12:26:am 15/03/14
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?”
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?”
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
Câu hỏi trên có lẽ là câu hỏi nhức nhối của bất kỳ
người Việt Nam nào trước cảnh tượng nhà nước cho tổ chức nhảy đầm, múa hát dưới
chân tượng đài Lý Thái Tổ trong ngày tưởng niệm 35 năm cuộc chiến biên giới. Cả
báo chí ngoại quốc, tờ Washington Post cũng đăng tải hình ảnh đáng xấu hổ này.
Hành động thiếu lương tâm, chỉ cốt làm vui lòng Bắc Kinh mà không quan tâm gì
đến nỗi đau của người dân, của thân nhân các liệt sĩ là một thái độ khá tàn
nhẫn của lãnh đạo Hà Nội. Nó không những làm tủi hổ vong linh các chiến sĩ đã
khuất mà còn sỉ nhục đến danh dự của nhân dân Việt Nam. Đây là giọt nước làm
tràn ly, có bao nhiêu người nữa đang âm thầm rời bỏ đảng trong những ngày sắp
tới?
Rõ ràng vận mạng đất nước đang nằm trong tay của mỗi
chúng ta, người trong lẫn ngoài nước, kể cả những đảng viên CS. Và rõ ràng vận
mạng đó đang như chỉ mành treo chuông. Thử hỏi ta có còn kiểm soát được những
cánh rừng đầu nguồn ở biên giới phía Bắc và các vùng trọng yếu ở Tây Nguyên nữa
không? Thử hỏi quân đội đã làm được gì khi biển đảo của ta bị xâm chiếm dần
dần? Thử hỏi do đâu mà trên khắp đất nước của mình lại có hàng trăm những khu
hoàn toàn biệt lập của “công nhân” Trung Quôc? Chỉ cần nhìn những dữ kiện nhức
nhối và tự mình đặt các câu hỏi trên, bất cứ ai cũng phải giật mình kinh sợ
trước hiểm hoạ mất nước, đâu cần phải chờ để nhìn thấy chiến xa của Trung Quốc
ở ngưỡng cửa biên giới.
Nhưng đâu phải chỉ có dân tộc và nhân dân Việt Nam
mới phải đối diện với họa ngoại xâm. Năm 1969 khi hồng quân Liên Xô tràn sang
Tiệp Khắc, chàng thanh niên ái quốc Jan Palach chỉ vừa tròn 20 tuổi. Anh và một
nhóm sinh viên đã tình nguyện hy sinh tính mạng để phản đối cuộc xâm lăng trên.
Nhưng Jan Palach tự thiêu không chỉ để phản đối việc chiếm đóng của quân đội Xô
Viết trên quê hương anh, mục đích của anh còn nhằm phản đối sự nản chí, thờ ơ,
và buông xuôi của nhân dân Tiệp Khắc. Người y sĩ trị bỏng cho anh ở bịnh viện
cho biết: Jan Palach nhìn thấy sự im lặng, những cặp mắt buồn thiu của người
dân Tiệp trên đường phố, anh cảm thấy mọi người dường như đang sắp sửa thoả
hiệp và anh tự thiêu để phản đối sự buông xuôi đó.
Chúng ta thấy gì qua những suy tư của Jan Palach,
chúng ta có nhìn thấu những nỗ lực trong cô đơn của người trẻ hôm nay? Chín năm
tù cho Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, mười ba năm tù cho Hồ Đức Hoà, Đặng Xuân Diệu…
Người dân Việt có thờ ơ với những gì đang xảy ra trên quê hương mình hay không?
Có thể không hoàn toàn như vậy, nhưng cay đắng hay bất bình thì vẫn chưa đủ,
vẫn chẳng giúp ích được gì cho một đất nước đang mấp mé trên bờ vực. Đọc tâm sự
của những đảng viên vừa rời bỏ đảng chúng ta có thể phóng chiếu để nhìn thấy
những thao thức của hầu hết các đảng viên hiện thời. Ở lại hay ra đi, tất cả
đều tin rằng sự sụp đổ của chế độ là chắc chắn và không thể tránh khỏi. Tất cả
chỉ còn là vấn đề thời gian nhanh hay chậm. Nhưng tại sao còn do dự khi những
cái phao mà chúng ta đang bám víu vào thật mong manh so với tình hình thực tế
hiện nay. Và càng thụ động thì đau thương của dân tộc càng kéo dài và thảm hoạ
mất nước càng đến gần.
Tôi vẫn tin rằng quê hương là nơi chốn buộc chặt
trái tim của con người. Những nhân vật Cộng sản hàng đầu như cố thủ tướng Nagy
Imre của Hungary và Tổng bí thư Dubcek của Tiệp Khắc đã vì tổ quốc mà làm nên
những đổi thay lịch sử cho đất nước họ. Khi quân đội Liên Xô tràn sang Tiệp
Khắc bắt giam Dubcek để ngăn chận những cải cách theo hướng tự do hoá chính phủ
của ông, tên của Dubcek được ghép thành lời ca “Dubcek! Svoboda!” và được hát
lên trong các cuộc tuần hành của sinh viên trên đường phố. Cuộc cách mạng năm
1956 tại Hungary và năm 1986 tại Tiệp Khắc đã ghi đậm hình ảnh những đảng viên
Cộng sản dám đứng về phía nhân dân, về phía dân tộc trước quân xâm lược. Họ đã
vĩnh viễn đi vào sử sách với lòng biết ơn của toàn dân và sự kính phục của thế
giới.
Vậy thì đâu rồi những người con ái quốc của mẹ Việt
Nam? Suốt một chiều dài lịch sử đầy gian nan họ chưa từng vắng mặt. Phải chăng
đây chính là thời điểm mà những đảng viên còn lương tâm phải mạnh dạn rời bỏ
đảng để về với dân tộc. Trước kia chúng ta không có đủ thông tin để nhận ra
được rằng Đảng đang đi ngược lại quyền lợi của tổ quốc, đang dần đưa đất nước
thân yêu đến những thảm hoạ khôn lường. Nhưng đến nay thì mọi việc đã quá rõ
ràng. Cơ chế hiện thời không bảo vệ được quê hương. Những ai không coi mình là
kẻ bàng quan, những ai thực sự quan tâm đều phải có một chọn lựa dứt khoát. Và
phải hành động để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ chính mình và các thế hệ tương lai.
Nhân cái chết bất ngờ, nhiều nghi vấn của ông Phạm
Quý Ngọ, nhiều người đã so sánh: Nên chết như Lê Hiếu Đằng hay chết như Phạm
Quý Ngọ? Một người thanh thản ra đi trong sự thương tiếc của bao người, kẻ thì
từ giã cuộc đời trong điều tiếng xấu xa. Bia miệng đó đến ngàn năm không rửa
sạch. Đây chính là lúc mà nhiều đảng viên đặt lên bàn cân những gì còn lại của
cuộc đời. Nghĩ đến tương lai con cháu và đặc biệt sự kính trọng của con cháu để
rời bỏ đảng, hay tiếp tục để thân nhân phải gánh chịu những hậu quả về sau? Ở
các quốc gia Đông Âu, khi sự thật về hồ sơ tàn ác, phá hoại, và hèn kém của
đảng cộng sản phơi ra ánh sáng sau ngày đổi đời, các đảng viên đã bị cả dân tộc
khinh bỉ, bị coi là những kẻ đã cố ôm lấy đảng để hưởng quyền lợi đến cùng bất
kể số phận đất nước và bao nhiêu người khác. Dù giải thích thế nào thì sự hổ
thẹn của các gia đình có đảng viên cộng sản vẫn không thể nào tẩy xóa được, cho
dù trước kia họ có quyền chức hay chỉ là một đảng viên bình thường.
Với những đảng viên đang nắm quyền hiện tại, câu hỏi
phải trả lời là số của cải bòn rút đến thế nào nữa mới gọi là đủ? Còn bòn rút
là còn tăng thêm hồ sơ tội ác với nhân dân. Nợ máu tới khi nào mới dứt? Thử
nghĩ đến một ngày trong tương lai gần, khi không còn quyền lực trong tay, họ có
thể mang núi tiền chạy đi đâu trong thế giới ngày nay? chạy đến các nước Cộng
sản đầy thủ thuật du đảng ư? Hay các nước dân chủ, nơi có pháp luật hẳn hòi đối
với những tài sản phi pháp? Chạy đi đâu? Chi bằng trả thẻ đảng quay về với dân
tộc.
Hơn thế nữa, trong tình hình Việt Nam đang bị dâng
nhượng từng phần chủ quyền cho Trung Quốc hiện nay, giữ thẻ đảng là chia luôn
cái trách nhiệm bán nước với lãnh đạo đảng. Đây là điều đã rất rõ trong nội bộ
đảng viên và tại thời điểm này mà sự tự khinh bỉ đã được thể hiện ngay trong
hàng ngũ các đảng viên. Một độc giả của trang Dân Luận kể lại, trong một buổi
họp chi bộ ở tổ dân phố, một đảng viên lớn tuổi đã góp ý thẳng giữa chi bộ
rằng: “Cả Đảng Cộng sản Việt Nam là một chi bộ của Trung quốc, tôi đéo thèm
ở trong Đảng, giỏi thì khai trừ đi, khai trừ tôi là mất danh hiệu “chi bộ trong
sạch vững mạnh” đấy”.
Ngay từ cuối năm 2013, hưởng ứng lời tuyên bố từ bỏ
đảng của Luật gia Lê Hiếu Đằng và TS Phạm Chí Dũng mà Bs Nguyễn Đắc Diên, một
bác sĩ nha khoa đã công khai tuyên bố từ bỏ đảng với đầy đủ chi tiết bản thân
cùng số hiệu thẻ đảng. Bước sang đầu năm 2014 lại có thêm những người khác như
ông Nhất Nam, ông Đỗ Như Ly, ông Tống Văn Công và đáng kể nhất là cán bộ ngoại
giao đang tại chức như ông Đặng Xương Hùng. Ông Hùng không những chỉ rời bỏ
đảng mà còn tuyên bố là ông bỏ đảng để bắt đầu cuộc tranh đấu cho dân chủ và
nhân quyền tại Việt Nam.
Nói tóm lại, dù là đảng viên đang nắm quyền hay đã
bị đẩy ra ngoài lề, dù vì những cắn rứt lương tâm hay chỉ vì số của cải bòn rút
được đã quá đủ, dù vì các thế hệ tương lai hay chỉ vì chính mình, ai ai cũng
đều có lý do để gấp rút rời bỏ đảng. Về đi thôi đừng để qúa trễ.
(Viết vào ngày giỗ chung thất nhà yêu nước Lê Hiếu
Đằng)
© Nguyệt Quỳnh
© Đàn Chim Việt
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment