June 9, 2014 at 8:45pm
Lật
lại các điện tín mà Wikileaks đã lưu trữ và công bố trên trang của họ [1], mình
có thể liệt kê các biến cố quan trọng theo tình tự thời gian:
1)
Ngày 11 tháng Một năm 1974, Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa
(CHNDTH) bất thình lình tuyên bố Hoàng Sa là của họ. Ngày 16 tháng Một năm
1974, tàu Lý Thường Kiệt (HQ-16) ra Hoàng Sa để kiểm sát thì phát hiện có hai
"tàu cá" của Trung Quốc ở đó. Chiều ngày 16 tháng Một năm 1974, Ngoại
trưởng VNCH Vương Văn Bắc thay mặt chính phủ VNCH chính thức lên tiếng lên án
thái độ phi pháp của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc về việc tuyên bố sai sự
thật và việc xâm nhập lãnh thổ Việt Nam bất hợp pháp. Ngoại trưởng Bắc liệt kê
những bằng chứng chủ quyền quần đảo Hoàng Sa của VNCH:
- Vua Gia Long năm 1802 đã hình thành quân đội kiểm
soát quần đảo Hoàng Sa theo tài liệu của Đại Nam Nhất Thống Chí.
- Vua Minh Mạng năm 1834, trình điều Huế đã có bản đồ
Hoàng Sa trong Hoàng Việt Địa Du.
- Thời Pháp thuộc đã có sắc luật 156/SC vào ngày 16
tháng Sáu năm 1932 ấn định Hoàng Sa thuộc quản lý hành chánh của tỉnh Thừa
Thiên.
- Vua Bảo Đại một lần nữa ra quyết định Hoàng Sa thuộc
quản lý hành chánh của Thừa Thiên vào 30 tháng Ba năm 1938.
- Toàn quyền Đông Dương một lần nữa xác định quyền
quản lý Hoàng Sa thuộc chính phủ bảo hộ vào ngày 5 tháng Năm 1939.
- Dưới thời đệ nhất VNCH, sắc lệnh 174-NK vào năm
1961 quyết định quần đảo Hoàng Sa thuộc Định Hải, Hoà Vang, Quảng Nam thay vì
Thừa Thiên.
- Dưới thời đệ nhị VNCH, sắc lệnh 079-BNV quyết định
Định Hải sáp nhập với Hoà Long thuộc Hoà Vang.
- Phái đoàn Việt Nam tham dự hội nghị San Francisco
năm 1951, đã tuyên bố quần đảo Hoàng Sa thuộc Việt Nam và không có bất cứ quốc
gia nào trong 51 nước tham dự đã phản đối. [2]
"Đại Nam nhất thống toàn đồ” vẽ năm 1838 triều Minh Mạng, có thể hiện
hai địa danh Hoàng Sa và Vạn Lý Trường Sa bằng chữ Hán.
2)
Ngày 18 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng Vương Văn Bắc với
vai trò thành viên dự khuyết của nước VNCH gởi thư đến chủ tịch LHQ Gonzalo J.
Facio về thông tin đã được phát thanh vào chiều 16 tháng Một năm 1974 [3].
3)
Ngày 19 tháng Một năm 1974, hải quân VNCH và hải quân
CHNDTH đụng độ tại Hoàng Sa. Báo Hoà Bình, một tờ báo độc lập của nam Việt Nam
lên tiếng chỉ trích cộng sản Bắc Việt hoàn toàn im lặng trong khi họ rêu rao việc
đấu tranh cho độc lập và trọn vẹn lãnh thổ [4].
4)
Ngày 20 tháng Một năm 1974, đại diện VNCH gởi thư cho chủ
tịch LHQ thỉnh cầu triệu tập cuộc họp khẩn cấp để giàn xử việc CHNDTH cưỡng chiếm
Hoàng Sa bằng vũ lực và phía VNCH hiểu được tình trạng có thể thiếu sự ủng hộ của
các thành viên của hội đồng bảo an LHQ [5] và bức thư này đã được ký nhận [6].
5)
Ngày 21 tháng Một năm 1974, chính phủ Hoa Kỳ ghi nhận việc
phía VNCH đã kêu gọi hội đồng bảo an LHQ triệu tập cuộc họp khẩn cấp [7].
6)
Ngày 21 tháng Một năm 1974, hội đồng bảo an LHQ cho biết
đã gặp phía VNCH và đại diện VNCH nhận thấy sẽ có những khó khăn để tìm 9 phiếu
ủng hộ từ hội đồng bảo an LHQ nhưng phía VNCH cho biết họ sẽ làm việc với phía
Anh, Pháp, Indonesia và Úc cũng trong ngày [8].
7)
Ngày 21 tháng Một năm 1974, hội đồng bảo an LHQ cũng đã
chuyển thư thỉnh cầu của phía VNCH đến tổng thư ký LHQ Kurt Waldheim [9].
8)
Ngày 21 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an
LHQ, Facio đã gặp gỡ phía VNCH và VNCH cho biết họ xác nhận cần tiến hành cuộc
họp khẩn cấp với hội đồng bảo an LHQ và cần 3 ngày để sắp xếp nhân sự có mặt ở
New York. Facio cũng cho biết chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, ông bắt đầu làm
việc với từng đại diện của hội đồng bảo an LHQ, bắt đầu với Trung Quốc và sẽ
cho phía VNCH biết tình hình vào sáng 22 tháng Một năm 1974 [10].
9)
Chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng
bảo an LHQ, Facio đã gặp gỡ phía CHNDTH và cho biết phía CHNDTH rất giận dữ và
họ xác định chuyện Hoàng Sa là chuyện nội bộ của Trung Quốc và việc ông chủ tịch
làm việc với các thành viên hội đồng bảo an LHQ để đưa đến cuộc họp khẩn này có
thể dẫn đến việc xâm phạm chủ quyền quốc gia Trung Quốc. [11]
10)
Cũng trong chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, theo
Kissinger, đại sứ Phương (của VNCH) đã gọi cho Hummel [12] và Stearns [13].
Phương cho biết dù nhận thấy những điểm bất lợi của vụ họp khẩn này của hội đồng
bảo an LHQ nhưng VNCH không có chọn lựa nào khác trong tình thế này. Hummel và
Stearns cho biết họ e ngại rằng phía Trung Quốc sẽ đưa ra một phiên bản khác và
lật ngược thành chuyện VNCH đã khiêu khích và xâm chiếm và sự vụ sẽ trở nên rắc
rối và bất lợi cho phía VNCH. Họ cũng cho biết, trong tình trạng này, sự từ chối
khiếu nại của VNCH sẽ có hại cho VNCH [14].
11)
Cũng trong ngày 21 tháng Một năm 1974, Kissinger đánh
giá tình thế bất lợi của VNCH do thành viên của hội đồng bảo an LHQ có những
thay đổi: Iraq thay Ấn Độ, Mauritania thay Sudan, Byelorussia thay Nam Tư và
hai thành viên mới là Costa Rica và Cameroon vốn chưa có quan hệ tốt với VNCH.
VNCH cần 9 phiếu thuận (trong 15 phiếu) trong tình trạng gấp rút này e rất khó
thành [15].
12)
Ngày 22 tháng Một năm 1974, Phillipines cho biết quan
điểm của họ về vụ Hoàng Sa là "thái độ xâm lấn của Trung Quốc là kết quả của
việc Mỹ rút khỏi miền Nam Việt Nam". Sự vụ này cho thấy Philippines nên tiếp
tục duy trì căn cứ của Hoa Kỳ tại Phillipines. Phillipines cũng nhận định sự vụ
này nhắm vào phía VNCH khiến Hà Nội ắt đã vỗ tay tán thưởng. Tuy nhiên, Hà Nội
có lẽ cũng đã nhận ra rằng sự mất mát Hoàng Sa là sự mất mác không thể lấy lại
được [16].
13)
Ngày 22 tháng Một năm 1974, Mã Lai yêu cầu cho biết
thêm chi tiết về sự vụ và nghi ngờ rằng đây là một trong những bước đầu tiên
Trung Quốc kiểm soát tất cả các đảo trong khu vực mà họ đã công bố chủ quyền
[17].
14)
Ngày 22 tháng Một năm 1974, Liên Xô cho biết nhận định
của họ về sự vụ cần được giải quyết giữa các phía liên can (VNCH, CHNDTH và
Phillpines). Theo Liên Xô, bắc Việt (VNDCCH) chưa bao giờ xác nhận chủ quyền của
họ ở quần đảo Hoàng Sa. Theo Trifonov, sự vụ này diễn ra do VNCH muốn hợp tác với
Mỹ để khai thác dầu hoả [18].
15)
Ngày 22 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an
LHQ, Facio liên lạc với phía VNCH và đánh giá tình hình. Ông cho rằng VNCH đang
nằm trong thế bất lợi để có thể có đủ phiếu thuận. Theo thẩm định của ông,
Phiếu thuận: Úc, Áo, Anh, Mỹ và Costa Rica
Phiếu chống: Beylorussia, Trung Quốc, Indonesia,
Iraq và Liên Xô
Phiếu trắng: Careroon, Pháp, Kenya, Maritania và
Peru [19].
16)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, phía Indonesia xác nhận
quan điểm của họ là Hoàng Sa thuộc Trung Quốc theo hội nghị San Francisco 1951.
Tuy nhiên, đại diện Indonesia từ dối xác định vị thế của họ trước cuộc họp của
hội đồng bảo an LHQ [20].
17)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, đại sứ Martin cho biết vì thiếu
mối quan hệ ngoại giữa VNCH và Peru cho nên Peru sẽ chọn phiếu trắng trong cuộc
họp của hội đồng bảo an LHQ [21].
18)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng VNCH Vương Văn
Bắc kêu gọi SEATO áp dụng điều khoản 4 của hiệp định Manila và kêu gọi các quốc
gia trong hiệp hội SEATO có những động thái cần thiết [22].
19)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, theo Kissinger thì chính phủ
Hoa Kỳ đã nhận được tuyên bố phía Indonesia cho rằng Hoàng Sa thuộc chủ quyền của
Trung Quốc và được quốc tế công nhận [23].
20)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an
LHQ đã xác nhận phổ biến bức thư của đại sứ VNCH Nguyễn Hữu Chi, đại diện VNCH
như thành viên dự khuyết của hội đồng bảo an LHQ trình bày sự vụ Hoàng Sa [24].
21)
Ngày 23 tháng Một năm 1974, Kissinger chuyển gởi thông
tin đến phía VNCH về việc Costa Rica xác định ủng hộ VNCH. Tuy nhiên tình thế vẫn
rất bất lợi cho phía VNCH vì chỉ có 5 phiếu thuận, 5 phiếu trắng và 5 phiếu chống
[25].
22)
Ngày 24 tháng Một năm 1974, Kissinger cho biết phản ứng
của SEATO với sự vụ VNCH kêu gọi ngày 23 tháng Một năm 1974 là "tiêu cực"
(negative) và Hoa Kỳ rất ngờ vực khả năng của SEATO [26].
23)
Ngày 25 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng VNCH Vương Văn
Bắc gởi thông điệp qua đại sứ thường trực Nguyễn Hữu Chi về việc phía VNCH rút
thỉnh cầu kêu gọi cuộc họp khẩn cấp dựa theo quyết định của tổng thống Nguyễn
Văn Thiệu nhưng mong mỏi hội đồng bảo an LHQ ghi nhận trường hợp này và xử lý
sao cho thích hợp [27].
24)
Ngày 25 tháng Một năm 1974, chính phủ Pháp xác nhận việc
Pháp dự định bỏ phiếu trắng là không đúng sự thật. Tuy nhiên, đại diện chính phủ
Pháp cho rằng sự vụ rất phức tạp và ngay lúc này họ không thể chọn ủng hộ bên
nào. Pháp muốn biết quan điểm cụ thể của Hoa Kỳ như thế nào [28].
---------------------------------------
Nhận
định cá nhân:
- Sự việc xảy ra nhằm lúc có những điểm bất lợi cho
VNCH vì hội đồng bảo an LHQ vừa thay đổi thành viên thường trực. Trong đó, Iraq
thay Ấn Độ, Mauritania thay Sudan, Byelorussia thay Nam Tư và hai thành viên mới
là Costa Rica và Cameroon vốn chưa có quan hệ mật thiết với VNCH. Byelorussia
thuộc USSR thì việc ủng hộ VNCH là việc không thể.
- Chính phủ VNCH đã cố gắng hết sức để vận động cả hội
đồng bảo an LHQ lẫn tổ chức SEATO nhưng SEATO không mang lại kết quả nào tích cực.
- Liên Xô dù đang va chạm với Trung Quốc nhưng không
muốn ủng hộ VNCH và cũng không muốn ra mặt đối chọi với Trung Quốc trong việc
ra phiếu thuận cho VNCH.
- Indonesia và China bắt đầu quan hệ ngoại giao từ
năm 1950 nhưng bị ngưng vào năm 1967 vì biến cố Gestok năm 1965 tại Indonesia.
Tuy nhiên, Indonesia luôn luôn xác định Hoàng Sa là của Trung Quốc và cho đến
phút chót, vị trí bỏ phiếu chống VNCH của Indonesia vẫn không thay đổi mặc dù
theo dư luận chung của quốc tế, quần đảo Hoàng Sa thời điểm này vẫn thuộc dạng
"dispute" (tranh chấp). Indonesia đã tạo thêm bất lợi cho VNCH.
- Pháp có thái độ mập mờ về việc ủng hộ VNCH với chủ
quyền của quần đảo Hoàng Sa mặc dù trong thời Pháp thuộc, Pháp đã nhiều lần xác
định cơ quan hành chánh cho Hoàng Sa. Sự quyết định chậm trễ và mập mờ của Pháp
đã góp phần vào việc VNCH phải huỷ bỏ cuộc họp khẩn cấp về sự vụ Hoàng Sa.
- Nếu Ấn Độ và Sudan vẫn còn là thành viên thường trực
của hội đồng bảo an LHQ và Indonesia và Pháp có động thái tích cực và chính xác
hơn thì có lẽ VNCH đã có thể chiếm 9 phiếu thuận trên 15 phiếu và sự vụ đã được
khép lại.
- Hội đồng bảo an LHQ và phía Hoa Kỳ đã làm việc rốt
ráo và có những đóng góp ý kiến có giá trị vì nếu VNCH không nắm tình hình mà
lao vào cuộc biểu quyết và bị phủ quyết thì sự vụ sẽ vĩnh viễn khép lại và Việt
Nam sẽ vĩnh viễn mất Hoàng Sa.
- Phía VNCH và tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã quyết
định rút đơn thỉnh cầu và đó là một quyết định đúng đắn vì nếu VNCH bị phủ quyết
thì sự vụ sẽ vĩnh viễn khép lại và Việt Nam sẽ vĩnh viễn mất Hoàng Sa.
-
Sau 1975, chính phủ VNDCCH chưa bao giờ đưa sự vụ Hoàng Sa ra LHQ. Cho đến ngày
nay, Hoàng Sa đã trở thành căn cứ và thuộc đơn vị hành chánh "Tam Sa"
nhưng chính phủ CHXHCNVN chưa bao bao giờ có bất cứ động thái rốt ráo và quyết
liệt nào cả.
Chú
thích:
[1] wikileaks.org
[12] Hummel, Arthur William, Jr. trợ lý Đông
Á - Thái Bình Dương sự vụ của Hoa Kỳ.
[13] Stearns, Monteagle, phó trợ lý Đông Á -
Thái Bình Dương sự vụ của Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment