Mon, 06/16/2014 - 12:22 — nguyentuongthuy
Sau khi về nước, mình viết 5 kỳ “Từ xứ sở tự do
trở về mất tự do”. Đây cũng là loạt bài về chuyến đi Mỹ đáng nhớ. Vì vậy, kỳ
này gọi là kỳ thứ 6.
Con gái và con rể mình đi học cao học ở Hàn Quốc.
Chúng nó sinh con, "mời" mẹ nó sang "chơi" 3 tháng. Mình phải
đặt hai từ “mời” và “chơi” trong ngoặc kép vì thực ra sang đấy để trông con cho
chúng nó chứ chơi gì. Bà ấy đi rồi, mình ở nhà đi biểu tình. Một hôm bà ấy lên
mạng đọc được tin mình bị an ninh Bộ Công an thẩm vấn vì “can tội” viết đơn xin
trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, rồi tin mình đi biểu tình bị bắt, liền nhắn lên
yahoo Messenger: “Em không còn biết nói với anh thế nào nữa”, cứ làm như mình
là đứa trẻ hư không dạy được. Mình lờ đi không thèm trả lời. Năm ấy là 2011, bà
xã mình chưa thành “phản động”.
Hết visa 3 tháng, bà ấy về. Chúng nó lại rủ rê bố
sang chơi. Mình không sang, lại bảo hay chúng con lo tiền để bố đi du lịch Đông
Nam Á. Mình bảo, tao có đi thì đi Mỹ, không thì thôi. Con gái trề môi: Bố mà
đòi đi Mỹ... Rồi nó lại hỏi sao bố nói thế, mình bảo đi Mỹ là biết cả thế giới
chứ cần phải đi đâu.
Nói thế là nói đến vị thế của Mỹ trên quốc tế, chứ
sao mà biết hết được mọi ngóc ngách của thế giới cơ chứ. Mà mình cũng nói đại
chứ có âm mưu đi Mỹ gì đâu.
Mình có thằng em không phải huyết thống, cũng chẳng
phải là người dưng nhưng lại là người gần gũi chỉ sau em trai :) Nó làm cán bộ,
cũng đã đi Nhật, đi Thái. Một hôm về quê, mình với mấy ông anh ngồi nói chuyện
cảnh sát giao thông làm sai biên bản hiện trường trong vụ tai nạn mới xảy ra gần
làng. Nó tức lắm, nói gay gắt:
- Anh không đi nước ngoài anh không biết chứ, Thái
Lan nó cũng đầy nhà ổ chuột ra đấy.
Hẳn là nó cho mình thuộc loại “ếch ngồi đáy giếng”.
Mà câu chuyện tụi mình đang nói có dính đến chuyện ca ngợi bọn tư bản hay nói xấu
chế độ của nó đâu. Nó nói xong bỏ đi, còn mình thì cũng không có nhu cầu tranh
luận thắng thua với nó.
Dù vậy, mình vẫn yên trí với thân phận “ếch ngồi đáy
giếng”. Thực ra, thời buổi thông tin Internet, cần gì phải sờ vào cái gì mới biết
nó ra sao. Ví dụ mình được đẻ ra sau nhưng vẫn biết thế chiến thứ 2 diễn biến
như thế nào, học thuyết Mác - Lê nin được áp dụng ra sao, thậm chí còn biết cả
trái đất hình thành cách đây 5 tỉ năm nữa… Đương nhiên, khi đi đến đâu trực tiếp
mắt nhìn, tai nghe thì nó vẫn sinh động hơn.
Khi bên Mỹ đặt vấn đề mời mình sang kể cũng hơi bất
ngờ. Lilly bảo nếu chú không ngại Việt Tân thì đây là một chuyến đi bổ ích.
Mình biết Ban tổ chức có 5 thành viên mà Việt Tân là một. Việt Tân thì đã sao.
Mình thì chẳng ngại ai, kể cả gặp là trùm đế quốc Obama. Mà mấy ông nguyên thủ
quốc gia chả đều gặp ông ấy rồi đó thôi. Chẳng lẽ mình nhát hơn mấy ông ấy.
Mình bảo Lilly để chú trả lời sau một ngày. Thực ra,
mình chẳng đắn đo cân nhắc gì, có điều để bàn với vợ cho phải “phép”. Vợ mình
xui đi đã đành, lại còn bảo, em nghiệm qua nhiều chuyện rồi, anh nói cái gì cứ
y như rằng. Ba năm trước anh bảo đi Mỹ thì bây giờ đi Mỹ. Rõ là chồng tung vợ hứng.
Như đã nói, mình yên trí trong phạm vi cái biên giới
này nên khi nhận được giấy mời sang Mỹ thì mình chưa có hộ chiếu. Lúc này vào
khoảng 24 hay 25/3 rồi. Chưa có thì làm. Thế là đi làm. Đúng hẹn, 7/4/2014 mình
đến lấy.
Mọi người bàn hay là mình sang Thái Lan (xuất cảnh
thử) rồi từ Thái Lan xin visa đi Mỹ. Nhưng ý định đó nhanh chóng cho qua. Mình
thích đi thẳng từ Hà Nội, không đi được thì thôi, mặt khác cũng đã muộn rồi.
Ở VN, có một điều rất khó chịu là cấm ai xuất cảnh
không bao giờ báo cho người ta biết. Đến khi mua vé, qua cửa an ninh mới biết
là bị cấm xuất cảnh làm mất bao nhiêu công sức chuẩn bị, kể cả hao tổn về tiền
nữa. Đó là việc làm không đàng hoàng.
Ngày 21/4 mình đi phỏng vấn. Ông Tây hỏi mình: Ông định
sang Mỹ bao lâu, mình bảo tôi đi khoảng 10/5 thì về. Nói chưa hết câu, ông ta
đã “Ok, xong rồi”. Nhớ lời Hồng Thuận dặn, mình nán lại bảo, đừng gửi qua đường
bưu điện, cứ gọi điện để tôi đến lấy. Ông ấy nói hộ chiếu chúng tôi vẫn gửi qua
bưu điện, đều tới tay cả. Mình trình bày rằng, tôi đề phòng trường hợp như bác
Tô Oanh. Bác ấy biết, lên bưu điện hỏi thì họ bảo tại nó “lạc” sang tận … Hải
Dương. Nhỡ hộ chiếu của tôi cũng bị “lạc” sang tỉnh nào đó, có tìm được cũng lỡ
hết việc. Cuối cùng, ông ta cũng “ok”.
Làm thủ tục thì cứ làm, chuẩn bị thì cứ chuẩn bị
nhưng mình nghĩ sẽ bị chặn ở sân bay là cái chắc. Nguyễn Lân Thắng bị chặn
ở sân bay ngày 5/4, Huyền Trang bị chặn ngày 13/4. Còn Phạm Chí
Dũng bị chặn và bị thu hộ chiếu hôm 1/2/2014 khi chàng tiến sĩ này lò dò ra
sân bay Tân Sơn Nhất với “mưu đồ” tham dự một cuộc hội thảo về dân chủ và nhân
quyền, bên cạnh cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) về nhân quyền tại Việt
Nam diễn ra tại Genève ngày 05/02/2014.
Hai hôm sau, tức ngày 23/4, sứ quán gọi đến lấy
visa. Lúc ấy đã hơn 3 giờ chiều nên mình bảo thôi để mai. Xong báo tin cho Hồng
Thuận cứ mua vé cho chú vào chuyến gần nhất. Vài phút sau thì Hồng Thuận gửi vé
cho mình. Sáng hôm sau mình đến lấy visa rồi tối ra sân bay để đi chuyến 22h50
đêm. Mình bảo đi đến 10/5 mà cấp visa cho mình với thời hạn 1 năm lận.
Lúc này 5 người đã sang tới nơi. Chị Kim Chi, Ngô
Nhật Đăng, Nguyễn Đình Hà sang ngày 18/4, bác Tô Oanh ngày 19/4 còn Lê
Thanh Tùng ngày 21/4. Thành viên của đoàn 5 người lúc này coi như chốt.
Bà xã lo hành lý cho mình ngay từ khi có giấy mời:
va ly, ba lô, túi nhỏ. Lại lo mua quà Việt Nam sang bên ấy. Sát lúc đi mình bảo
thôi, cho anh mấy bộ quần áo vào ba lô là được. Rồi nó đuổi về ngay ý mà.
Mình vứt cái va ly lại, khoác ba lô ra sân bay sớm.
Theo tiễn chỉ có vợ con, còn bạn bè chẳng ai biết, trừ thằng cu Trung (con cô
Bùi Thị Minh Hằng và Lê Quốc Quyết). Cả hai không biết lấy thông tin từ đâu ra.
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
(Còn tiếp)
----------------------
No comments:
Post a Comment