2-6-2014
Lịch sử bang giao giữa Việt Nam với Trung Quốc là một
trường hợp độc nhất vô nhị trong lịch sử nhân loại. Nó được phủ bóng với một độ
dày đặc của các cuộc chiến xâm lược (từ Trung Quốc) và chống xâm lược (từ Việt
Nam), với một tần suất mà không có bất kỳ trường hợp nào khác có thể so sánh.
Tính từ thế kỷ thứ 10 đến nay, không dưới 10 lần người
Việt phải chịu đựng các cuộc tiến công xâm lăng từ phương Bắc.
Năm 938 Ngô Quyền đại phá quân Nam Hán trên sông Bạch
Đằng. Người Việt được hưởng hoà bình ít năm, cho đến năm 981, Lê Hoàn phá tan
quân Tống.
Sang thế kỷ thứ 11, Lý Thường Kiệt mang quân đại phá
Ung Châu và lui về đắp lũy trên sông Như Nguyệt. Chiến thắng này của nhà Lý
mang lại hoà bình cho Việt Nam đến thế kỷ thứ 13.
Từ năm 1258 đến 1288, trong ngắn ngủi có 30 năm, người
Việt Nam phải hứng chịu ba cuộc xâm lược tàn bạo đến từ Trung Quốc.
Đạo quân xâm lược từ phương Bắc quay lại vào năm
1404. Lần này phải mất 23 năm, đến năm 1427 người Việt mới giành lại được độc lập
dưới sự lãnh đạo của Lê Lợi. Đây cũng là lần xâm lược để lại hậu quả đau thương
nhất cho văn minh người Việt, khi Trung Quốc thực hiện việc đốt phá kinh sách,
đập phá văn bia trong suốt những năm chiếm đóng nhằm hủy diệt văn hoá và đồng
hoá Việt Nam.
Sang thế kỷ thứ 18, Trung Quốc một lần nữa xua quân
chiếm kinh đô Thăng Long. Lần này chúng gặp một đối thủ cứng cựa là vua Quang
Trung, nên bị đánh tan tác và phải tháo chạy về nước sau ít tháng.
Cuộc đô hộ 80 năm của Pháp ở Việt Nam khiến các đạo
quân xâm lăng phương Bắc bị gián đoạn trong một khoảng thời gian. Đến năm 1974,
chúng quay lại chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa. Năm năm sau đó, 30 vạn quân Trung
Quốc tràn xuống phía Bắc. Bị chặn lại và phải tháo lui, tuy nhiên tình trạng
chiến tranh còn bị duy trì đến tận những năm 1990. Năm 1988, Trung Quốc xua hải
quân chiếm đóng một phần Trường Sa. Đến năm 2014, Trung Quốc xua hạm đội và
giàn khoan cắm sâu vào lãnh hải Việt Nam, trong một mưu đồ xâm lăng không hề
che giấu.
Có
thể nói, ý đồ Nam tiến của Trung Quốc, chưa bao giờ phai nhạt trong suốt lịch sử
tồn tại của nó và gần như là một mục tiêu xuyên suốt và luôn được kế thừa bởi mọi
triều đại nắm quyền tại Bắc Kinh. Ở đây có một
liên tưởng lịch sử khá khôi hài là Trung Quốc nhiều lần lớn tiến đòi Nhật Bản
phải hối lỗi về quá khứ xâm lăng trong thế chiến thứ hai. Nhật chiếm đóng Trung
Quốc đến nay chỉ duy nhất có một lần. Trong khi nếu nhìn vào mật độ dày đặc của
các cuộc chiến xâm lược Trung Quốc tiến hành với Việt Nam, có thể nói đất nước
có ít tư cách đòi hỏi người khác phải hối lỗi vì chiến tranh nhất chính là
Trung Quốc.
Hầu hết các nước châu Á sống cạnh Trung Quốc đều đối
mặt với nguy cơ bị xâm lược. Họ chỉ thoát khỏi bóng ma ám ảnh này khi thật sự mạnh
lên và thành công trong tiến trình hội nhập với nền văn minh phương tây. Ngày
nay, dù phải đối mặt với một vài nguy cơ xung đột về lãnh hải, nhưng Nhật Bản
và Hàn Quốc đều khá an toàn với tiềm lực kinh tế hùng hậu và những mối quan hệ
đồng minh thân thiết giúp đảm bảo an ninh. Ngược lại, quốc gia đang đứng trước
nguy cơ bị xâm lăng (về lãnh thổ) và thôn tính (về mặt kinh tế) nặng nề nhất tại
Á Châu chính là Việt Nam. Có thể nói, chưa bao giờ tương lai của người dân Việt
Nam bị đe dọa và thách thức như hiện nay, khi trên biển giàn khoan và hạm đội
Trung Quốc đang ngày một tiến sâu vào lãnh hải Việt Nam, còn về mặt kinh tế,
Trung Quốc gần như đã biến Việt Nam thành một nền kinh tế phái sinh, lệ thuộc nặng
nề và trở thành một công cụ giúp Trung Quốc gia tăng trên 20 tỷ USD thặng dư
thương mại hàng năm.
Trong bối cảnh ấy, cơ may cho Việt Nam đến từ Shangri
la, một hội nghị an ninh toàn cầu được tổ chức tại Singapore, nơi Trung Quốc
phải chịu những đòn lên án nặng nề từ hầu hết các nước tham dự, do dã tâm xâm
lược của nó. Việt Nam đến hội nghị với sự dẫn đoàn của ông Phùng Quang Thanh,
đương kim bộ trưởng Quốc Phòng. Thông điệp của ông Thanh khá mù mờ và méo mó,
khiến nhiều nước tham dự hội nghị không rõ Việt Nam đang thực sự muốn gì. Dường
như xuyên suốt tham luận của ông Thanh, chỉ là mong muốn Trung Quốc kéo giàn
khoan về, còn mọi thực trạng giữa Trung Quốc với Việt Nam hiện tại đều đáng hài
lòng, như nhận xét ông ta nhiều lần nhấn mạnh. Vị đại tướng béo tốt này có vẻ
không tính đến thực tế bất lợi gần như tuyệt đối trong giao thương với Trung Quốc
của Việt Nam hiện nay. Ông ta có vẻ cũng không tính tới thực tế là nhiều quốc
gia khác đang muốn liên minh hay hỗ trợ Việt Nam, sẽ phải e ngại thực tế bị Việt
Nam bán đứng nếu Trung Quốc chìa tay ra giúp xoa dịu để Việt Nam duy trì nguyên
trạng sau khi đọc diễn văn của ông ta tại hội nghị. Cảm giác rõ nét nhất là
tính rối rắm trong thông điệp của ông Thanh. Có thể nói viên tướng béo tốt này
có ít khí chất của một quân nhân nhất so với những người tiền nhiệm của ông ta,
vốn đều từng được tôi luyện trong các cuộc chiến chống ngoại xâm liên tiếp của
Việt Nam trong thế kỷ 20.
Nếu
ông Thanh muốn gửi đến Trung Quốc một thông điệp mềm mỏng có phần quỵ lụy, ông
ta đã làm tốt và thành công vượt mức mong đợi. Ngược lại, những quốc gia đang
trông đợi ở Việt Nam một thông điệp ngoại giao đơn giản và rõ ràng, ít nhiều sẽ
thất vọng. Chắc chắn họ sẽ phải tính toán kỹ trong bài toán
liên minh hay trợ giúp Việt Nam, vì nếu lịch sử Việt Nam lừng tiếng với những vị
tướng chống ngoại xâm, thì nó cũng có không ít vết đen bởi những cái tên bán nước
như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống hay mới đây hơn là Hoàng Văn Hoan.
Trong những ngày gần đây, có lẽ thứ đang được nhắc đến
nhiều nhất ở Việt Nam, là hai câu hỏi: Làm sao để Trung Quốc rút giàn khoan? Và làm sao thoát Khựa?
Nếu câu hỏi thứ nhất là dễ trả lời bởi kiểu gì Trung
Quốc cũng sẽ rút trước mùa bão năm nay. Nhưng chúng sẽ quay lại, đông hơn, mạnh
hơn nếu người Việt không trả lời được câu hỏi thứ hai: Làm sao thoát Khựa?
Thoát về kinh tế, thoát về ngoại giao, thoát về bản sắc văn hoá, thoát về chính
trị và đương nhiên mạnh mẽ về quân sự để tự bảo vệ được mình.
Có khá nhiều ý kiến và tranh luận sôi nổi của giới
trí thức Việt Nam, những người có tầm nhìn xa, về các giải pháp để thoát dần khỏi
sự lệ thuộc kinh tế, về các cải cách cần thiết đối với hệ thống chính trị, về
các mối liên minh chính trị, quân sự, ngoại giao tiềm năng… Hầu hết đều nói
đúng, nhưng thứ quan trọng nhất thì không thấy ai đề cập đến: Ai sẽ làm, hoặc
cho phép làm tất cả những giải pháp và định hướng đúng đắn ấy?
Câu
chuyện quay ngược trở về xuất phát điểm ban đầu: Mục tiêu của chế độ chính trị Việt Nam hiện nay, họ đang
muốn cái gì?
Họ muốn đất nước đi lên? Họ muốn Việt
Nam độc lập, hùng mạnh? Hay đơn giản là mong muốn
duy trì quyền cai trị và đặc lợi càng lâu càng tốt?
Trong hai mươi năm qua, có thể nói chế độ chính trị
Việt Nam rất thành công khi củng cố quyền cai trị tuyệt đối trên một nền tảng hủ
bại về lý tưởng. Kết quả là Việt Nam có một nền kinh tế ì ạch rất nhiều so với
tiềm năng, mức độ tham nhũng gia tăng theo cấp số và kinh tế ngày một lệ thuộc
nặng nề vào Trung Quốc. Nếu chế độ chính trị của Việt Nam vẫn tiếp tục như
hiện nay, tương lai tất yếu của chúng ta sẽ là Tân Cương hay Tây Tạng. Lối thoát duy nhất, là những cải
cách cần thiết để Việt Nam thoát Khựa thành công, là sự gắn kết về kinh tế,
chính trị, văn hoá với Nhật, Mỹ và Phương Tây.
Nếu có điều gì người Việt cần phải làm trong thời khắc
sống còn này, chính là làm mọi điều có thể để biến cái mong muốn đó thành hiện
thực.
No comments:
Post a Comment