô số. Sẵn đang rảnh nên xin kể (một) nghe
chơi.
Cuối thập niên năm mươi, khi mà chế độ Đệ I
Cộng hoà ở miền Nam bắt đầu có tai tiếng về tính chất độc tài thì dân làng nhậu
hay truyền tai chuyện (tiếu lâm) này:
Có một ông lớn hầm hầm chạy vô ty cảnh sát,
lôi một phụ nữ ra khỏi xe, nói như hét:
“Mấy anh điều tra vụ này liền cho tui.”
Vài tiếng sau, ông nhận được điện thoại.
Đầu dây bên kia, giọng một nhân viên cảnh sát (nghe) có vẻ rụt rè:
“Dạ thưa ông con mẹ nhận tội rồi.”
“Tội gì?”
“Cộng sản nằm vùng.”
“Ý trời, tui biểu mấy anh điều tra về vụ
khác. Nó ở nhà tui, và vợ tui mới mất cái hột xoàn, tìm hoài không ra, hiểu
chưa?”
Chuyện giễu này được kể ở tất cả các quán
nhậu của miền Nam, và nghe xong thì dân chúng “ở vùng địch tạm chiếm” đều bò
lăn bò càng ra cười mệt nghỉ. Không ít người cười tới té ghế luôn.
Người Việt quả là thích cười đùa. Điều đáng
tiếc là không phải lúc nào (và ở đâu) họ cũng có cơ hội cười cợt thoải mái, hả
hê như vậy.
Cùng thời điểm này, ở bên kia vĩ tuyến cũng
có một chuyện giễu cợt hơn nhiều nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng ai
cười, cười thầm hay cười lén (chắc) cũng không luôn. Và câu chuyện này - thay
vì chỉ để kể quanh bàn nhậu, cho vui - đã được báo chí miền Bắc đồng loạt loan
tin (“vụ xử án gián điệp ở Toà án Nhân dân Hà Nội”) cùng với những lời kết án
vừa hàm hồ, vừa đanh thép, nghe cứ y như thiệt vậy. Xin chầm chậm, lật lại vài
trang (*) báo cũ - đã úa vàng và phủ bụi thời gian:
Báo Thủ đô Hà Nội
(21/01/1960):
“Tên Nguyễn Hữu Đang thú nhận: ‘Báo Nhân
văn có tính chất chính trị ngay từ số 1′. ‘Mục đích của tờ báo là khích động
quần chúng cùng với chúng tôi chống lại lãnh đạo’. Để đạt mục đích ấy, - đây
vẫn là lời của tên Đang - chúng tôi đã dùng lối bịa đặt, vu khống, xuyên tạc,
các bài báo của chúng tôi không đúng sự thật, cứ viết bừa nói bừa, chuyện không
nói có và nói toàn những vấn đề quan trọng để gây những tác hại lớn.”
Báo Quân đội nhân dân (21/01/1960):
“Ta hãy nghe Đang cung khai trước Tòa án:
Tôi đã gây hoài nghi đối với sự lãnh đạo của Đảng và Chính phủ. Tôi đã cổ động
cho những xu hướng chính trị phản động. Tôi đã thổi phồng hoặc xuyên tạc bịa
đặt ra những khuyết điểm để nói xấu Chính phủ và những cơ quan Nhà nước”.
Báo Nhân dân (21/01/1960):
“Trước tòa án, với những bằng chứng đầy đủ,
bọn gián điệp nói trên đã nhận hết tội lỗi của chúng. Sau khi luật sư Đỗ Xuân
Sảng bào chữa cho các tội phạm, căn cứ vào chính sách xét xử và trừng trị của
Tòa án nhân dân là nghiêm trị bọn chủ mưu và bọn ngoan cố, khoan hồng với những
người lầm đường, bị lừa gạt đã biết hối cải …”
Báo Văn học (05/02/1960):
“Nguyễn Hữu Đang thú nhận: “Tư tưởng của chúng tôi là phản
động nên chúng tôi ra tờ báo Nhân văn để chống đối lãnh đạo, kích động quần
chúng làm áp lực đấu tranh”. Ngoài báo Nhân văn, Nguyễn Hữu Đang còn dùng nhà
xuất bản Minh Đức làm một công cụ để chống cách mạng. Y cung khai: ‘Tôi đã biến
nhà xuất bản Minh Đức thành một công cụ chống lãnh đạo.’”
Báo Thời Mới (21/01/1960):
“NĂM TÊN GIÁN ĐIỆP PHẢN CÁCH MẠNG, PHÁ HOẠI
HIỆN HÀNH CÚI ĐẦU NHẬN TỘI
Nguyễn Hữu Đang và Thụy An, đầu sỏ chủ mưu,
bị phạt giam 15 năm và mất quyền công dân 5 năm sau khi hết hạn giam”.
Mười lăm năm sau, sau khi mãn hạn tù, không
biết Thụy An và những nhân vật khác trôi dạt về đâu, riêng Nguyễn Hữu Ðang thì
lủi thủi trở lại làng quê ở Thái Bình:
… Gót nhọc men về thung cũ
Qùi dưới chân quê
Trăm sự cúi đầu
Xin quê rộng lượng
Chút thổ phần bò xéo cuối thôn
(”Ăn năn” - Phùng Cung)
Nguyễn Hữu Đang sống gần hết quãng đời còn
lại nhờ vào… côn trùng và cóc rắn! Ông cũng đã chọn sẵn chỗ nằm trong “… một
búi tre gần cuối xóm, độc giữa cánh đồng…, dưới chân búi tre ấy có một chỗ
trũng nhưng bằng phẳng, phủ dầy lá tre rụng, rất vừa người … Tôi sẽ nằm ở đó
chết để khỏi phiền ai … Tôi đã chọn con đường ngắn nhất để có thể bò kịp đến
đó, trước khi nhắm mắt xuôi tay” (Phùng Quán, “Ngày Cuối Năm Tìm Thăm Người
Dựng Lễ Ðài Tuyên Ngôn Ðộc Lập.” Ba Phút Sự Thực, 2nd ed. Nhà
Xuất Bản Văn Nghệ Sài Gòn: 2007, 137).
Xử thế nhược đại mộng. Mười lăm năm tù, và
mười lăm năm sống vất vưởng bên lề xã hội (kể như ) chỉ là … một giấc ngủ trưa
– với rất nhiều ác mộng!
Cho đến khi ông nhắm mắt lìa đời, tội danh
gián điệp mới được “châm chước” (chút đỉnh) thành “mắc sai lầm tham
gia nhóm Nhân văn-Giai phẩm.”
Thiệt là mừng muốn chết!
Cớ sao mà “cách mạng” lại “chiếu cố” đến
Nguyễn Hữu Đang tận tình (và tuyệt tình) tới cỡ đó? Một trong những nguyên do,
có thể nhìn thấy được, là vì ông đã không chịu chấp nhận điều mà ông gọi là sự
“xộc xệch” trong hiến pháp của nước CHXHCNVN.
Trên Nhân văn số 4,
số ra ngày 5.11.1956, Nguyễn Hữu Đang còn (trót dại) lật cái mặt nạ đang
đeo của Đảng CSVN:
“Hoà bình lập lại đã hai năm, dù cuộc đấu
tranh thực hiện thống nhất đất nước có phức tạp, gay go thế nào thì cũng không
thể coi miền Bắc như ở một hoàn cảnh bất thường để duy trì mãi tình trạng thiếu
một nền pháp trị hẳn hoi…”
“Do pháp trị thiếu sót mà Cải cách Ruộng
đất hỏng to đến thế. Do pháp trị thiếu sót mà quân đội chưa có chế độ binh dịch
hợp lý, công an hỏi giấy giá thú đôi vợ chồng ngồi ngắm cảnh trăng lên ở bờ hồ,
hộ khẩu rình bên cửa sổ khiến người ta mất ăn, mất ngủ, cán bộ thuế tự tiện vào
khám nhà người kinh doanh, ở khu phố có chuyện đuổi nhà lung tung hoặc ép buộc
người ở rộng phải nhường lại một phần nhà cho cán bộ hay cơ quan ở. Do pháp trị
thiếu sót mà nhiều cơ quan bóc xem thư của nhân viên và một ngành rất quan
trọng nọ đòi thông qua những bài báo nói đến mình, làm như một bộ phận của Nhà
nước lại có quyền phục hồi chế độ kiểm duyệt mà chính Nhà nước đã bãi bỏ. Do
pháp trị thiếu sót, người ta đã làm những việc vu cáo và đe doạ chính trị trắng
trợn…”
Ông đã bị mang đi chôn (sống) bằng bản án
mười lăm năm tù, và vùi dập cho đến chết chỉ vì lên tiếng đòi hỏi một thể chế
pháp trị “chính qui” như vậy.
Năm mươi năm sau, khi “Bàn Về Chính
Danh Trong Thể Chế Pháp Trị” một công dân Việt Nam khác – ông Lê Công Định – cũng đã phải một lỗi
lầm (chí tử) tương tự khi đã chỉ ra cho mọi người thấy “mặt thật” của những kẻ
đang nắm quyền bính tại xứ sở này:
“Không cần phải chờ đến kết quả ‘bầu cử’
vào ngày 26 và 27 tháng 6/2006 vừa qua tại Quốc hội, ngay từ lúc bế mạc Đại hội
Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ X, ai cũng biết Ủy viên Bộ Chính trị nào sẽ đảm
nhận những chức vụ Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Nước và Thủ tướng Chính phủ.”
“Dư luận không hề ngạc nhiên khi biết các
ông Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng lần lượt được ‘tấn
phong’ vào những vị trí then chốt đó.”
…
“Việc điều hành hệ thống quản lý nhà nước
với cơ chế thông qua những quyết sách quan trọng và bầu chọn nguyên thủ quốc
gia, mà trên thực tế do một đảng chính trị quyết định, dù là đảng cầm quyền,
một lần nữa cho thấy Đảng, chứ không
phải nhà nước, đang cai trị quốc gia. Thể chế chính trị như vậy, trong
ngành chính trị học, được định danh là ‘đảng trị’, chứ không phải ‘pháp trị’.
Lê Công Định đã bị bắt giữ. Tất cả các cơ quan truyền thông của nước CHXHCNVN đều
đồng loạt đưa tin là ông đã… nhận tội (rồi) cùng với những lời kết án vừa hàm
hồ, vừa đanh thép – như họ đã từng dùng để nhục mạ Nguyễn Hữu Đang, năm mươi
năm trước.
Trí nhớ của những người làm báo ở Việt Nam,
xem chừng, không được tốt; hoặc giả, tâm địa của họ hơi bị xấu. Còn giới lãnh
đạo của xứ sở này thì rõ ràng là kém cỏi cả hai: về tâm địa cũng như ký ức.
Với tất cả quyền lực trong tay thì có khó
khăn gì trong chuyện bắt một người đem giam, ép họ phải nhận tội để xin khoan
hồng, rồi mang rêu rao (một cách hể hả) trên mọi phương tiện truyền thông.
Tôi chưa bao giờ có dịp đặt chân đến Hà Nội
nhưng cứ theo lời kể của ông Phùng Quán
thì đây là nơi:
Chín người - mười cuộc đời rạn vỡ
Bị ruồng bỏ và bị lưu đầy…
Nguyễn Hữu Đang chỉ là một trong vô số
những nạn nhân mà “cuộc đời rạn vỡ,” trong thời gian hơn năm mươi mà những
người cộng sản nắm được quyền bính ở Việt Nam. Xin đừng ai ảo tưởng rằng nhà
đương cuộc Hà Nội lại sẽ có thể tiếp tục gây những tội ác tương tự lên cuộc đời
của Lê Công Định.
Thời thế đã đổi.
Gió đã chuyển rồi. Hãy để dành “những lời thú tội” và “xin khoan hồng” cho
những phiên toà sắp tới, khi mà những kẻ tội phạm đích thực (của cả dân tộc
Việt) sẽ bị mang ra xét xử - trong tương lai (rất) gần thôi.
Tưởng Năng Tiến
(*) Tất cả các bản tin về phiên toà xử Nhân
Văn - Giai Phẩm, do Lại Nguyên Ân sưu tầm, đều có thể đọc được ở talawas.
No comments:
Post a Comment