04:34:am 11/05/12
Nguyễn Ngọc Như
Quỳnh (Mẹ Nấm)
Khó
mà so sánh cảm giác khi đứng giữa đoàn biểu tình phản đối hành vi xâm lược của
Trung Quốc ở trung tâm tài chính Makati, thủ đô Manila, Philippines, và cảm
giác của những ngày hè rực lửa năm ngoái ở bờ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Nhìn
các bạn xung quanh hét vang trời “China Back Off – Back Off” thật mạnh mẽ và
khí thế, tôi nhớ tiếng hô giữa lòng Hà Nội vào đầu tháng 8 năm ngoái, “Phản đối
Trung Quốc xâm lược – Phản đối, phản đối”. Tự nhiên thấy mũi cay cay, nước mắt
cứ chực trào ra.
Có
thể không ai hiểu được cảm giác đó của tôi, cũng như anh bạn người Đức đi bên
cạnh an ủi: “Đừng khóc, phải đứng thẳng để hô thay cho các bạn Việt Nam khác chứ!”.
Bạn
tôi biết, hôm nay tôi đi biểu tình thay cho rất nhiều người bạn ở nhà.
Trước
khi đi anh bạn tôi có nói: “Rồi em sẽ thấy, biểu tình ở xứ tự do nó
khác xa với lần em tham gia ở nhà. Ở đây, bày tỏ chính kiến và thái độ đối với
quốc gia là điều vui vẻ nhất.”
Và
quả đúng như vậy, người Phi hô khẩu hiệu mạnh mẽ, dứt khoát, và họ cũng hát hò,
nhảy múa để bày tỏ lòng yêu chuộng hòa bình của mình.
“Biểu
tình không phải là hành vi quá khích, biểu tình là quyền bày tỏ thái độ của con
người. Tại sao chính phủ Việt Nam lại cấm công dân mình yêu nước?” – Florenz đã hỏi với
tôi khi nghe tôi bảo rằng, tôi có mặt ở đây vì những người ngư dân Lý Sơn mà
tôi đã gặp, vì những người bạn tôi đã bị bắt giam, và vì chính bản thân tôi đã
bị giữ trái phép ở đồn công an hơn một ngày khi tôi tuyên bố “Với trách nhiệm
của một công dân, tôi sẽ đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược” vào ngày
5/06/2011 tại Sài Gòn.
Người
Phi không biểu tình vì muốn làm gia tăng căng thẳng trong mối quan hệ ngoại
giao.
Họ
biểu tình vì tình yêu với đất nước mình, và để chứng minh cho Trung Quốc thấy,
họ yêu hòa bình và đòi hỏi công bằng bằng luật pháp quốc tế.
Họ
đã cười khi Trung Quốc đưa ra các cảnh báo với công dân của mình không nên đi
một mình ở Manila vào trưa hôm nay ngày 11/05/2012.
Lãnh
sự quán vắng lặng, không có cảnh các nhân viên an ninh thường phục lom lom chỉa
máy quay phim chụp hình vào đám đông biểu tình, không có hàng rào và các biển
cấm chụp hình.
Lực
lượng cảnh sát đứng đằng sau và trước đoàn biểu tình từ nhiều phía để làm nhiệm
vụ giữ gìn trật tự giao thông.
Một
anh cảnh sát dẫn tôi băng qua đường để đi vào đám đông khi anh bạn tôi đẩy tôi
ra phía trước: “Quỳnh, em phải đi vào chỗ kia kìa. Chụp hình nhiêu đó đủ rồi, em cần
đứng trong biển người đó, mới cảm nhận được hết cảm giác của hôm nay”.Và
quả thật, tôi thấy mình sắp khóc mấy lần khi đứng giữa đoàn biểu tình ở
Philippines mà mơ về Việt Nam.
Đứng
giữa Manila tôi biết rằng mình có mặt hôm nay ở đây để thấy rằng từ trước đến
giờ tôi chỉ hiểu thế nào là tự do nhưng không thật sự cảm được tự do.
Tôi nghiệm ra rằng: lòng tự hào dân tộc là thứ mà dân tộc
tôi không thiếu, nhưng tự do để bày tỏ nó công khai thì lại vô cùng thiếu thốn.
Nhìn
những người bạn Phi, tôi đau đớn nhận ra rằng lòng tự hào dân tộc của đồng bào
tôi đã và đang bị bỏ tù. Và chính vì như thế nó không còn vẹn nguyên, nó chỉ
còn là một niềm tự hào dân tộc bị tật nguyền.
Bài
và ảnh: Facebook Mẹ Nấm
No comments:
Post a Comment