19-5-2012
Một
lời tựa "Nỗi đau từ chiến tranh và nỗi đau hòa bình”,
một tấm ảnh trong đó một cựu chiến binh cộng sản, quân phục nhiêm chỉnh, với cả
huy chương cùng huân chương trên ngực áo, bức ảnh có kèm theo một câu nói "Đề
nghị đồng chí công an cho tôi qua, tôi thuộc diện ưu tiên" - Đó là
những gì chúng tôi thấy trên trang mạng Dân Làm Báo hôm qua, chỉ vỏn vẹn bao
nhiêu đó thôi, nhưng nó đã cuốn hút sự chú ý của chúng tôi, và có thể của cả
nhiều người khác nữa với 77 ý kiến đóng góp.
Có
một thời sau năm 75, những cái như trong tấm ảnh này là một cái gì quen thuộc,
người ta thường thấy, và rất thành công cho kẻ dụng kế, những tưởng nó thui
chột, hay tan biến trong thời buổi đồng tiền mạnh hơn đồng chí. Không ngờ nó
lại xuất hiện trong khung cảnh bát nháo, nơi cái cổng trường mà mấy hôm nay,
lời dị nghị của dư luận mang cái cười như chửi, về tính thực nghiệm của con
người mới hôm nay, cùng cái ưu việt của chế độ xã nghĩa mà “Bác” đã dày công.
Nhưng xuất hiện hôm nay, nó mang cái thê thảm cho thân phận bị tụt giá – Bao
chiến công một thời dâng đảng, đem lên bàn cân nó chỉ còn bằng mỗi xuất học lớp
một cho đứa trẻ, mà phải trong tư thế “lòn” mới ngang bằng được cán cân.
"Đề
nghị đồng chí công an cho tui qua, tui thuộc diện ưu tiên"
-
Ảnh: Nguyễn Khánh, Nguồn: Facebook Ba Vo
Chuyện
năm xưa mấy chục năm rồi, ở miền bắc xã nghĩa biết bao nhiêu kẻ với cái hãnh
tiến, khi nói câu ra ngõ gặp anh hùng vào nhà gặp liệt sĩ, mà mấy ai trong
chúng ta không từng được nghe - Còn miền nam chẳng có ai lạ gì cái vênh váo của
các ông tập kết luôn cái saccote đeo chéo một bên vai, nơi họ những gì hào
quang như còn đọng tựa giọt sương khuya lúc mặt trời chưa lên. Thế rồi như bóng
đêm biến dần trước ánh sáng ban ngày, những gì dối trá đã đến lúc bị lộ, và sự
thật không cần phải che đậy nữa, ai cũng biết cả một dân tộc bị lừa, mọi người
được nghe Lê Duẩn nói “chúng ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung
quốc và chúng ta đã thành công trong việc cắm lá cờ quốc tế Mác Lê trên toàn
cõi Việt Nam”.
Cái
cờ Mác Lê đang cắm trên đất nước ta, ngay cả Nga và các nước Liên Xô cũ cũng đã
ném nó vào sọt rác từ lâu - Từ cái tâm nô lệ, cái trí phục tòng đất nước đã rơi
vào vòng kềm tỏa của phương bắc, và để cả một dân tộc không còn đối kháng, một
chính sách cùng chủ trương được áp dụng khiến tất cả theo một lối sống thực
dụng bầy đàn, mọi giá trị đạo đức dân tộc bị tha hóa. Trong cuộc chiến, sự mất
mát của dân tộc quá lớn, nhưng nước Việt sau năm 1975 không được độc lập tự do,
đã tốn biết bao xương máu để đoạt lấy lãnh thổ, mà nay đất nước đang rơi vào tay
giặc Tàu, thử hỏi còn nỗi đau nào hơn?.
Tất
cả những cái chết trở thành vô nghĩa - Rồi những phản tỉnh phản hồi, những ly
khai trả thẻ đảng, những gì lộng kiếng nay liệng cống, những người mẹ anh hùng
liệt sĩ của chúng năm xưa nay khoác áo dân oan. Nhưng nợ súng đạn giết đồng bào
người dân vẫn phải trả, và đất nước đã bị cắt dâng làm đẹp lòng đàn anh ngày
nào ân nghĩa cưu mang.
Những
cái đó hiện rõ trên tấm ảnh, nhất trên khuôn mặt người cựu chiến binh mặc cả
quân phục, đeo cả huân chương huy chương, ông cúi lòn dưới tay người công an để
được vào bên trong cánh cửa, trường thực nghiệm Liễu Giai Ba Đình Hà Nội hôm
nay. Người post tấm ảnh này đã đặt lời tựa cho nó là “Nỗi đau từ chiến tranh và
nỗi đau hòa bình”, xin phép cho chúng tôi đặt tên câu chuyện hôm nay là “Nỗi
đau Dân Tộc”, từ hành động và nét mặt của người cựu chiến binh này mà
chúng tôi có được cái ý đó.
Không
thể chối cãi được, là ông cựu chiến binh này đã ăn mày quá khứ, để mong được
vào trong bằng sự chiếu cố, mà ông nghĩ mình với những huy chương mang theo
trên áo như vậy ông phải hơn người và phải được ưu tiên(?). Cái ăn mày quá khứ
này, chúng ta và người dân Việt hôm nay không một ai lạ gì, thấy nó rất quen
thuộc nơi đảng cộng sản hôm nay, với những chiến thắng, những thành công cách
mạng hoang tưởng, nào là bách chiến bách thắng, quang vinh, đế quốc Pháp Mỹ
v.v… Để rồi ẩn vào đó mà cơ hội, không sai khi có người dân nói là Điện Biên
Phủ và cái Lăng Ba đình đã nuôi sống đời cái Đảng cộng sản hôm nay.
Đây
không phải ý chúng tôi, muốn nói đến thứ chuyện dài XHCN, nhưng chắc quí vị
đồng ý là lắm lúc ta không dừng được cái bực, trước một cái gì đó phản cảm - Vì
rõ rệt ông cựu lính này trong suy nghĩ tự cho mình là một công thần của chế độ
hay hơn nữa của đất nước. Nên đòi hỏi là phải được đặt trên những người khác,
và phải được đối xử đặc biệt, nên khi được thỏa, nét mặt đã nói lên sự hài lòng
của kẻ ích kỷ hạ nhân(!). Ăn bận như thế ông đã có chủ đích, nhưng ông đâu có
biết rằng chỉ có những kẻ với đầu óc nô lệ mới dụng những phương thức vừa hèn
vừa tham như thế. Ngày nay trên đất nước Việt biết cơ man nào những tay như thế
- Có phải đó là những người của Đảng?.
Những
công thần của Đảng!!! chỉ một xuất học cho con trẻ mà đã cơ hội thế, nếu với
những gì cao hơn, mà trong khả năng chắc chắn không tha từ, thế mới biết tại
sao hôm nay trong nước có quá nhiều quan tham, từ trên xuống dưới từ bé đến
lớn. Tham từ cục đá cảnh đến nhà vườn, đất ruộng của người dân, mà thói đời
những kẻ thời cơ đạp lên kẻ khác để sống, lại là kẻ sẵn sàng làm tay sai nô lệ
cho quyền lực và bạc tiền.
Đất
nước đang trên họa diệt vong, những Lê Chiêu Thống thời đại đã lòn dưới những
tên Tầu cộng mà đội chúng lên - Những kẻ với quyền lực vay mượn ngoại bang,
đang máng ách Bắc thuộc một lần nữa vào người dân Việt. Những con người với mũ
mảng cân đai trên người, nhưng tư cách chỉ là thứ phường tuồng, con rối trong
tay kẻ thù dân tộc.
No comments:
Post a Comment