Thanh
Quang, phóng viên RFA
2014-03-05
2014-03-05
Trong thời gian gần đây, giữa lúc Bắc Kinh ngày càng
lấn áp VN về hầu như mọi mặt, nhất là liên quan vấn đề lãnh hải, lãnh thổ, thì
phản ứng của phía cầm quyền trong nước bị công luận cáo giác là “ hèn với giặc,
ác với dân”. Nhưng vấn đề là cư xử yếu hèn với phương Bắc liệu họ có “tha” cho
mình không?
Mong
chút tình ‘hữu nghị’?
Trong mối quan hệ Việt-Trung lâu nay, diễn biến bất
lợi dồn dập về phía VN có lẽ khiến không ít người liên tưởng tới, cách nay ít
lâu, khi lên tiếng trước cử tọa qua diễn văn đáp từ trong buổi lễ nhận chức GS
Danh dự trường Đại học Y khoa Hà Nội, giáo sư Thạch Nguyễn, chuyên gia nỗi tiếng về tim
mạch của Hoa Kỳ, từng công tác lâu năm tại Á Châu, nhất là ở TQ, có lưu ý rằng
“Không phải cứ qụy lụy, hạ mình luồn cúi thì người Trung Quốc sẽ ban thêm
cho chút tình ‘hữu nghị’ và cơ hội ‘hợp tác’ đâu”.
Khi đề cập tới dòng lịch sử hàng ngàn năm của VN
từng trải qua cảnh “TQ luôn muốn biến đất
Nam Việt thành một tỉnh của họ nhưng không thành. Các đoàn quân với binh hùng,
tướng mạnh sau những cuộc chinh phục lẫy lừng ở nhiều nơi khác, lúc đến biên
cương Việt Nam đều phải khựng lại vì sức kháng cự của dân Việt”, nhà báo tự do Bùi Văn Phú
cảnh báo rằng “hiểm họa xâm lăng từ phương bắc thời nào, lúc nào cũng có”. Trận
hải chiến đẫm máu ở Hòang Sa hồi năm 74, chiến tranh biên giới Viêt-Trung vào
năm 1979 khiến 6 vạn chiến sĩ và thường dân Việt hy sinh, biến cố đẫm máu Gạc
Ma ở Trường Sa năm 1988 là những thí dụ hãy còn nóng bỏng trong dòng lịch sử
cận đại VN.
Có lẽ bối cảnh như vậy khiến nhà báo Hạ Đình Nguyên không khỏi mạnh mẽ
báo động – nếu không muốn nói là cáo giác – rằng “ 35 năm trước, Đặng Tiểu Bình
đã “dạy Việt Nam một bài học”. Bài học ấy chính là sự ngây thơ tin vào một thứ
ý thức hệ không bình thường, ảo tưởng về một thứ ‘tình cảm anh em’ không đúng
chỗ”.’
Nhà báo Trần
Khải than rằng “ thế mới biết, trước giờ Việt Nam vẫn
tin vào đàn anh Trung Quốc chỉ là nằm mơ, chỉ là mò trăng đáy nước. Chủ nghĩa
xã hội tiêu tùng rồi, chủ nghĩa bành trướng Đại Hán vẫn không ngừng vươn
xa...!”.
Từ Đà Nẵng, GS Nguyễn Thế Hùng lên tiếng:
“Đối với TQ, chiến lược lâu dài là họ muốn khuất
phục VN, muốn chiếm VN. Còn những chiến thuật trước mắt, từng bước từng bước,
là họ làm như là họ giúp đỡ, họ quý VN. Nhưng thật ra không phải như thế.
Và đối với TQ, họ được đằng chân họ lân đằng đầu. Cho nên giới cầm quyền VN bây
giờ không thể cứ chìu theo ý của họ, nhân nhượng họ là họ tha cho đâu. Không
phải như vậy. Mà đó là những chiến thuật để Bắc Kinh lấy lòng. Hành động của TQ
đối với VN giống như tằm ăn dâu - con tằm ăn lá dâu mình nhìn không thấy đâu,
nhưng nó gặm nhấm một tí một tí.Tức là đối với TQ, họ lấn VN hết chỗ này đến
chỗ khác.”
Lý do dễ
hiểu?
Khi nhận định về vấn đề “VN giữa ý thức hệ và chủ
nghĩa quốc gia”, TS Nguyễn
Hưng Quốc từ Úc thẳng thừng nêu lên câu hỏi rằng tại sao nhà cầm quyền
Việt Nam lại cứ khăng khăng bám víu vào cái ý thức hệ cũ kỹ như vậy để nhắm
mắt trước nguy cơ lấn chiếm của Trung Quốc và sẵn sàng đạp vào mặt người dân
Việt yêu nước? Và GS Nguyễn Hưng Quốc tìm được “lý do tương đối dễ hiểu”, đó
là giới cầm quyền VN “sợ Trung Quốc hơn sợ dân” của mình.
Nhắc tới chuyện hành hạ người yêu nước chống phương
Bắc xâm lược, có lẽ nhận xét của GS Tương Lai khi lên tiếng mới đây với Đài ACTD cho thấy rõ điều
này:
“Ở đây, nó nói lên thảm cảnh đất nước hiện nay. Cái
thời mà Lê Chiêu Thống cầu viện Tôn Sĩ Nghị cũng không nhục nhã như hiện nay.
Trước các sức ép, vừa mới thò mồm ra nói được một câu thì sau đó thụt lại, đấy
là vấn đề. Đâu phải chỉ là vấn đề chiến tranh biên giới? Ngay như hôm qua về
cái án phúc thẩm của Luật sư Lê Quốc Quân, thực ra gần như đã có thỏa thuận và
người ta biết rằng Lê Quốc Quân là một trong những người cùng với vài người
khác như Điếu Cày…được hứa hẹn sẽ được thả, nhưng cuối cùng có cái sức ép nào
đấy buộc chưa thể được và vẫn y án. Đấy là nỗi đau của một đường lối sai lầm và
nó khởi sự từ Hội nghị Thành Đô cho đến bây giờ.”
Đặc biệt là kể từ khi Hà Nội bị “sụp bẫy Thành Đô” hồi năm 1991
đến nay, chuyện Trung Nam Hải khống chế xứ đàn em phương
Nam xem chừng như ngày càng sâu đậm, khiến GS Nguyễn Thế Hùng không khỏi báo động rằng hiện
giờ, một trong những vấn đề quan trọng nhất là Bắc Kinh can thiệp vào nhân sự
cấp cao của VN – rất nguy hiểm. Theo GS Nguyễn Thế Hùng, một dân tộc mà bị
ngọai bang can thiệp vào nhân sự cấp cao như thế thì cực kỳ nguy hiểm, cộng thêm
một trong những nỗi bất hạnh nhất của VN là nằm ở cạnh người đàn anh khổng lồ
“4 tốt và 16 chữ vàng” - mà lại nằm ngay trên con đường mà GS Nguyễn Thế Hùng
mô tả là Hoa Lục âm mưu “mở mang bờ cõi phải đi ngang qua VN”. GS Nguyễn Thế Hùng nhận thấy:
“Sự bất hạnh đó, ông cha chúng ta từ hàng ngàn năm
nay rồi đã biết rằng sống cạnh bên TQ thì một trong những yếu tố thiết yếu là
phải đại đòan kết dân tộc. Ví dụ như nhà Trần ba lần đại thắng quân Nguyên Mông
thì cũng nhờ đại đòan kết dân tộc. Do đó, bất cứ chế độ nào mà muốn tồn tại lâu
dài thì, trước hết, là trong ấm thì ngòai mới êm được. Trong ấm tức là phải đại
đòan kết dân tộc. Cho nên cái thời Lê Chiêu Thống người ta không ủng hộ. Lê
Chiêu thống thần phục, luồn cúi, cầu cứu Tàu. Những hành động đó, hàng ngàn
năm, để lại tiếng xấu muôn đời. Do vậy, tôi nghĩ là giới lãnh đạo VN ngày nay,
nếu quả thực nhìn xa trông rộng, thì họ phải nghĩ hàng ngàn năm sau đối với dân
tộc này: Dân tộc sẽ vinh danh họ hay nguyền rủa họ đời đời như trường hợp Lê
Chiêu Thống, Trần Ích Tắc…Như thế thì không phải giới cầm quyền VN hiện nay
chìu TQ, tỏ ra sợ sệt, làm theo ý họ thì họ tha đâu. Không phải vậy đâu. Cái
chiến thuật của Hoa Lục là lần lần túm cổ để rồi nắm yết hầu VN, để sau cùng,
VN chết đến nơi!”
Cũng theo dòng lịch sử VN, GS Trần Khuê từ Saigòn nhận thấy giữa VN
với TQ xưa nay bao giờ cũng có mâu thuẫn, nhưng các vị vua chúa VN ngày xưa vẫn
có chính sách là bên ngoài thì làm mặt hòa hoãn còn trong vẫn kiên quyết giữ
vững chủ quyền. GS Trần Khuê nhấn mạnh rằng hòa hoãn chứ “không thể nhu nhược
được”, ông nói thêm:
“Tại hội nghị Biển Đông vừa rồi, tôi vẫn nói là VN
mềm dẻo chứ không thể mềm nhũn để rồi Bắc Kinh muốn làm gì thì làm. Không thể
có cái thái độ nhu nhược, hèn yếu như vậy được. Cho nên, ông đại diện của Đại
sứ quán Mỹ hồi ấy hỏi tôi rằng “Thầy nói là đi với Tàu thì mất nước còn đi với
Mỹ thì mất đảng. Theo ý thầy thì thế nào?”. Tôi đáp, “Chỉ có đi với nhân dân là
không mất cái gì cả. Mà còn được tất cả”. Do đó, tốt hơn hết là giới cầm quyền
đi với nhân dân. Đối với TQ, bề ngoài thì mình giữ hòa hiếu thế thôi chứ bên
trong thì VN phải luôn luôn cảnh giác, chứ không thể nào hèn yếu với họ được.”
Nếu hèn yếu, thì, như GS Nhật Noboyoshi thường nhắc nhở học giả, viên
chức xứ Phù Tang đến hội họp hay công tác ở Bắc Kinh về một ngạn ngữ thông dụng
tại chính Hoa Lục, rằng “Nếu
bạn xử sự như một con lừa thì đừng ngạc nhiên là hôm nào đó, có người cưỡi trên
lưng trên cổ bạn”.
No comments:
Post a Comment