Phạm
Thị Hoài
Tháng 6 6, 2014
Hàng loạt bài về vụ Thiên An Môn trên báo chí chính
thống đã biến mất, dù Ban
Tuyên giáo cho biết là hoàn toàn không kiểm duyệt tin tức trong nước về sự
kiện này:
VnExpress: Sự kiện Thiên
An Môn sau 25 năm nhìn lại: Không
tìm thấy đường dẫn này
Người Lao Động: 25
năm bi kịch đẫm máu Thiên An Môn: Nội
dung không được tìm thấy
Người Lao Động: Người đàn
ông chặn xe tăng trên Thiên An Môn: Nội
dung không được tìm thấy
Công an TP HCM: Trung Quốc:
25 năm “sự biến Thiên An Môn”: Tin
này không tồn tại
Báo Mới: Thiên An Môn:
Những hình ảnh của 25 năm trước: The
page you requested was removed.
Tin nóng: Người hùng chặn
xe tăng trước Quảng trường Thiên An Môn: Rất
tiếc, trang bạn yêu cầu hiện không tồn tại hoặc không hoạt động.
Thanh Niên: Chùm ảnh diễn
biến sự kiện thảm sát đẫm máu Thiên An Môn: Đơn giản là biến mất
Info.net: Thiên An Môn –
Những hình ảnh của 25 năm trước: 404
– File or directory not found.
BizLive: [Chùm ảnh] Thảm sát đẫm máu Thiên An Môn: 404
Không tìm thấy nội dung này
Bên cạnh một Ban Tuyên giáo chính quy hoạt động công
khai và tuyệt đối không kiểm duyệt cái gì hết chắc chắn còn có một hay nhiều
Ban Tuyên giáo hay một cái gì đại loại như thế ở chế độ du kích, hoạt động bí mật.
Chuyện Việt Nam là như vậy, cái gì cũng ít nhất hai mặt, hai mang, hai đáy, hai
lớp, hai chân, hai hàng. Cho nên môt mặt thì Thiên An Môn không hô cũng biến
như thế, mặt khác đến hôm nay nó
lại vẫn đàng hoàng đẫm máu chẳng hạn trên Dân trí, tuy chỉ là tờ báo
điện tử của Trung ương Hội Khuyến học Việt
Nam, một tổ chức văn hóa xã hội mờ nhạt thuộc tập đoàn hình thức mang tên Mặt
trận Tổ quốc, song có lượng độc giả thuộc loại lớn nhất trong nước. Nhưng đáng
ngạc nhiên hơn là phóng
sự ảnh “về chiến dịch đàn áp người biểu tình ở Thiên An Môn ngày 4/6/1989″
trên Truyền hình Kiểm sát, chuyên trang của Tạp chí Kiểm sát thuộc hệ thống
các Viện Kiểm sát Nhân dân, một cơ quan đầy quyền lực chính thống của nhà nước
Việt Nam. Còn việc các trang dường như mạo danh lãnh đạo Đảng và Nhà nước hứng
hết tất cả các bài vừa bị rút xuống thì không có gì phải bàn. Từ lâu những công
ti ma này đã đảm nhiệm tất cả những công việc “sân sau” và “kế hoạch 3″ của bộ
máy tuyên truyền chính thống, đặc biệt là những dirty jobs mà bộ máy ấy
không muốn chính thức nhúng tay. Món “dân phòng” nhiễu nhương trong tuyên giáo ấy
hẳn là đặc sản chỉ có ở Việt Nam thời nửa độc tài nửa vô chính phủ và bối rối
toàn tập này.
Những sự luồn lách, quay quắt, đưa lên rút xuống,
thò ra thụt vào, lúc kín lúc hở, úp úp mở mở, những chiến thuật lúc du kích Việt
Nam, lúc Tam quốc Tàu ấy có thể là thú vị với những người không có việc gì đáng
làm hơn là vỗ đùi thưởng thức chúng. Tôi chỉ thấy chúng vừa tốn thần kinh vừa
nhàm.
Lần sau muốn đưa tin về Thiên An Môn, báo chí Việt
Nam có thể học từ chính người Trung Quốc. The Tank Man vẫn có thể tràn ngập
Weibo, nhưng không chặn xe tăng mà chặn… vịt. Chú vịt vàng khổng lồ Rubber Duck
của nghệ sĩ Hà Lan Florentijn Hofman đem niềm vui và hòa bình đi khắp thế gian.
Nếu không thì dùng Tank Man của nghệ sĩ Tây Ban Nha
Fernando Sánchez Castillo. Tay cầm cặp, tay xách túi mua hàng, chàng đứng
trong một shopping mall, rất thích hợp cho những trang như Phụ
nữ Today, Phụ nữ Online, Eva, Web Trẻ
thơ, nhất là khi kèm theo bộ váy mới nhất của Hà Hồ, bộ túi mới nhất của Ngọc
Trinh. Hòa bình, shopping và giải trí. Khỏi phải nhức đầu kiểm duyệt hay không
kiểm duyệt.
© 2014 pro&contra
No comments:
Post a Comment