Saturday, 26 May 2012

QUÝ TỬ QUẦN QUẬT LÀM THÊM, BÍ THƯ TRỔ TÀI ĂN NÓI (Tam Thái - Đào Tuấn)




Tam Thái - Phụ Nữ Today
Thứ Sáu, 25/05/2012, 20:41 [GMT+7]

(Trái hay phải) - Cuối cùng thì sự thật rành rành xung quanh khu vườn thượng uyển lộng lẫy ở Hải Dương cũng được phơi bày, thông qua những lời thật như đếm của những người có trách nhiệm liên quan. Hẳn độc giả cũng không còn lạ, nhưng cứ xin điểm qua đây tiến trình sự thật được phơi bày, hiển hiện giữa ánh mặt trời.

Cơ ngơi này là của con, chứ không phải là của bố!

Hôm thứ Hai, 21/5, trả lời báo Giáo dục Việt Nam, ông Bí thư chỉ đính chính một thông tin duy nhất, ấy là không phải gia đình ông xây nhà trên đất nông nghiệp, mà đất đã được chuyển đổi đàng hoàng. Ông tuyệt nhiên không nói đến chuyện nhà báo phản ánh: Đất của ông, tài sản trên đất cũng là của ông.

Hôm sau, 22/5, Chủ tịch UBND huyện Ninh Giang (Hải Dương) Nguyễn Xuân Thuấn mau mắn khẳng định đất này không phải thuộc sở hữu của đồng chí Bùi Thanh Quyến mà của anh Bùi Thanh Tùng, con trai ông Quyến (theo báo Lao Động). Ông Chủ tịch huyện cũng chẳng đả động gì đến chuyện tài sản trên đất là của ai.

Sang ngày 24/5, đến lượt đích thân con trai ông Bí thư lên tiếng hùng hồn nhận toàn bộ dinh cơ đang xây dựng là của mình, đồng thời không quên khẳng định: Tiền xây nhà là mồ hôi, nước mắt, xuất phát từ trí tuệ, vận động cá nhân chứ không phải là dựa dẫm vào bất kỳ ai, vào mối quan hệ nào.

Cứ tạm bỏ qua những mâu thuẫn nho nhỏ trong lời phát ngôn của 3 nhân vật, hẳn người trần mắt thịt chúng ta phải vừa xuýt xoa về tài làm kinh tế, vừa gật gù trước con đường hoạn lộ thênh thang của chàng thanh niên này. Tiếc là không có nguồn thông tin nào cho biết quý tử nhà ông Bí thư đã bao nhiêu tuổi, nhưng bằng chứng về cái sự trí tuệ, vận động cá nhân của anh thì đã rành rành: Hiện đang là Trưởng phòng Việc làm – An toàn lao động của Sở Lao động, Thương binh và Xã hội Hải Dương.

Thật đúng là tuổi trẻ tài cao, hổ phụ sinh hổ tử và người ta hoàn toàn có quyền hi vọng một ngày kia anh sẽ làm quan to hơn cả bố để xứng với câu nói của người xưa rằng con hơn cha thì nhà có phúc.

Dĩ nhiên, sẽ có một vài kẻ xấu bụng cho rằng thế nào chả có chút ít dây mơ rễ má giữa ông bố đừng đầu tỉnh với địa vị hiện tại của cậu con, nhưng xin thưa là quý vị không nên công tư lẫn lộn như vậy. Ô hay, thế cứ là con quan thì toàn là phường kém năng lực hết cả hay sao, mà cánh hậu sinh bây giờ cũng tài năng đầy mình đấy chứ. Cứ thử nhìn ra nước ngoài thì đủ biết thôi: Trong khi Nga vừa có một bộ trưởng 30 tuổi, thì ở Trung Quốc, theo truyền thông phương Tây, những tập đoàn chủ chốt trong nhiều lĩnh vực đang nằm trong tay con cái giới lãnh đạo cấp cao, đâu phải ai cũng “ăn chơi tàn bạo” như cậu ấm Bạc Qua Qua…

Dĩ nhiên, bố con ông Bí thư cũng nên thể tất cho những ý kiến không thiện ý lắm từ phía dư luận. Khổ, có ai muốn hẹp hòi làm gì đâu, nhưng cứ đọc báo thì người ta lại phải nghĩ ngợi…

Chắc bạn còn nhớ, năm ngoái, Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn Trần Nam đã khiến dư luận một phen bổ chửng khi chỉ ra một sự thật bấy lâu nay ai cũng biết mà không ai nói, chả hiểu vì ngần ngại điều gì: Nếu trông chờ vào lương, thì các Bộ trưởng cũng phải mất 40 năm cúc cung tận tụy làm việc mới mua được nhà thu nhập thấp.

Còn liên quan trực tiếp đến cái sự vụ ở Hải Dương, mấy hôm trước, phóng viên báo Giáo dục Việt Nam đã cặm cụi ngồi làm công việc của học sinh cấp I, ấy là cộng trừ nhân chia xem với mức lương hiện tại (khoảng 12 triệu đồng mỗi tháng), một ông Bí thư Tỉnh ủy liệu có thể xây một căn nhà tàm tạm hay không. Dĩ nhiên, độc giả có thể và phải tự trả lời lấy câu hỏi này. Và không biết câu hỏi trên có khó hay không, nhưng nếu áp vào trường hợp của đồng chí Trưởng phòng con trai ông, thì chắc chắn việc đưa ra đáp án dễ dàng hơn nhiều, phải không quý vị nhỉ?

Giờ, chỉ có mấy cô gái là mất nhân phẩm!

Và nếu bạn vẫn thấy phân vân, thì xin mời nghe phát biểu của Chủ tịch Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam Đặng Ngọc Tùng khi ông thảo luận về dự thảo Bộ luật Lao động sửa đổi tại hội trường Quốc hội hôm 23/5. Đọc cái tít của Báo Tuổi Trẻ rằng “Lương không đủ sống mới phải làm thêm”, bà con chúng ta hẳn sẽ phải rơi nước mắt thương cảm với con trai Bí thư Tỉnh ủy, vì không biết anh ta phải quần quật làm thêm như thế nào mới để dành được chút tiền để xây dựng cái cơ ngơi hơn 4.000m2 ở nơi chôn nhau cắt rốn.

Dĩ nhiên, không phải dành hết cảm phục cho cậu quý tử là độc giả vội quên ngay ông Bí thư đâu, người Việt ta không dễ cạn tàu ráo máng đến thế. Ừ thì ông không có tài làm kinh tế, không yêu thiên nhiên hoa cỏ, không thích thú điền viên… như đã từng được tán tụng, nhưng với tư cách đại biểu Quốc hội, ông Bí thư khiến ta phải tấm tắc về tài ăn nói.

Theo báo Dân Việt, đại biểu Quốc hội Bùi Thanh Quyến đã đề nghị các nhà báo cứ tự tìm hiểu! xem những thông tin về cái biệt thự vườn có đúng hay không, vì lời ông nói thì không chắc đã khách quan.

Câu trả lời của ông Bí thư ắt hẳn phải khiến hàng loạt các đại biểu Quốc hội khác phải cảm thấy ngại ngùng, vì có vị thì báo chí không dám hỏi đến, có vị thì dân hỏi không biết trả lời thế nào.

Đây, hãy thử lấy 2 ví dụ còn nóng hổi trong ngày trên mặt các báo. Ở Đồng Nai, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy vừa ra thông cáo báo chí yêu cầu không được đề cập đến bà Đỗ Thị Thu Hằng khi nói đến vụ Công ty cổ phần Sonadezi Long Thành xả thải ra môi trường. Bà Hằng là người đứng đầu Tổng Công ty Sonadezi, công ty mẹ của cái công ty bị bắt quả tang nói trên.

Phải nói đây là một yêu cầu chuẩn không cần chỉnh, vì mẹ ra mẹ mà con ra con, đừng có lẫn lộn. Dĩ nhiên, bà còn là đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai, nhưng như đại biểu Bùi Thanh Quyến đã nói, phát ngôn của bà cũng khó mà khách quan cho được, nên báo chí không nên hỏi. Người ta chỉ băn khoăn một tí xíu là không lẽ bà Hằng đã làm thủ tục “từ” công ty con này từ bao giờ rồi. Vì khổ lắm, nếu nó vẫn là của bà, nếu bà còn lo cho nó, và những lời lãi của nó mà bà vẫn được hưởng chút đỉnh, thì người ta còn có quyền phàn nàn rằng con hư tại mẹ, con dại cái mang chứ nhỉ?

Nghĩ quẩn mới thấy, nếu chẳng may Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Hải Dương cũng ra một văn bản yêu cầu báo chí không đề cập đến ông bố, vì cái nhà vườn trăm tỷ kia là của ông con, chả liên quan, thì có lẽ báo chí cũng ngọng thôi. May quá, ông Bí thư vẫn trả lời, mà lại còn rất sòng phẳng nữa: Các vị có giỏi thì đi mà điều tra, tôi không nói đâu! Hay là ông cũng chẳng biết, hoặc không tin con mình nó phải làm thêm quần quật để xây nhà...

Đến đây, xin có một lời mách nhỏ cho những đại biểu Quốc hội đã phát biểu rằng họ vô cùng xấu hổ, thấy mặt mình cứ trơ ra vì không biết ăn nói thế nào khi cử tri bức xúc hỏi về hết Vinashin đến Vinalines. Thưa, quý vị hoàn toàn có thể tìm thấy một cái phao cứu sinh hết sức linh nghiệm từ câu trả lời của đại biểu Bùi Thanh Quyến: Xin cử tri cứ tự tìm hiểu cho nó khách quan! Người viết có thể đảm bảo, với bí kíp này, các cử tri sẽ không bao giờ mở miệng hỏi thêm một câu nào nữa.

Cơ mà khổ lắm, có tiền thì sao không âm thầm tiêu vào mấy cái cô diễn viên, người mẫu, sinh viên 1.500 USD như hôm nay các nhà báo loan tin nhỉ. Ai biết đấy là đâu, giờ chỉ có mấy cô gái ấy là bị mất nhân phẩm thôi, dù các cô cũng cày cuốc cả ngày như ai. Thiên hạ cứ kêu giá ấy là đắt, nhưng cũng có bõ bèn gì đâu...

Tam Thái

TIN LIÊN QUAN

-----------------------------------------

Đào Tuấn
Tháng Năm 25, 2012

Vẫn biết là “làm giàu không khó”. Nhưng nghĩ đến nát đầu cũng không hiểu tại sao một trưởng phòng quèn có tỷ bạc bỏ ra rước về chỉ một cái cây trong khi hàng tháng vẫn ngửa tay nhận đồng lương ba cọc ba đồng và không ngớt kêu than “không đủ sống”.

Có tờ báo gọi là “cơ ngơi hoành tráng”. Có tờ gọi là “vườn thượng uyển”, là “Resort 5 sao”, là “trăm tỷ” là “triệu đô”. Gọi thế nào cũng đúng với cơ ngơi hơn 4.000 m2 ở Ninh Giang, với 2 hòn non bộ “khổng lồ” bằng đá xanh được thiết kế công phu, đẹp mắt làm “tiền đường tụ thuỷ” tạo của cải, phúc trạch kiêm điều hòa sinh thái. Rồi thì ngoài đá xanh, còn có đá đỏ. Ngoài đá ngoài cổng, đá non bộ, còn đá đặt trên…đồi nhân tạo. Rồi thì một “rừng” cây cảnh thuộc dạng quý hiếm “khiến mọi người phải ao ước” với cây sưa “hơn một vòng tay người ôm”, cây tùng la hán “hàng trăm năm tuổi”, gốc thị lâu năm…

Báo chí không rỗi hơi. Vì cơ ngơi hoành tráng, vì vườn thượng uyển, vì resort 5 sao, vì “trăm tỷ”, “triệu” đô này có liên quan đến… nghị quyết TƯ4, đến tên tuổi của đồng chí Ủy viên TƯ Đảng, Bí thư tỉnh ủy Hải Dương Bùi Thanh Quyền, người từng phát biểu về công khai minh bạch như là một biện pháp hiệu quả chống tham nhũng.

Sau khi báo chí đưa tin “cơ ngơi triệu đô” là của đồng chí Bí thư, hôm qua, với một sự nhiệt tình hiếm thấy, Chủ tịch huyện Ninh Giang đã “đính chính” với báo chí rằng “Khu nhà vườn” ở Ninh Giang- nhà vườn chứ không phải “vườn thượng uyển”- là của đồng chí Bùi Thanh Tùng, con trai Bí thư tỉnh ủy Hải Dương Bùi Thanh Quyền, chứ không phải của đồng chí Quyền. Hơn nữa, diện tích “chỉ có 4.152 m2”- chứ không phải gần 5.000 m2 như báo chí nói. Ông cũng cực lực phản đối giá trị “ngôi nhà vườn” mà báo chí mô tả là “trị giá hàng trăm tỷ đồng” với lý do rất đơn giản là “Thông tin đó chưa được kiểm chứng”. Đáng lẽ, ông Chủ tịch phải nói rõ ràng hơn là chỉ có mấy “cái cây vớ vẩn” với “mấy hòn đá” chứ đã thấy trống đồng, ngà voi nào đâu.

Báo chí có vẻ hố nặng. Một tờ báo trước đó thậm chí còn dẫn đủ các loại nghị định thông tư để tính toán rằng đối với cán bộ đảm nhiệm chức danh Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh, kiêm trưởng đoàn ĐBQH thì mức lương sẽ là: Hệ số phụ cấp Bí thư: 1,3 + Hệ số lương, hệ số phụ cấp Chủ tịch HĐND: 8,89 + Hệ số phụ cấp Trưởng Đoàn ĐBQH: 1,25 = 11,44 x 1.050.000 = 12.012.000 đồng/ tháng. 12 triệu đồng, tức là chỉ hơn chút đỉnh mức “không đủ sống” 10 triệu đồng mà nguyên Thứ trưởng Bộ Nội vụ Thang Văn Phúc vừa khẳng định. Tính trong một năm số tiền mà vị quan đầu tĩnh cỡ này có thể nhận được là 144.144.000 đồng.

Thế nên phải tin ngôi nhà chắc chắn không thuộc sở hữu của đồng chí Bí thư. Khi mà tính cả nhiệm kỳ 5 năm, lương của một vị Bí thư là không quá 720.720.000 đồng- số tiền thậm chí không đủ mua một ngôi nhà chính sách.
Tất nhiên, đồng chí Bí thư kiêm Chủ tịch HĐND, kiêm Trưởng đoàn ĐBQH, sắp tới còn kiêm luôn cả chức vụ Trưởng ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng sẽ chẳng bao giờ phải giải trình nguồn gốc số tiền chơi cơ ngơi hoành tráng. Bởi như đã nói, cơ ngơi trăm tỷ đứng tên con trai ông: Đồng chí Bùi Thanh Tùng.

Vậy thì đồng chí Bùi Thanh Tùng là ai mà chơi hoành tráng thế?
Xin thưa, dẫu là con trai Bí thư tỉnh ủy, nhưng đồng chí Tùng giờ vẫn khiêm tốn với chức vụ Trưởng phòng Việc làm An toàn lao động Sở LĐ-TB- XH Hải Dương vừa được bổ nhiệm còn chưa ráo mực.

Nghĩ cũng lạ. Trong khi Bí thư, kiêm chủ tịch HĐND, kiêm Trưởng đoàn đại biểu QH lương chỉ trên mức “không đủ sống” thì một Trưởng phòng quèn lại có đủ tiền chơi cơ ngơi hoành tráng. Mà đó mới chỉ là thứ chưa hoàn thiện, thứ thiên hạ có thể nhìn thấy. Thế nên, cán bộ công chức, nhất là ở Hải Dương, đặc biệt là ngành lao động thương binh xã hội đừng bao giờ than lương không đủ sống. Bởi ngành lao động thương binh xã hội tỉnh nhà đang khiến các ngành bạn tủi thân, khiến các CEO doanh nghiệp nghẹn ngào. Và vớ vẩn, tới đây lại chả hút hết chất xám trên toàn quốc theo nguyên tắc “nước chảy chỗ trũng”.

Vẫn biết là làm giàu không khó. Nhưng nghĩ đến nát đầu cũng không hiểu tại sao người ta có tỷ bạc bỏ ra rước về chỉ một cái cây trong khi hàng tháng vẫn ngửa tay nhận đồng lương ba cọc ba đồng và không ngớt kêu than “không đủ sống”.

Nhưng dẫu sao, việc báo chí hóa cuồng vì “vườn thượng uyển triệu đô” hóa ra lại là một bài học tốt. Không phải ở nghĩa phải khéo léo hơn, phải bớt hoành tráng đi, phải “ở ẩn” giả nghèo giả khổ. Mà ở chỗ bây giờ chơi “sưa” với “đá”, đại gia thì đại gia thật, hoành tráng thì hoành tráng thật, nhưng cũng rất dễ …rước họa. Bởi nói đến cây sưa “Một vòng tay người ôm”, ngưởi ta hẳn rùng mình nhớ lại cảnh hỗn chiến với dao súng để cướp sưa ở Quảng Bình vừa tuần trước. Đến cây sưa bé bằng cái miệng bát mọc ngay sát công an phường Nghĩa Tân còn bị sưa tặc nửa đêm vào cưa trộm, huống chi to đến “một người ôm”. May sưa tặc ít đọc báo chứ nếu không, cũng chẳng biết thế nào mà lần. Còn đá, cũng chỉ vừa tuần trước, huyện quan Chư Sê đã làm cũi sắt giam hai hòn đá vì đã bị “khai thác khoáng sản trái phép”. Còn ở Ninh Giang, chắc dân có nghề “trồng đá”, hoặc “nuôi đá đẻ” nên huyện quan không thấy cưỡng chế làm cũi bắt giam đá nhà…con trai ông Bí thư.

Nhớ hôm rồi, khi QH thảo luận dự án Luật Phòng chống rửa tiền, có vị đại biểu đã thẳng thắn rằng: 6 năm trời thực hiện nghị định 74 về phòng chống rửa tiền, không phát hiện ra nổi một vụ rửa tiền, trong khi ở đâu có tham nhũng thì ở đó có rửa tiền. Viện trưởng Viện nghiên cứu lập pháp Đinh Xuân Thảo có lần cũng nói: “Tiền bẩn” của bọn buôn lậu, buôn ma túy trở thành “tiền sạch” quá dễ. Bởi người ta chỉ cần mang bao tiền bẩn đó đi mua nhà, mua đất rồi bán lấy tiền là thành tiền sạch, không cần phải “rửa” qua các ngân hàng.

Nói thế là oan cho bọn buôn lậu ma túy. Bởi chuyện tẩy tiền bằng bất động sản còn là chuyện của bọn tham nhũng nữa.

Ai nói Hải Dương không chống tham nhũng rõ ràng là nói điêu. Trong 5 năm rồi, dưới sự chỉ đạo của đồng chí Bí thư, Hải Dương đã xử lý kỷ luật 70 cán bộ, đảng viên liên quan đến tham nhũng. Kiên quyết không. Quá kiên quyết là khác. Nhưng chắc đó chỉ là tham nhũng vặt, cỡ tiền lẻ bé đến mức không cần mua phong bì, đến mức chuyện rửa tiền hóa ra lại hóa khôi hài. Chuyện “rửa tiền” chắc chỉ có ở... nước ngoài. Hay chí ít nó cũng không có ở… Hải Dương. Năm ngoái, khi tiến hành kê khai tài sản, ở Hải Dương đã có 773 cán bộ công chức đã tiến hành kê khai tài sản thu nhập (lần đầu) và 7958 cán bộ kê khai bổ sung. Báo cáo, to đoành hai chữ “nghiêm túc” thậm chí có câu rất hoành tráng “Không có cán bộ, công chức nào phải thực hiện xác minh tài sản, thu nhập”. Tức bất minh chỉ là chuyện của… tỉnh bạn. Hoặc nước bạn.

Thế nên dù QH có thông qua Luật phòng chống rửa tiền thì ít nhất đó cũng không phải là chuyện ở Hải Dương khi mà người ta sẵn lòng chấp nhận câu chuyện lương trưởng phó phòng cũng có thể chơi “vườn thượng uyển triệu đô”.




No comments:

Post a Comment

View My Stats