Nguyễn
Thanh Văn
Cập nhật: 10/12/2013
Cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai gây biết bao đổ
vỡ và tang tóc khắp nơi, với con số lên đến 70 triệu người tử vong đã cho thấy
sự thất bại của Hội Quốc Liên được thành lập năm từ 1919 trong mục tiêu chính
là ngăn ngừa chiến tranh và cũng đã cho nhân loại thấy ra rằng chính các chế độ
độc tài chà đạp nhân quyền là nguyên nhân gây nên chiến tranh tang tóc cho loài
người.
Năm 1945, 50 chính phủ và hàng trăm các tổ chức phi
chính phủ đã nhóm họp tại San Francisco lập ra một cơ cấu mới để thay thế Hội
Quốc Liên, đó là Tổ chức Liên Hiệp Quốc (LHQ). Khởi đi từ đó một Ủy ban Nhân
quyền Liên Hợp Quốc được thành lập để soạn thảo một văn bản về Nhân quyền mang
tính phổ quát hầu đáp ứng sự khao khát một hệ thống chuẩn mực mới về quyền con
người trên toàn cầu.
Khoảng giữa năm 1946, văn bản về Nhân quyền sau
nhiều lần được trao đổi tại LHQ để sửa chữa, bổ sung toàn diện, LHQ đã đề cử
một Ủy Ban Đặc nhiệm gồm nhiều chuyên gia lỗi lạc về luật học, lịch sử, chính
trị, văn hóa, xã hội… xem xét tiếp. Tháng 9 năm 1948, Ủy Ban Đặc Nhiệm đệ trình
bản dự thảo tuyên ngôn cho Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc.
Ngày 10 tháng 12 năm 1948 tại cung điện Chaillot ở
Paris, Pháp quốc, Đại hội đồng LHQ chính thức thông qua bản Tuyên ngôn Thế giới
về Nhân Quyền với 100% phiếu thuận và 8 phiếu trắng.
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền là một văn kiện đề cao
các quyền phổ quát của con người, không phân biệt chủng tộc, màu da, tôn giáo
hay giới tính nam nữ. Là lý tưởng chung của nhân loại mà tất cả các quốc gia
thành viên đều chấp nhận và có nghĩa vụ phải tôn trọng. Tuy nhiên nó không có
hiệu lực pháp lý và giá trị cưỡng hành. Vì vậy vào ngày 16.12.1966, LHQ đã phải
ban hành thêm hai Công Ước Quốc Tế về Nhân Quyền. Đó là Công Ước Quốc Tế về
Quyền Dân Sự và Chính Trị; và Công Ước Quốc Tế về Quyền Kinh Tế, Xã Hội và Văn
Hóa. Hai Công ước này kết hợp với bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã trở
thành bộ Luật Quốc Tế Nhân Quyền của LHQ.
Ngày 20.7.1977, tại phiên họp lần thứ 32 Đại Hội
Đồng LHQ, CHXHCN Việt Nam được chính thức công nhận là thành viên thứ 149 của
LHQ. Và năm 1982 nhà nước CSVN cũng đã ký kết 2 Công ước về Quyền Dân Sự và
Chính Trị và Quyền Kinh Tế, Xã Hội và Văn Hóa. Như vừa đề cập ở trên, khi gia
nhập Liên Hiệp Quốc có nghĩa là CSVN đã cam kết tôn trọng tinh thần của Hiến
Chương Liên Hiệp Quốc với 4 mục tiêu và 6 nguyên tắc hoạt động của tổ chức quốc
tế này. Một trong những mục tiêu vừa kể của Liên Hiệp Quốc là: “Thực hiện hợp
tác quốc tế thông qua giải quyết các vấn đề quốc tế trên các lĩnh vực kinh tế,
xã hội, văn hoá và nhân đạo trên cơ sở tôn trọng các quyền con người và quyền
tự do cơ bản cho tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, màu da, ngôn ngữ
và tôn giáo...“. Bên cạnh đó, một trong những nguyên tắc hoạt động của Liên
Hiệp Quốc được quy định như sau: “Tôn trọng các nghĩa vụ và luật pháp quốc
tế;...“
Tuy nhiên, ngay thời điểm gia nhập Liên Hiệp Quốc,
CSVN đã nổi tiếng là một nhà cầm quyền chà đạp nhân quyền vô cùng thô bạo. Dù
lúc đó thông tin đang bị bưng bít chặt chẽ nhưng cả thế giới cũng đều biết việc
hàng trăm ngàn cán bộ, viên chức Việt Nam Cộng Hoà bị giam cầm nghiệt ngã mà
không cần xét xử. Bên cạnh đó là sự kiện hàng triệu người Việt phải bỏ nước ra
đi vì sự tàn bạo và vô nhân của chế độ đã làm rúng động lương tâm nhân loại; từ
đó thế giới có thêm một từ ngữ mới “thuyền nhân“ (boat people). Cho đến nay,
sau gần 40 năm là thành viên của Liên Hiệp Quốc và bức màn bưng bít thông tin
đã bị sự tiến bộ của kỹ thuật truyền thông, đặc biệt là của internet, xuyên
thủng tan tành; CSVN tuy không còn dám tái diễn những chính sách bạo tàn một
cách lộ liễu trên quy mô hàng triệu người như trước đây, nhưng như thế không có
nghĩa là chế độ đã bớt đi sự tàn ác, mà chỉ uyển chuyển, tinh vi hơn trong các
hành vi chà đạp nhân quyền. Trong những năm gần đây, khi tù nhân chính trị được
chế độ coi như một thứ con tin, một món hàng trao đổi với thế giới bên ngoài,
thì những chiến dịch đàn áp nhân quyền của chế độ ngày càng dồn dập và có hệ
thống hơn. Có thể nói rằng, kể từ khi trở thành thành viên LHQ cho tới nay, nhà
cầm quyền CSVN chưa bao giờ tôn trọng những gì đã ký kết về quyền con người.
Người dân VN luôn bị ngăn cấm, sách nhiễu, đàn áp, bắt bớ tù đày, rồi hình sự
hóa chỉ vì họ thực thi một cách ôn hòa những quyền đã được ghi trong bộ luật
Nhân Quyền của LHQ.
Để nguỵ biện cho những hành động vi phạm nhân quyền
của mình, nhà cầm quyền CSVN luôn viện cớ rằng vì dị biệt văn hóa, vì “nhận
thức“ về nhân quyền Việt Nam khác biệt với nhân quyền của các nước tây phương,
hoặc vì an ninh quốc gia, v.v.... Không những thế, nhà cầm quyền còn “thừa“ trơ
trẽn để lập đi lập lại rằng tại Việt Nam không có ai bị bắt chỉ vì có chính
kiến riêng, quan điểm chính trị khác, hay ủng hộ dân chủ,… dù rằng cả thế giới
đều biết quá rõ về những người tù lương tâm đang bị giam cầm, trong đó rất
nhiều người nổi tiếng trong dư luận thế giới như Linh lục Nguyễn Văn Lý,
Blogger Điếu Cày, Tạ Phong tần, Trần Huỳnh Duy Thức, Luật sư Cù Huy Hà Vũ, Luật
sư Lê Quốc Quân,v.v…
Chính vì thế mà các tổ chức nhân quyền như Ủy Hội
Nhân Quyền LHQ, Ân Xá Quốc Tế, Hội Bảo Vệ Ký Giả, Hội Ký Giả Không Biên Giới,
Cơ Quan Theo Dõi Nhân Quyền, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam và Quốc Hội của
nhiều quốc gia, như Liên Hiệp Âu Châu, Hoa Kỳ, Úc, Gia Nã Đại, v.v... đã nhiều
lần chỉ trích, lên án Cộng Sản Việt Nam vi phạm nhân quyền và đòi hỏi nhà cầm
quyền Hà Nội phải trả tự do cho tất cả các tù nhân lương tâm vì họ đã tranh đấu
trong tinh thần bất bạo động và theo đúng luật Quốc Tế Nhân Quyền.
Ngày 18.4.2013, Nghị viện Châu Âu đã ra nghị quyết
về tình trạng nhân quyền của Việt Nam bày tỏ sự quan tâm đến những nhà báo và
blogger bị kết án tù và đàn áp tại Việt Nam. Đồng thời cơ chế này cũng lên án
các hành vi vi phạm liên tục quyền con người của nhà cầm quyền như đe dọa, quấy
rối, tấn công, bắt bớ tùy tiện, kết án tù nặng nề qua những phiên tòa trí trá,
thậm thụt đối với các nhà hoạt động chính trị, nhà báo, blogger, những người
bất đồng chính kiến hoặc bảo vệ nhân quyền; dù rằng họ chỉ thể hiện quan điểm
trên mạng Internet… Ngoài ra, nghị quyết này còn kêu gọi chấm dứt tình trạng
thu hồi đất đai bất hợp pháp và đàn áp tôn giáo; cũng như kêu gọi nhà cầm quyền
CS Việt Nam chỉnh sửa hoặc tháo gỡ những luật lệ hạn chế quyền tự do báo chí và
tự do thể hiện chính kiến.
Ngày 19/04/2013, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã công
bố báo cáo thường niên của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ về tình trạng nhân quyền trên
thế giới. Trong phần về Việt Nam, báo cáo này đề cập đến việc nhà cầm quyền
CSVN vẫn hạn chế nghiêm ngặt các quyền chính trị của công dân, đặc biệt là
quyền thay đổi chính phủ, và tiếp tục kiểm soát Internet, đặc biệt là sử dụng
điều luật về tội "tuyên truyền chống Nhà nước" như điều 88 để vu
khống, để hạn chế các quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí.
Mới đây, phán quyết của Ủy ban Giam giữ Tùy tiện của
Liên Hiệp Quốc về trường hợp luật sư Lê Quốc Quân và quyết định của Ủy Ban này
tố cáo việc bắt bớ, kết án và tiếp tục giam giữ một cách bất hợp pháp mười sáu
nhà hoạt động xã hội và chính trị tại Việt Nam, đã tô đậm thêm những nét vi
phạm nhân quyền của nhà cầm quyền CSVN ngay trước ngày kỷ niệm 65 năm bản Tuyên
Ngôn Quốc tế Nhân Quyền.
Những sự kiện vừa kể cho thấy, vi phạm
nhân quyền không là hiện tượng mà chính là bản chất của chế độ CSVN. Bởi thế nên chẳng lạ gì khi mà ngay cả những cuộc dã ngoại phân phối bản
tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cũng bị nhà cầm quyền coi là có “tội“ để ngăn
cấm, bắt bớ. Tự thân là một chế độ vi phạm nhân quyền trầm trọng, chuyên xử
dụng công an để sách nhiễu, khủng bố, tra tấn người dân và luôn bị thế giới lên
án, nhưng chế độ CSVN vẫn xin làm ứng viên và trở thành thành viên của Hội Đồng
Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc nhiệm kỳ 2014-2016, và vẫn ký kết vào Công ước Chống
Tra Tấn của Liên Hiệp Quốc. Chưa biết điều này sẽ ảnh hưởng đến hành vi ứng xử
đối với các quyền con người của Hà Nội ra sao, nhưng chắc chắc là đã cung cấp
thêm cho lực lượng đấu tranh cho tự do và nhân quyền tại Việt Nam những công cụ
mới để đấu tranh cho các mục tiêu của mình.
Hướng tới ngày Quốc Tế Nhân Quyền năm nay, người
Việt cần hành xử các "quyền đương nhiên" của con người. Đó là tự tìm
đọc và quảng bá rộng rãi bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, Công Ước về các
quyền Dân Sự và Chính Trị, Công Ước Chống Tra Tấn đến mọi người khắp cả nước,
dù nhà cầm quyền có cho phép hay không. Đây là việc làm được Ủy Hội Nhân quyền
LHQ cổ vũ, mà Việt Nam đã trở thành thành viên vào ngày 7.11.2013 vừa qua thì
nhà cầm quyền CSVN không có lý do gì để ngăn cấm. Nếu không thì Ủy Hội này sẽ
trở thành “Ủy Hội Chà Đạp Nhân Quyền“ của LHQ nhiệm kỳ 2014-2016.
Đã đến lúc
người Việt Nam phải khẳng định tập đoàn lãnh đạo CSVN không có quyền và không
thể dìm mãi dân tộc Việt Nam sống dưới lằn mức giá trị con người mà
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã minh định, để cho nhà cầm quyền tự tung tự tác
kéo cả dân tộc vào hố đen tụt hậu.
No comments:
Post a Comment