Nguyễn-Xuân Nghĩa
Friday,
May 4, 2012
Hay những điềm bất tường của một chế
độ quái lạ....
Chiều Thứ Tư mùng hai Tháng Năm, một
chuyến bay đặc biệt đã hạ cánh tại phi trường Los Angeles ở miền Nam
California. Từ bên trong, ngồi xe lăn đi ra là một người đeo kính đen, chung
quanh có vài ba thân nhân. Họ được một viên chức ngoại giao và hai ba dân biểu
Mỹ đón tiếp dưới ống kính hân hoan nhấp nháy của truyền thông báo chí.
Từ Bắc Kinh, Trần Quang Thành và gia
đình, một vợ hai con, đã đến Hoa Kỳ sống đời lưu vong....
Cùng lúc ấy, tức là sáng Thứ Năm hôm
sau tại Bắc Kinh, một phi cơ Hoa Kỳ cũng vừa hạ cánh để Ngoại trưởng Hillary
Clinton và Tổng trưởng Tài chánh Timothy Geithner tham dự hai ngày hội nghị với
Ủy viên Quốc vụ viện Đới Bỉnh Quốc và Phó Thủ tướng Vương Kỳ Sơn. Trong khuôn
khổ "Đối thoại Hoa Kỳ và Trung Quốc về Chiến lược và Kinh tế", hai
phái đoàn Mỹ-Hoa vẫn gặp nhau một năm hai lần.
Lần này, hội nghị tiến triển bình
thường, mà không ai nhắc tới vụ Trần Quang Thành. Thậm chí, đôi bên cũng chẳng
xác nhận là luật gia này đã vào tòa Đại sứ Mỹ tại Bắc Kinh nữa.
Trên đây là kịch bản do... người viết
này tưởng tượng vào đầu tuần. Chuyện ấy không xảy ra!
Chuyện xảy ra còn ly kỳ hơn vậy gấp
chục lần....
***
Sinh năm 1971, Trần Quang Thành ở
làng Đông Sư Cổ của tỉnh Sơn Đông là người tự học luật dù đã bị mù từ nhỏ. Anh
trở thành một "luật sư chân đất" làm Trung Quốc chấn động từ năm 2005
khi đứng tên nguyên đơn kiện tập thể cả thị trấn Nghi Lâm của Sơn Đông. Đại
diện các nạn nhân, anh kiện chính quyền việc thi hành chính sách "mỗi hộ
một con" một cách máy móc và tàn bạo, khi bắt các phụ nữ mang thai phải
phá thai hoặc cắt buồng trứng của những người đã có một con. Dân làng sở dĩ bảo
nhau tìm đến Trần Quang Thành vì từ năm 1999, anh từng giúp họ làm thủ tục pháp
lý phản đối những vụ xâm phạm môi sinh, phá hủy môi trường.
Với cặp kính đen và cây gậy trắng,
Trần Quang Thành trở thành "hiệp sĩ mù", người đơn phương tế khổn phò
nguy và quả nhiên là bị cầm tù, đánh đập trong bốn năm liền trước khi được...
quản thúc tại gia.
Trong một quốc gia mà đảng viên cao
cấp bị phạm tội như Bạc Hy Lai thì phải qua sự thẩm tra và quyết định của Ban
Kỷ luật Trung ương trước khi đảng trao cho công an rồi mới đến tòa án thụ lý hồ
sơ, chúng ta hiểu thế nào là một nền tư pháp độc lập! Đứng một chân giữa cõi
chân không. Trần Quang Thành là một người mù giữa cõi chân không đó để bảo vệ
cả ngàn nạn nhân chung quanh - và tự biến thành nạn nhân.
Do thành tích đó, anh được nhiều thường dân ở trong và
ngoài nước hỗ trợ.
Từ nhiều năm nay, bộ Ngoại giao Anh
và Mỹ cùng các tổ chức quốc tế đấu tranh cho nhân quyền đã lên tiếng bênh vực
nhân vật được tuần báo Time cho là một trong trăm người ảnh hưởng nhất năm
2006. Một người tù lương tâm của thế giới. Riêng Ngoại trưởng Hillary Clinton
nhiều lần nêu vấn đề với chính quyền Bắc Kinh về chuyện Trần Quang Thành bị đàn
áp.
Thế rồi, dù đang bị quản thúc tại
gia, hôm 22 Tháng Tư, Trần Quang Thành đã trốn khỏi nhà ở tỉnh Sơn Đông và lặn
lội lên tận Bắc Kinh để vào ẩn trú trong tòa Đại sứ Hoa Kỳ vào ngày 26. Đấy là
do tin tức của bè bạn, những người đã cùng anh đánh động lương tâm thế giới và
có lẽ đã giúp anh đào thoát.
Chứ phía Hoa Kỳ và Bắc Kinh thì vẫn cứ nín thinh.
Họ chẳng xác nhận mà cũng không phủ
nhận việc Trần Quang Thành đã vào Sứ quán Mỹ. Mà biến cố ấy xảy ra chỉ mươi
ngày trước hội nghị Đối thoại Mỹ-Hoa, dự trù tổ chức trong hai ngày mùng ba và
mùng bốn Tháng Năm.
Qua tin tức được các mạng xã hội phát
tán ra, người ta được biết là từ nhiều tháng rồi, Trần Quang Thành đã lập mưu
ngã bệnh, cứ nắm liệt giường ở trong nhà mà qua mặt mấy tay công an sáng mắt.
Rồi vào một đêm mà cả mù và sáng đều thấy tối như nhau, Trần Quang Thành leo
khỏi nhà, được một đường dây cảm tình viên hỗ trợ để lẻn tới Bắc Kinh và vào Sứ
quán Mỹ.
Trong
một chế độ công an trị, một người khiếm thị lại lọt lưới mà vào một toà Đại sứ
xin tỵ nạn chính trị thì đấy là tin động trời. Nhưng cũng là cái gai trong mối
quan hệ giữa hai quốc gia đứng đầu thế giới về kinh tế, vừa là đối tác vừa là
đối phương.
Khi tin tức vừa loan ra, Phụ tá Tổng
trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ đặc trách về Đông Á và Thái bình dương là ông Kurt
Campbell lập tức qua Bắc Kinh sớm hơn mươi ngày thay vì tham dự phái đoàn của
Ngoại trưởng Clinton. Ông phải bay qua gỡ bí cho cả hai nước ngay trước hội
nghị.
Trần Quang Thành là người tử tế, một
nạn nhân của chế độ độc tài Trung Quốc, chứ không là một trùm cớm đầy hắc ám
như Giám đốc Công an Trùng Khánh Vương Lập Quân, người đột nhập vào tòa Tổng
lãnh sự Mỹ tại thủ phủ Thành Đô của tỉnh Tứ Xuyên hôm mùng sáu Tháng Hai vừa
qua. Ngẫu nhiên sao, cũng là mấy ngày trước khi Phó Chủ tịch Tập Cận Bình chính
thức qua viếng thăm Hoa Kỳ.
Từ chối một tay đao thủ như Vương Lập
Quân thì còn được thông cảm. Chứ chối bỏ một người tù lương tâm của thế giới
như vậy thì Hoa Kỳ tự trát bùn vào mặt sau khi đã rất khéo xử lý vụ Vương Lập
Quân: trả lại cục than hồng và thủ vai vô can cho đám cháy lây lan từ Vương Lập
Quân qua Bạc Hy Lai đến bà vợ là Cốc Khai Lai lên tới Bộ Chính trị của Bắc
Kinh....
Nhưng làm sao đưa người tù vừa mù vừa què ra khỏi sứ quán
và lãnh thổ Trung Quốc?
Dù có lập mưu đánh thoát thì Mỹ cũng
gây mâu thuẫn ngoại giao với chính quyền Bắc Kinh.
Người ta nhớ đến hai tiền lệ. Năm
1989, nhà vật lý Phương Lệ Chi phải trốn trong Sứ quán Mỹ cả năm trước khi được
Bắc Kinh cho phép xuất ngoại qua Hoa Kỳ, sau rất nhiều đàm phán ngầm và cân
nhắc lợi hại từ cả hai phía. Trước đấy, trong cái trớn của vụ nổi dậy tại Hung
Gia Lợi (Hungary) năm 1956, đức Hồng y Mindszenty đã trú ẩn 15 năm trong toà
Đại sứ Mỹ ở Budapest, và trở thành biểu tượng của tự do giữa khối cộng sản
trong thời Chiến tranh lạnh.
Hoàn cảnh mỗi nơi mỗi thời lại mỗi
khác, nhưng thương thuyết một giải pháp thoả đáng cho danh dự của Hoa Kỳ và tự
ái của Trung Quốc vào lúc này thì quả là không dễ.
Vì vậy, người viết mới nghĩ đến kịch
bản nói trên: Bắc Kinh ngầm đồng ý cho Trần Quang Thành và gia đình qua Mỹ tỵ
nạn và đi vào cửa khẩu miền Nam California có tiếng là bảo thủ hơn miền Bắc.
Miễn là đôi bên đều không phải nói ra, rằng Trần Quang Thành đã vào tòa Đại sứ
Hoa Kỳ. Qua cách giải quyết ấy, Bắc Kinh có cử chỉ khoan hồng hào hiệp mà không
mất mặt. Đôi khi còn có mối lợi gì khác trong vụ thoả thuận ngấm ngầm này và nhất
là nhể được một cục u bưới gây khó chịu ra khỏi lãnh thổ.
Chuyện ấy không xảy ra và sự thật lại
còn tệ hại hơn nhiều.
***
Tệ hại và quái đản!
Hôm Thứ Tư mùng hai, Hoa Kỳ chính
thức thông báo với truyền thông, có hình ảnh làm bằng, rằng Phụ tá Ngoại trưởng
Kurt Campbell cùng Đại sứ Gary Locke (gốc Hoa, tên chữ Hán là Lạc Gia Huy) và
Luật sư Đại diện cho bộ Ngoại giao Harold Hongju Koh (gốc Nam Hàn, tên chữ Hán
là Cao Cộng Trụ) đã gặp Trần Quang Thành trong sứ quán Hoa Kỳ. Họ ôm hôn thắm
thiết và hỷ hả thông báo sự kỳ diệu.
Chi tiết lý thú là sau 30 đến 40 giờ
thảo luận với người luật sư kiêm nạn nhân, Phụ tá Campbell đã đạt kết quả là
đưa Trần Quang Thành vào một bệnh viện tại Bắc Kinh để chữa trị cái chân bị
thương tích vì tám lần leo tường. Nơi đây, anh gặp gia đình được đưa từ Sơn
Đông lên và được chính quyền Bắc Kinh bảo vệ, với lời cam kết là sẽ không đàn
áp, chẳng trao anh cho bộ máy công an ở làng quê, mà để anh ở lại tiếp tục
nghiên cứu về luật.
Thỏa thuận tay ba, giữa Mỹ, Tàu và
đương sự, xuất phát từ ý nguyện của Trần Quang Thành: anh không muốn qua Mỹ mà
muốn ở lại Trung Quốc. Một giải pháp quá tốt đẹp cho mọi người trong cuộc,
khiến Ngoại trưởng Clinton điện thoại nói chuyện và chào mừng Trần Quang Thành.
Hình như trong phút hứng khởi, anh
còn nói là muốn hôn bà Ngoại trưởng. Nghĩa là vui vẻ ra khỏi chốn tạm dung.
Nhưng
chi tiết động trời là chưa đầy bốn tiếng sau, tối Thứ Tư, giờ Bắc Kinh, Trần
Quang Thành bỗng dưng đổi ý - hoặc nói thật – khi từ nhà thương trả lời báo chí
biết rằng mình bị ép. Anh không tin vào lời cam kết của chính quyền Trung Quốc
và muốn cùng gia đình qua Mỹ tỵ nạn.
Trong một thế giới mà tin tức qua
mạng Twitter lại chạy nhanh hơn mọi phản ứng hay tính toán của mấy người trong
cuộc, những thông tin ấy gây ra một vụ khủng hoảng chính trị nữa mà chưa ai rõ
đâu là nguyên nhân đâu là hậu quả!
Bắc Kinh mất mặt và phản ứng với sự
bực bội, những người đấu tranh cho nhân quyền trong mạng lưới Trần Quang Thành
đều bị chiếu cố. Bị bắt như ruồi.
***
Qua đám mây thông tin kỳ ảo, hầu như thay đổi mỗi giờ,
người ta chỉ có thể suy đoán như sau:
Có thể là khi thấy các nhân viên Hoa
Kỳ bị mời ra khỏi bệnh viện sau giờ thăm viếng quy định, bảy rưỡi tối, Trần
Quang Thanh hốt hoảng và đảo ngược ý nguyện qua các cuộc phỏng vấn với báo chí
Mỹ. Có thể là anh đã được phía Hoa Kỳ thuyết phục, rằng nếu còn ở lại trong Sứ
quán thì người vợ sẽ bị công an đánh đến chết. Nhưng nếu đồng ý đi ra khỏi tòa
Đại sứ mà ở lại Bắc Kinh thì sẽ không bị đàn áp. Tới khi gặp vợ con trong nhà
thương thì anh mới biết một sự thật đen tối gì khác....
Chúng ta chưa thể biết hết nội vụ mà
chỉ thấy ra ba chuyện.
Thứ nhất,
phía Mỹ xác nhận rằng Trần Quang Thanh đã ở trong rồi - tự nguyện - rời bỏ tòa
Đại sứ Mỹ đi vào nhà thương. Thứ hai,
Ngoại trưởng Clinton đã gặp Ủy viên Quốc vụ viện Đới Bỉnh Quốc - đảng viên cao
cấp lãnh đạo hệ thống đối ngoại của Bắc Kinh - trong khuôn khổ Đối thoại hàng
năm, như không có gì cả. Thứ ba,
phía Bắc Kinh chính thức yêu cầu... Hoa Kỳ xin lỗi. Xin lỗi về chuyện gì?
Chuyện thứ tư
mà chưa ai nói ra, là Hoa Kỳ lâm thế kẹt!
Hoa Kỳ đã phải thương thuyết một giải
pháp tưởng như mỹ mãn với bộ máy Ngoại giao Bắc Kinh mà hóa ra lại bị ai đó phá
vỡ. Người làm tan vỡ giải pháp này không phải là Trần Quang Thành mà có thể là
bộ máy an ninh Trung Quốc. Trần Quang Thành ở vào vị trí thấy rõ giá trị cam
kết của Bắc Kinh khi mà cùng lúc đó, bằng hữu trong mạng lưới nhân quyền đều sa
lưới.
Vì vậy, anh mới đòi rời Trung Quốc
trong chuyến bay của Ngoại trưởng Hillary Clinton!
***
Chúng ta có thể bàn luận rất nhiều về
chuyện này, nhưng không quên mấy chi tiết sau đây.
Trần Quang Thành và mạng lưới của anh
có trình độ tổ chức cao hơn người ta lầm tưởng. Bộ máy an ninh Trung Quốc cần
biết là cao đến cỡ nào và những ai giữ vị trí chủ chốt trong vụ đào thoát của
một người mù từ một ngôi làng hẻo lánh tại Sơn Đông lên tới Bắc Kinh. Với tinh
thần nghiệp vụ đầy chất tự kỷ ám thị và thà bắt lầm còn hơn tha lầm, bộ máy an
ninh đó đang làm giờ phụ trội - và than trời!
Mạng
lưới Trần Quang Thành có thể đưa người luật sư này từ Sơn Đông lên Bắc Kinh
nhưng nếu muốn vào toà Đại sứ Mỹ mà lọt qua vòng đai công an của Trung Quốc ở
ngoài khuôn viên thì phải có sự giúp đỡ của người Mỹ. Người Mỹ nào vậy ta?
Sứ quán Hoa Kỳ có muốn bị một vụ
khủng hoảng nữa sau biến cố Vương Lập Quân hay chăng? Hay là nhân khi gia chủ
lúng túng mà bày ra một chuyện khác để gây sức ép? Để làm gì?
Phải chăng, có ai đó từ cả hai phía
Hoa Kỳ và Trung Quốc, muốn gây khó cho nỗ lực đối thoại giữa hai chính quyền,
trong hoàn cảnh đầy lúng túng của Bắc Kinh với vụ "Vương Lập Quân, Bạc Hy
Lai, Cốc Khai Lai, Chu Vĩnh Khang" trước Đại hội 18 của đảng Cộng sản
Trung Hoa, và giữa cuộc tranh cử Tổng thống tại Hoa Kỳ? Mà họ là những ai?
Thực tế thì bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cố
giải toả sức ép trước khi có hội nghị Đối thoại với Bắc Kinh mà thất bại và
đang lãnh một cục than hồng trong tay. Hội nghị đã tiến hành và hoàn tất, nhưng
cục than vẫn cháy. Nó sẽ lan tới đâu?
Chúng ta tha hồ bán tán cho vui!
Nhưng phải chi đôi bên cùng cho cái
gai Trần Quang Thành vào máy bay qua Mỹ trước khi bà Clinton hoan hỷ gặp Đới
Bỉnh Quốc. Đôi bên cùng tỉnh như con ruồi nói về chuyện quốc gia đại sự. Bắc
Kinh được nhổ một cái gai nhức nhối trên má, và Hoa Kỳ được tiếng bảo vệ nhân
quyền.... Đấy là kịch bản tưởng tượng ở trên!
Dù sao, mấy chuyện bất thường và dồn
dập như thế tại Trung Quốc cũng là điềm bất tường! Chế độ độc tài đã minh chứng
sự bất lực của nó, một cách vô cùng "hoành tráng" vào thời điểm nhạy
cảm nhất. Quái lạ!
--------------------------
1 comments:
Không
cần phải nhọc công "tương kế tựu kế", hiệp sĩ mù nhà ta bổng dưng lại
nhận được phép lạ từ kịch bản dàn dựng của Bắc Kinh muốn nhổ đi cái gai luôn
làm nhức nhối da thịt bằng cách tìm mưu kế tống khứ hiệp sĩ mù ra khỏi nước để
bớt đi phần nào mặt mũi cứ lem luốc trước chuyện dài Nhân quyền, sau đánh lạc
hướng dư luận trong và ngoài nước khỏi chú ý nhiều vào sự tranh chấp quyền lực
vừa chấn động lớn đang chia rẽ đảng Cộng sản Tàu qua vụ "Vương Lập Quân,
Bạc Hy Lai, Cốc Khai Lai, Chu Vĩnh Khang". Nước cờ "hư binh" này
tuy vụng về không qua mặt được ai, nhưng ban tham mưu Washington vẫn lấy đó làm
"Tương kế tự kế"; vừa được tiếng đệ nhất cường quốc xiển dương Nhân
quyền cho dù có bị đôi chút áp lực của Bắc Kinh làm sao lãng đi phần nào những
đòi hỏi quyết sách trong đối thoại chiến lược kinh tế định kỳ cũng không sao,
dầu gì sự hục hặc giữa đôi bên vẫn luôn dai dẵng còn đó cần gì phải "dục
tốc bất đạt".
Hiệp sĩ mù có gõ cửa lòng nhân ái thì nguời ra ơn tế độ đâu cần phải đắng đo nhiều về chuyện hư thực cá nhân. Thà cứu người còn hơn bỏ sót, chân lý làm người là ý nghĩa từ bi bác ái mới mang đến nguồn an vui hạnh phúc chung. Riêng Bắc Kinh thì lúc nào cũng học thói gian hùng hơn Tào Tháo "Thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta" xa hơn nữa "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót"!!!
Hiệp sĩ mù có gõ cửa lòng nhân ái thì nguời ra ơn tế độ đâu cần phải đắng đo nhiều về chuyện hư thực cá nhân. Thà cứu người còn hơn bỏ sót, chân lý làm người là ý nghĩa từ bi bác ái mới mang đến nguồn an vui hạnh phúc chung. Riêng Bắc Kinh thì lúc nào cũng học thói gian hùng hơn Tào Tháo "Thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta" xa hơn nữa "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót"!!!
.
.
.
No comments:
Post a Comment